Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời

Chương 46: 46 Em Không Có Sự Lựa Chọn

"Ngon thì ăn nhiều vào, ở dưới bếp còn đấy." Tống Lãnh Thần tưởng cô thấy món cháo mình làm ngon thật nên vui lắm, anh rất hài lòng vì điều đó.

Chu Tịnh Sơ không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn, bảo cô ăn thêm ư, cô không dám đâu!

Cả cuộc đời này cô không bao giờ muốn ăn lại món cháo này thêm một lần nào nữa, bởi nó rất kinh khủng!

Dùng hết sự nhẫn nại và kiên nhẫn, cuối cùng Chu Tịnh Sơ cũng đã hoàn thành "nhiệm vụ" ăn cháo của mình.

Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mắn là đã hết rồi.

"Có muốn ăn nữa không?" Tống Lãnh Thần thấy Chu Tịnh Sơ ăn hăng say quá thì cũng biết cháo do anh làm ngon đến chừng nào, anh rất vui vì điều đó.

Chu Tịnh Sơ hoảng sợ, "À không cần đâu, hiện tại tôi rất no."

Tống Lãnh Thần không cưỡng ép, "Ừ, vậy bao giờ đói thì ăn nữa."

Tống lão đại à anh cho tôi xin đi, anh có biết cháo mà anh nấu tệ bao nhiêu không? Lại muốn tôi ăn thêm à, thôi anh cứ lấy súng bắn một phát vào tim tôi đi, đừng hành hạ tôi như thế chứ!

Đó là những điều mà Chu Tịnh Sơ oán trách trong lòng, cô rất muốn bộc bạch tâm trạng của mình ra cho Tống Lãnh Thần nhưng lại không dám.

Thôi thì cố nhịn vậy.

"Hôm nay anh không đi làm à?" Chu Tịnh Sơ nghĩ anh cũng đã đến lúc nên rời nhà rồi.

"Không, hôm nay tôi ở nhà chăm em." Tống Lãnh Thần dửng dưng đáp.

Chu Tịnh Sơ ngỡ ngàng, chăm cô ư, cô có nghe nhầm không vậy?

Đừng nói là vì chuyện hôm qua nên anh thấy có lỗi và muốn bù đắp cho cô, bằng cách nấu cháo cho cô ăn rồi còn muốn chăm sóc cô nữa.

Ăn cháo của anh đã là một sự hành hạ không nhẹ rồi, anh còn định hành cô thêm gì nữa đây?

Không không không, cô không muốn chuyện này xảy ra đâu.

Đáng sợ quá mà!

"Hôm nay tôi còn có tiết học trên lớp..." Cô phải đến trường, đâu rảnh rỗi ở đâu để anh chăm sóc chứ?

"Từ hôm nay hãy nghỉ học đi." Cô vẫn chưa dứt lời thì bị anh chen ngang, anh ra lệnh bằng giọng điệu đầy bá khí.

"Hả?" Bắt cô nghỉ học ư, đùa đấy à? "Tôi không nghỉ."

Hiện tại Chu Tịnh Sơ đã còn một năm nữa thôi thì sẽ ra trường, vậy mà Tống Lãnh Thần bảo cô dừng lại việc học, còn ước mơ của cô vẫn chưa thực hiện được thì sao chứ?

Cô không thể từ bỏ, bằng mọi giá cũng sẽ không!

"Tịnh Sơ, em không có lựa chọn."

Chỉ một câu nói đơn giản của Tống Lãnh Thần nhưng cũng đủ làm Chu Tịnh Sơ sợ hãi.

Đúng vậy, cô không có sự lựa chọn ở việc này.

Anh đang giữ trong mình đoạn ghi mình màn ân ái giữa anh và cô, nếu như anh tung nó lên mạng thì cô chắc chắn cuộc đời của mình sẽ lụi tàn.

Nếu như không có đoạn ghi hình đó thì cô cũng không thể thoát khỏi tay Tống Lãnh Thần, anh đường đường là một vị lão đại lớn trong giới hắc đạo, nếu anh muốn ra tay thì giết cô chỉ là việc dễ dàng như trở bàn tay.

Cô chưa từng thấy cuộc đời của mình lại rơi vào bế tắc như vậy, Tống Lãnh Thần đã cương quyết, cô không thể phản kháng mà chỉ có thể phục tùng mà thôi.

"Tại sao lại ép tôi?" Chu Tịnh Sơ không hiểu lý do, Tống Lãnh Thần đã bắt đầu quá đáng rồi, liệu tương lai anh còn làm ra những hành động nào quá đáng hơn hiện giờ không?

Khuôn mặt cô trở nên đờ đẫn hơn, khóe mắt đã ửng đỏ tự bao giờ.

Thấy giọt lệ trong suốt chảy ra từ mắt Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần không khỏi khó chịu, anh đáp:

"Bởi tôi muốn em trở thành thư ký riêng cho tôi.

Chu Tịnh Sơ, em không thể vượt ra khỏi tầm mắt của tôi được."

"Thư ký?" Nước mắt của cô đọng lại trên khóe mi, Chu Tịnh Sơ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vì sao cô lại phải trở thành thư kí của anh chứ?

"Đúng vậy, là thư ký riêng của tôi." Tống Lãnh Thần muốn ở gần với cô hơn, chỉ đơn giản là vì anh thích như vậy thôi.

