"Cô đừng tưởng chối là được, chính cô là kẻ phía sau!" Cũng do Tố Trầm không có chứng cứ, nếu có thì cô ấy sẽ không đơn thuần đứng đây đôi co với Chu Cầm Hi đâu!

Chu Cầm Hi nghênh ngang cười khẩy một tiếng, "Không bằng không chứng, cô là đang vu khống!"

"Có làm hay không thì cũng tự cô biết, Chu Cầm Hi, tốt nhất là đừng để tôi tìm ra chứng cứ, nếu không tôi sẽ không để yên cho cô!" Tố Trầm rất muốn tra, nhưng lại chẳng biết tra từ đâu.

Tuy nhiên cô ấy vẫn phải nói vài lời cho hả dạ, thật là tức chết mà!

"Không biết tự lượng sức." Chu Cầm Hi phun ra vài từ, cánh môi đỏ mọng cũng nhếch lên khiêu khích.

Muốn lấy bằng chứng rồi kiện cô ta ra tòa ư, đây đâu phải chuyện dễ dàng gì?

Chu gia tuy thế lực không lớn nhưng cũng không phải dạng tầm thường, Tố Trầm có điên thì chui đầu vào, Chu Cầm Hi không sợ đâu!

"Đồ đàn bà đê tiện, cả đời của một kẻ bỉ ổi như cô cũng không có kết cục tốt đâu!" Tố Trầm là người nóng tính, cô ấy càng không giữ được bình tĩnh khi biết Chu Tịnh Sơ gặp chuyện không may, tuy không làm gì được Chu Cầm Hi nhưng cô ấy vẫn phải chửi mắng vài lời, có vậy tâm tình mới hòa hoãn hơn đôi chút.

"Cô..." Chu Cầm Hi cứng họng không nói được gì bởi những điều mà Tố Trầm nói về cô ta là khá đúng, chính cô ta đã cướp Trình Ngạn Tiêu từ tay Chu Tịnh Sơ, việc này không thể chối cãi được.

Chu Cầm Hi nghiến răng nghiến lợi, bàn tay cô ta siết chặt lại đầy oán hận, gân xanh cũng hiện lên khá nhiều.

Mấy người bạn đi cạnh Chu Cầm Hi cũng chỉ biết đứng nghe, thấy cô ta yếu thế thì nói đỡ, "Cô là cái thá gì chứ, ai cho cô đứng đây sỉ nhục người khác?"

Lúc này bảo vệ thấy có động tĩnh nên liền chạy đến xem sao, Tố Trầm không muốn gây lớn chuyện nên chỉ lườm Chu Cầm Hi một cái giận dữ, song xoay người rời đi.

Tố Trầm không quên bỏ lại một câu châm chọc:

"Thứ ác độc, sớm muộn gì cũng gặp quả báo!"

Chu Cầm Hi đứng yên tại chỗ, hai mắt của cô ta lúc bấy giờ là một màu đỏ ngầu, chuyện này sao cô ta có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy? Chu Cầm Hi nghiến răng ken két, thề không để yên cho Tố Trầm!

Lòng Chu Cầm Hi vẫn dâng lên một ngọn lửa dữ dội, cô ta hận không thể giết chết Tố Trầm và Chu Tịnh Sơ cho hả giận, bọn họ đều đáng ghét!

Nhân viên và khách hàng ở tại nơi này cũng chứng kiến một màn vừa rồi, bị chửi nhiều như vậy mà không đối đáp lại được gì khiến Chu Cầm Hi cảm thấy cực kì mất mặt, tâm trạng đi mua sắm cũng đã bay đi mất.

Từng người từng người một chỉ trỏ vào người, điều này khiến Chu Cầm Hi như phát điên.

"Về!" Chu Cầm Hi giận đến nỗi lồng ngực cứ phập phồng lên xuống vì thở quá mạnh, nói với đám bạn một câu sau đó hậm hực bỏ đi.

Chu Cầm Hi mang theo uất ức về Chu gia, vừa gặp Chu Sơn Tấn và Trịnh Giai Ánh ngồi trong nhà thì cô ta đã khóc lóc ỉ ôi.

"Ba, mẹ, huhu..."

Chu Cầm Hi đã nói, chuyện hôm nay nhất định cô ta sẽ tính sổ tới cùng.

Tố gia nhỏ bé kia cũng dám lên mặt với cô ta ư, để xem sự lợi hại của Chu gia!

"Con gái bảo bối của mẹ, con bị làm sao vậy?" Trịnh Giai Ánh thấy con gái cưng rơi lệ thì đau lòng khôn xiết, bà ta kéo cô ngồi xuống cạnh mình và ân cần hỏi han.

Chu Sơn Tấn cũng lo lắng không thôi, "Con gái, rốt cuộc là ai đã ức hiếp con? Con hãy nói đi, ba sẽ làm chủ cho con!"

Chu Cầm Hi tỏ ra uất ức, nước mắt rơi lã chã xuống mặt, cô ta nói trong nghẹn ngào, "Ba, chính là đứa em gái bên nhà mẹ của Chu Tịnh Sơ - Tố Trầm.

