Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 54: Lần đầu tiên cãi nhau

Edit: Ngũ Ngũ

“Tiểu công tử, ngài tha cho ta đi…”

“Làm sao vậy? Không phải chỉ bịa vài câu nói dối thôi sao?”

“Ta sợ ah, sợ tới ruột gan tím tái… Kia là ai chứ? Là đương kim thánh thượng đó! Không muốn để cho ta sống hay sao mà bắt ta nói loại lời đó… Tiểu công tử, coi như ta van cầu ngài, ta còn phải sống để nuôi gia đình, không thể không duyên cớ mà đem mạng này ném đi ah.”

“Nhận tiền phải làm việc, đây là đạo lý hiển nhiên.”

“Tiểu nhân nào biết được người đó là chân long thiên tử! Nếu biết, có cho ta 800 lá gan ta cũng không dám nói ra loại lời này.”

“Đúng vậy a, ngươi cứ coi như không biết người kia là chân long thiên tử.”

“Tiểu công tử ngài muốn tiểu nhân quỳ xuống sao? Cái này, tiền này ta cũng không dám nhận… Thời điểm bàn giao ngài cũng không có nói người đó là hoàng thượng.”

“Quỳ xuống thì không cần, được rồi được rồi, thấy ngươi thành tâm như vậy, tiền ta nhận, sẽ cầu tình giúp ngươi ở trước mặt bệ hạ.”

“Đa tạ đa tạ.”

===

“Xuân Xuân, ra đây!” Thừa dịp Cố Ngạn không ở nhà, Cố Cố coi mình trong nhà là lớn nhất.

“Có chuyện gì?” Lưu Xuân Lai miễn cưỡng bước ra, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được gọi lão tử là Xuân Xuân.”

Cố Cố không để ý tới hắn, tiện tay vứt qua một cái túi.

“Ném loạn cái gì đó…” Lưu Xuân Lai theo bản năng chộp lấy, chăm chú nhìn, “Đây không phải là bạc ngày hôm qua lão tử đưa cho ngươi sao?”

“Đúng vậy a.”

“Ngươi không dùng?”

“Có dùng.”

“Vậy thì làm sao? …”

“Người nọ trả lại rồi.”

“Chuyện gì xảy ra?”

Cố Cố đặt mông ngồi lên bậc cửa, rất có tư thế mà bắt chéo hai chân, “Kêu tên kia giả làm thầy bói, nói lời đại nghịch bất đạo, nhưng hắn sợ quá nên đem bạc trả về cho ta rồi.”

“Sao có người đần như vậy chứ!” Lưu Xuân Lai không tin.

“Đúng vậy, đần giống ngươi.”

“Này, ranh con ngươi quá không biết lớn nhỏ!” Lưu Xuân Lai đen mặt.

Cố Cố nhếch miệng, bộ dáng quỷ yêu tinh lập tức trở thành đáng thương vô tội: “Lưu thúc thúc hung dữ với ta…”

Lưu Xuân Lai không có cách với nó, đem bạc cất kỹ, ngồi xuống theo Cố Cố, sau khi trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Vậy sau này ngươi định làm như thế nào?”

Cố Cố thu hồi dáng vẻ đùa cợt, cái đầu hơi gục xuống, dùng nhánh cây đùa nghịch với con kiến trên đất: “Kỳ thật ta đã có chút hối hận.”

“Cái gì?” Lưu Xuân Lai không ngờ Cố Cố nói ra loại lời này, kinh ngạc hô.

“Phụ thân đối với hoàng thượng thật sự rất tốt, ta không nên làm như vậy với phụ thân…”

Lưu Xuân Lai rõ ràng không thể tin lời này nói ra từ miệng nó, hoài nghi hỏi: “Ngươi lại lừa gạt lão tử?”

“Kỳ thật nếu phụ thân thích ai, ta cũng sẽ thích người đó, đây là lời thật lòng…” Cố Cố gục đầu xuống thấp hơn, từ góc độ Lưu Xuân Lai nhìn qua, có thể trông thấy cái xoáy nho nhỏ trên đỉnh đầu nó, “Dù sao hoàng thượng quen phụ thân lâu như vậy, còn ta chỉ là đứa con hoang nhặt được…”

Lưu Xuân Lai có chút đau xót, vụng vể an ủi: “Ngươi, phụ thân của ngươi rất thương ngươi, không có xem ngươi là con hoang, rất để ý tới cảm thụ của ngươi… Hơn nữa chuyện này không chỉ một mình ngươi sai, lão, lão tử cũng có sai.”

“Cho nên ta mới đem bạc trả lại cho ngươi, bạc này ta lấy không an lòng.”

Tới đây Lưu Xuân Lai đã minh bạch, tên hỗn đãn này rõ ràng đem trách nhiệm đổ hết lên đầu của mình, rõ ràng nói nó mới là chủ mưu, còn mình chỉ phụ trách hùa theo một chút, bây giờ tất cả chuyện này lại trở thành lỗi của hắn rồi!

