Chu Tịnh Sơ chẳng giấu giếm, "Tôi từng cứu cậu ấy một lần, khi đó Tả Tôn đang bị người khác bao vây."

Tần Du nhớ ra việc gì đó liền hỏi:

"Người con gái phóng phi tiêu hôm đó là cô sao?"

Cũng do hôm ấy Tần Du chỉ đậu xe từ xa, vốn không nhìn rõ mặt Chu Tịnh Sơ.

Chu Tịnh Sơ không nghĩ Tần Du cũng thấy cảnh cứu người này của cô, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đó chứ?

"Vì sao anh biết?"

"Tình cờ đi ngang thôi, hóa ra là cô." Đây quả là một trùng hợp lớn.

Đến hôm nay Tống Lãnh Thần mới biết người con gái va vào anh tại hộp đêm và người con gái cứu Tả Tôn là một.

Nét mặt anh trở nên trầm tĩnh hơn bao giờ hết.

Đáy mắt Tần Du chợt lóe lên, "Đúng rồi, cô có công cứu mạng Tả Tôn, nếu như chuyện này cô ra mặt thì biết đâu vấn đề sẽ được giải quyết ổn thỏa."

Tần Du không muốn cảnh đối đầu giữa Tống Lãnh Thần và Tả gia diễn ra, bởi một khoảng thời gian trước anh vừa mới bị thương khá nặng, nếu tái diễn một trận đánh đấm nữa thì e là sẽ không ổn mất.

Ngày Chu Tịnh Sơ cứu Tả Tôn Tần Du đã chứng kiến rõ, nếu không có cô thì e là tính mạnh của Tả Tôn sẽ nguy hiểm.

Nếu giờ đây cô chịu ra mặt giảng hòa giúp Lạc Quân Bách thì hắn tin là sẽ ổn hết.

"Tần Du." Tống Lãnh Thần gọi tên Tần Du thay lời cảnh cáo, từ khi nào chuyện của anh lại để cho phụ nữ ra mặt vậy chứ?

Tần Du hoảng hồn lập tức im bặt, nhưng vài giây sau lại nói:

"Lão đại, nếu là bình thường thì thuộc hạ sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại sức khỏe của lão đại vẫn còn yếu, thuộc hạ không thể không lo."

Là bác sĩ nên Tần Du hiểu rõ vết thương trên người Tống Lãnh Thần nhất, anh bị nặng bao nhiêu làm sao hắn không biết, làm sao hắn không lo?

Cảnh Lập thấy có lý, hắn đồng tình với Tần Du:

"Lão đại, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy."

"Rốt cuộc vì sao các anh lại đối đầu với Tả gia vậy?" Lại đối đầu đến mức phải quyết một trận sinh tử, Chu Tịnh Sơ thật không hiểu nổi.

Tần Du kể lại toàn bộ câu chuyện cho Chu Tịnh Sơ nghe bằng một cách ngắn gọn nhất, hắn cũng muốn cô có thể ra mặt nói chuyện với Tả Tôn, khuyên cậu bảo Tả gia không nên manh động.

Chu Tịnh Sơ hiểu ra vấn đề, cô gật gù, "Tả Tôn hiện tại vẫn ổn chứ?"

Dù sao cô cũng xem Tả Tôn là bạn, nên quan tâm đến tình hình của cậu là chuyện bình thường.

"Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn còn đang hôn mê." Cảnh Lập trả lời.

Chu Tịnh Sơ thở phào nhẹ nhõm, Tả Tôn không bị làm sao là tốt rồi.

Không đợi Tần Du phải khuyên thêm, Chu Tịnh Sơ chấp nhận lời đề nghị của hắn:

"Tôi sẽ ra mặt thay các anh."

"Không được." Tống Lãnh Thần phản bác ngay, điều này hắn khó mà đồng ý.

Nhờ một cô gái đứng ra đàm phán ư, chuyện này nói ra có tức cười không chứ?

"Sao lại không được?" Chu Tịnh Sơ đanh mặt, Tống Lãnh Thần có phải quá ngoan cố rồi không? Tuy nhiên cô sẽ không nghe theo lời anh, "Hôm nay anh cứu tôi một mạng, theo lý mà nói tôi giúp đỡ lại anh là chuyện hết sức bình thường.

Hay là anh không tin vào năng lực của tôi?"

Đừng nói Tống Lãnh Thần không tin, mà cả Chu Tịnh Sơ cũng không dám chắc chắn.

Thật ra cô đồng ý yêu cầu của Tần Du là vì cô không muốn mắc nợ anh, tính tình cô vừa hào sảng lại vừa sòng phẳng, thế mới quyết trả một lần cho xong.

Nếu gặp lại Tả Tôn, cô nghĩ cậu sẽ chấp nhận.

Với tính tình của cậu khi biết sự thật cũng không truy cứu đâu, việc này là do Tả gia cố chấp, Tả Tôn lại chẳng hay biết gì.

Tuy chỉ mới gặp nhau một lần nhưng Chu Tịnh Sơ biết con người Tả Tôn khá tốt, cậu sẽ không muốn trận chiến này nổ ra.