"Tôi hoàn toàn mù tịt về công việc này." Chu Tịnh Sơ học để trở thành biên kịch, vậy mà giờ đây Tống Lãnh Thần lại muốn cô trở thành thư ký cho anh, điều này thật quá hoang đường mà!

Tống thị là nơi như thế nào sao cô không rõ cho được, người muốn trở thành thư kí cho Tống Lãnh Thần phải cực kì xuất sắc, kinh nghiệm phong phú và chuyên trong lĩnh vực kinh tế - chính trị.

Nhưng còn cô thì sao, Chu Tịnh Sơ quả thực không biết gì cả, một chút cũng không rành.

Vậy mà Tống Lãnh Thần lại đưa ra yêu cầu đó.

Nếu như cô giỏi thì không nói, nhưng cô tệ như vậy thì sao có thể đảm nhận tốt chức vụ thư kí?

Vả lại, cô cũng không hề đam mê ngành nghề này một chút nào cả!

"Không sao, tôi sẽ dạy em, rồi từ từ sẽ quen dần thôi." Tống Lãnh Thần không quan tâm đến bằng cấp hoặc kinh nghiệm của cô thế nào, cái mà anh quan tâm đó chính là cảm giác của mình mà thôi.

Anh muốn cô ở cạnh mình, mọi lúc mọi nơi!

Chu Tịnh Sơ nghi hoặc, người đàn ông này rốt cuộc đang muốn làm cái gì vậy chứ?

Hay là vì dục vọng của anh quá lớn, cần cô ở bên cạnh để thỏa mãn nhu cầu sinh lý bất cứ lúc nào? Nếu thật như thế thì toang cho cô rồi!

...!

"Thế cậu quyết định nghe lời Tống Lãnh Thần luôn sao?"

"Tớ đâu thể lựa chọn được."

Tống Lãnh Thần nhận một cuộc điện thoại gấp từ Cảnh Minh nên đã rời đi, vì thế mà Chu Tịnh Sơ mới có thể đến tìm Cao Nhã Kỳ để tâm sự.

Những lúc bế tắc như thế này, người mà cô có thể tin tưởng không ai khác ngoài cô bạn thân ở cạnh bên.

Cô kể lại chuyện giữa mình và Tống Lãnh Thần cho Cao Nhã Kỳ nghe, rồi rầu rĩ mà gối đầu vào giữa hai đầu gối.

"Đúng rồi, cậu không có sự lựa chọn." Cao Nhã Kỳ thở dài ngán ngẩm, "Tịnh Sơ, sao cuộc đời của cậu lại khổ sở đến mức này cơ chứ?"

Cậu đừng lo cho tớ, có lẽ tớ sẽ ổn thôi.

Nhưng điều tớ tiếc là tớ phải từ bỏ ước mơ mà mình theo đuổi bấy lâu nay, học lâu như vậy xem ra uổng phí hết rồi." Sợ Cao Nhã Kỳ buồn lòng, cô nói thêm: "Nhưng mà không sao, tớ cũng muốn thử xem cảm giác được ngồi trong Tống thị là thế nào.

Thư kí của Tống Lãnh Thần cũng oách lắm!"

Cao Nhã Kỳ không nói gì mà chỉ thở dài một hơi.

Nói chuyện với Cao Nhã Kỳ một lúc lâu, sau đó Chu Tịnh Sơ mới tạm biệt cô ấy và rời đi.

Chợt nhận ra thuốc tránh thai mà cô dùng đã gần hết, vì vậy mà cô liền ghé vào quầy thuốc Tây để mua thêm.

Mặc dù biết lạm dụng thuốc quá sẽ không có lợi cho sức khỏe nhưng Chu Tịnh Sơ không thể ngừng sử dụng nó được, bởi cô không muốn mang thai con của Tống Lãnh Thần và cô biết anh cũng có suy nghĩ đó.

"Chị ơi, lấy cho tôi thuốc tránh thai khẩn cấp." Chu Tịnh Sơ nói với người bán hiệu thuốc rồi đứng chờ đợi.

Lúc này bỗng dưng một hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi Chu Tịnh Sơ, mùi thơm thật khiến con người ta dễ chịu.

Cô quay đầu, đập vào mắt cô chính là hình ảnh một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục thời thượng, cô ấy xõa tóc, mái tóc óng mượt cứ thế đong đưa trong gió.

Người con gái này vừa sang trọng, vừa quý phái, nhìn thôi đã biết cô ấy sinh ra trong một gia đình quyền quý, giàu có.

Cô gái ho khan hai tiếng rồi nói với người bán thuốc:

"Tôi muốn mua thuốc giảm ho."

Cao Tố Cẩm vừa nói xong thì liền nhìn sang Chu Tịnh Sơ, lúc nãy vừa đi vào đây cô ấy đã nghe rõ ràng thứ mà Chu Tịnh Sơ mua là gì.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô thì cần thuốc tránh thai để làm gì chứ? Là cùng bạn trai hay người đàn ông khác?

Cao Tố Cẩm nhíu nhẹ đôi mày, tự dưng khi không lại nhiều chuyện làm gì chứ, thật là!

Có một chuyện phải bàn rằng nhan sắc của Chu Tịnh Sơ thật sự rất đẹp, tuy cô không trang điểm gì nhưng vẫn rất thuần khiết tuyệt vời, đến cả Cao Tố Cẩm cũng ghen tị vì nhan sắc này.

Hai cô gái nhìn nhau giây lát, không một ai nói gì..