Hôm nay cô ta tìm gặp con và nói lời lăng nhục, nào là trách con vì đã giành tất cả từ chị Tịnh Sơ, còn chửi rủa con đủ điều, huhu, con bị cô ta làm cho mất mặt giữa chốn đông người...!Ba mẹ, hai người phải ra mặt giúp con!"

"Hàm hồ, cô ta dựa vào đâu để nói những lời này chứ!" Trịnh Giai Ánh tức giận, khóe môi giật giật không vui.

"Đúng là thứ người vô giáo dục, đã động đến con gái của ba thì ba sẽ không để yên." Chu Sơn Tấn thương Chu Cầm Hi như mạng sống, mỗi lần thấy cô ta chịu uất ức thì ông lại không thể nhịn được.

"Ba, ba hãy làm chủ cho con." Chu Cầm Hi vừa khóc vừa nói.

"Được được, ba nhất định sẽ làm chủ cho con.

Dạy cho Tố gia một bài học nhớ đời vì hành động của Tố Trầm ngày hôm nay." Tố gia có Tố thị, nhưng Tố thị cũng không phát triển như Chu thị, Chu Sơn Tấn sẽ gây khó dễ cho Tố thị, phần nào cũng muốn trừng trị bọn họ vì đã khiến Chu Cầm Hi khóc lóc thế này.

...!

Vì sợ bản thân sẽ không may gặp lại Tống Lãnh Vũ nên Chu Tịnh Sơ không dám đi bộ nữa, nhất là những con đường vắng không người.

Sau tiết học ngày hôm nay Chu Tịnh Sơ có hẹn với Cao Nhã Kỳ, hai cô gái vừa gặp nhau đã nói chuyện vui vẻ.

Chu Tịnh Sơ chỉ có một người bạn thân duy nhất là Cao Nhã Kỳ nên toàn bộ chuyện của cô đều kể cho cô ấy nghe hết, sự việc xảy ra gần đây cũng không giấu giếm một chút gì.

"Cái gì, lại có chuyện này xảy ra ư?" Cao Nhã Kỳ giật nảy người khi nghe Chu Tịnh Sơ kể về việc có người truy sát cô, rồi sự xuất hiện của Tống Lãnh Vũ và Tống Lãnh Thần cùng với một loạt sự việc xảy ra sau đó.

"Cậu có đoán ra ai là kẻ đã hại mình không? Theo tớ chắc chắn là Chu Cầm Hi!" Cao Nhã Kỳ là người hiểu rõ hoàn cảnh gia đình nhà Chu Tịnh Sơ nhất, nói kẻ ghét cô hận cô thì chỉ có duy nhất cô em gái yêu dấu kia của cô mà thôi.

"Tớ cũng đoán là Chu Cầm Hi, nhưng không có bằng chứng." Ở trước mặt Cao Nhã Kỳ thì Chu Tịnh Sơ mới dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Chuyện này khó mà truy cứu được."

Cao Nhã Kỳ phẫn nộ, "Từ đầu đến cuối Chu Cầm Hi vẫn không muốn buông tha cho cậu mặc dù cậu đã từ nhà họ Chu, điều này cho thấy lòng dạ cô ta độc ác và thâm hiểm cỡ nào.

Tịnh Sơ, chẳng lẽ bỏ qua dễ dàng như vậy?"

Cao Nhã Kỳ không cam tâm, cô ấy muốn tra chuyện này và giúp đỡ bạn thân của mình.

Cao gia cũng không phải thuộc dạng tầm thường, Cao Nhã Kỳ nghĩ sẽ nhờ thế lực của Cao lão gia để điều tra, chắc chắn sẽ có kết quả.

Với sự sốt sắng của Cao Nhã Kỳ, Chu Tịnh Sơ chỉ lắc đầu, "Chu Cầm Hi cũng chẳng phải loại ngu ngốc, cô ta thuê người chắc là không để lộ danh tính đâu.

Dù sao tớ cũng đã tai qua nạn khỏi, cậu đừng quá lo lắng."

Cao Nhã Kỳ thở dài một cái, lời Chu Tịnh Sơ nói cũng đúng lắm.

Cô ấy cũng không biết nên nói thế nào mới phải, chợt Cao Nhã Kỳ đưa ra đề nghị:

"Tịnh Sơ, tớ sợ cậu bị Chu Cầm Hi hại, cũng sợ cậu sẽ gặp lại Tống Lãnh Vũ, vậy nên cậu có thể dọn đến biệt thự của tớ sống không?"

Cao Nhã Kỳ đã vài lần đưa ra đề nghị này với Chu Tịnh Sơ nhưng cô lại không đồng ý, vẫn như cũ, Chu Tịnh Sơ từ chối, "Như thế không được, giờ giấc chúng ta học chung cũng chẳng giống nhau, rất bất tiện."

Cao Nhã Kỳ hiểu được vấn đề này, chỉ là cô ấy vẫn rất lo lắng cho Chu Tịnh Sơ, "Những lúc nào chúng ta học trùng giờ học thì tớ sẽ đưa cậu đi cùng, còn không thì cậu cứ gọi taxi, tớ sẽ trả tiền.".