Cô cũng vậy, mặc dù cô không liên quan đến chuyện này nhưng cô vẫn quyết định sẽ ra tay tương trợ.

"Tống lão đại, tôi biết anh tài giỏi nhưng mà thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, anh hãy để tôi ra mặt, dù sao hôm ấy anh cũng thấy tôi có một tí năng lực khi cứu Tả Tôn rồi mà, ngữ khí cũng chẳng phải như hiện tại."

Chu Tịnh Sơ nói nhiều như vậy là vì muốn thuyết phục Tống Lãnh Thần nhưng nào ngờ anh lại phun ra một câu châm chọc:

"Nếu cô thật sự có năng lực thì hôm nay cũng không bị đánh và càng không bị Tống Lãnh Vũ bắt đi."

Chu Tịnh Sơ: "..." Có cần phải nói xéo người khác như vậy không, người đàn ông này đúng là độc mồm độc miệng mà.

"Thôi được rồi, vậy việc này giao cho cô." Tống Lãnh Thần thỏa hiệp, nếu có thể anh cũng chẳng muốn xé chuyện nhỏ ra to.

Chu Tịnh Sơ: "..." Giao cho cô, làm như cô muốn chắc? Nếu không phải nợ anh một ân tình thì còn lâu cô mới nhúng tay vào.

Trời không còn sớm nữa, Chu Tịnh Sơ có ý định trở về, Tống Lãnh Thần sai Tần Du đưa cô đến kí túc xá.

Hôm nay ở kí túc xá cũng chỉ có một người, còn những người khác hoặc đi với bạn trai hoặc về nhà của họ nên chỉ có mình Lý Minh Tử mà thôi.

"Tịnh Sơ, về rồi đấy à?" Lý Minh Tử đang làm bài, nghe tiếng lẹt xẹt ngoài cửa thì đưa mắt nhìn, thấy Chu Tịnh Sơ đi vào mới hỏi một câu.

"Ừm, cậu đang làm bài tập à?" Chu Tịnh Sơ tháo giày và đi vào trong.

Lý Minh Tử gật đầu, "Mình còn phải làm một tí nữa mới xong, muốn gục rồi đây."

"Nghỉ ăn với mình một tí đi." Chu Tịnh Sơ đặt túi đồ trên tay xuống bàn, lúc nãy cô có ghé vào quán mua vài phần đồ ăn vặt mang về.

"Ăn khuya béo lắm." Lý Minh Tử chu môi, ánh mắt cô ấy bỗng sáng rực lên, "Nhưng mà cậu đã mời, tớ không thể từ chối được."

"Vậy thì ăn đi."

Hai cô gái bắt đầu ngồi ăn ngon lành, cũng do chiều nay Chu Tịnh Sơ chưa lót gì vào bụng cả, đói là phải rồi.

Đang ăn bỗng dưng cô lại nhớ ra chuyện cũ, giật mình hô lên, "Chết rồi."

Lý Minh Tử sốt sắng, "Sao vậy?"

Chu Tịnh Sơ không trả lời, cô vội lấy điện thoại ra thì mới thấy nó tắt nguồn, nhìn Lý Minh Tử cô vội nói:

"Cậu cho tớ mượn điện thoại đi."

Lý Minh Tử đưa điện thoại của mình cho cô, "Đây."

"Cảm ơn." Chu Tịnh Sơ cầm lấy điện thoại và nhanh chóng ấn một dãy số gọi đi.

Hôm nay Tố Trầm hẹn cô đến Tố gia ăn bữa cơm, vậy mà nhiều chuyện xảy ra quá nên cô mới quên béng mất, thật là não cá vàng quá mà!

Chẳng bao lâu sau tín hiệu đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tố Trầm, "Alo."

"Tố Trầm, là chị."

Chu Tịnh Sơ chỉ vừa mở miệng thì Tố Trầm đã cất giọng lo lắng:

"Chị Tịnh Sơ, sao hôm nay chị không đến ăn cơm ạ, mọi người lo lắng cho chị lắm!"

"Hôm nay chị không đi được, hẹn hôm khác chị đến nhé.

Nói lời xin lỗi tới dượng và dì giúp chị, xin lỗi vì đã đề mọi người phải lo lắng nhé!" Chu Tịnh Sơ cảm thấy áy náy lắm, lại thất hứa với mọi người rồi.

"Dạ, vậy chủ nhật chị đến nhé?" Tố Trầm an tâm khi biết Chu Tịnh Sơ không sao, cô ấy thầm thở dài một hơi.

"Được, chủ nhật chị sẽ đến."

Nói chuyện xong với Tố Trầm thì Chu Tịnh Sơ liền tắt máy, trả điện thoại lại cho Lý Minh Tử, "Cảm ơn cậu."

"Hôm nay cậu đi đâu vậy, hình như tớ thấy sắc mặt của cậu không được ổn cho lắm." Lúc nãy Lý Minh Tử vừa ăn vừa ngồi nhìn Chu Tịnh Sơ nói chuyện nên mới nhận ra sự khác thường trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô ấy không khỏi lo lắng..