“Ranh con ngươi không muốn sống nữa đúng không! Dám vu hãm lên đầu lão tử!”

“Ta không muốn phụ thân rời khỏi ta mà! … Sao ngươi hung dữ vậy chứ… Ô ô ô… Lưu thúc thúc sao lại hung dữ vậy ah… Phụ thân! …Ô…” Cố Cố thay đổi thất thường, tiếng khóc rung cả đất trời.

Lưu Xuân Lai bất vi sở động: “Còn diễn? Lão tử đánh ngươi!”

“Ô oa!” Cố Cố quăng bỏ nhánh cây, nhanh chân chạy loạn.

“Xem ngươi chạy đi đâu? Vi Ninh không ở nhà, đừng mơ có người tới giúp ngươi.”

“Ồ? Các ngươi đang làm gì đó?” Thượng Vũ đế đứng ở trước cổng, nhìn sân nhỏ gà bay chó chạy.

Cố Cố thấy có cứu tinh đến rồi, cũng bất chấp là ai, nhanh chóng chạy đến người trước mắt.

Thượng Vũ đế vô thức mà đem tiểu tử kia tiếp được, thấy bảo bối của Cố Ngạn chật vật như vậy cũng không biết nên oán trách hay hả hê, nhưng vô luận thế nào cũng thấy thuận mắt hơn so với bản mặt của Lưu Xuân Lai.

Hiển nhiên Lưu Xuân Lai cũng có cùng suy nghĩ với hắn, nhìn thấy Thượng Vũ đế cũng mặc kệ lúc nãy Cố Cố gây sự ra sao, lớn tiếng nói: “Ngươi tới làm cái gì? Cố Ngạn đâu rồi?”

Thượng Vũ đế thấy hắn vừa trừng mắt với mình mà còn không ngừng nhìn về phía sau mình, cười nhạo nói: “Cố Ngạn bảo bảo còn đang làm việc, thấy trẫm mệt mỏi nên kêu trẫm về nghỉ ngơi trước.” Tuy sự thật là bị Cố Ngạn ruồng bỏ kêu trở về, nhưng cũng muốn nói sao cho khí thế.

Lưu Xuân Lai nghe tới bốn chữ ‘Cố Ngạn bảo bảo’ quá chói tai, má trái co rút, kiếm cớ chỉ về hướng tiểu gia hỏa: “Này, kiếm chỗ khác chơi đi, lão tử có chuyện nói với hắn.”

Cố Cố nhíu nhíu mày, là điềm báo mưa gió nổi lên.

Lưu Xuân Lai nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức mềm nhũn ra, phóng nhẹ âm thanh gọi nó: “Tiểu tổ tông…”

Cố Cố nháy mắt.

“Thành giao! Lão tử cái gì cũng không khai, đều là lão tử sai, được chưa?”

Cố Cố ngọt ngào nở nụ cười, từ bên người Thượng Vũ đế đi qua, nhìn về phía Thượng Vũ đế nói: “Cái kia Cố Cố đi trước nha ~”

Thượng Vũ đế nặn ra một nụ cười, hòa ái dễ gần nói: “Ừ đi đi.”

Lưu Xuân Lai đối với Thượng Vũ đế xì mũi coi thường, không liếc hắn một cái.

“Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?” Cố Cố không ở đây, Thượng vũ đế cũng không cố kỵ với tên mã tặc thô lỗ này nữa.

Cho dù Lưu Xuân Lai cảm thấy khó chịu trước thái độ của Thượng Vũ đế, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nói thẳng: “Ngươi còn muốn ngốc ở đây bao lâu nữa?”

Thượng Vũ đế tựa hồ cảm thấy vấn đề này của hắn rất buồn cười, ngữ khí trở lại giống như bề trên: “Khi nào bảo bảo đi trẫm tự nhiên sẽ không lưu lại nữa.”

Lưu Xuân Lai quả thực muốn đánh người, âm thanh hung ác nói: “Vốn lão tử với ngươi không có lời nào để nói, nhưng hôm nay sẽ không để cho ngươi kiêu ngạo như vậy nữa, hiện tại Cố Ngạn không ở đây, lão tử sẽ nói cho rõ ràng với ngươi!”

===

Mấy ngày nay quấn quýt bám đuôi, Thượng Vũ đế rõ ràng cảm giác được thái độ của Cố Ngạn đối với hắn đã thay đổi. Hắn rất hiểu rõ Cố Ngạn, tên này giận dỗi chưa đến nửa ngày, trong lòng sẽ rất khổ sở, giận hắn lâu như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, một ngày nào đó Cố Ngạn sẽ ngoan ngoãn trở về cùng hắn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không có người nào cản trở, ác ý phá hư.

Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm hỏng việc lớn, Thượng Vũ đế không muốn sau khi lên ngôi còn phải trải qua những chuyện như vậy, nhưng lúc còn là hoàng tử đã quen tay quen việc, lần nữa làm lại cũng không khó.

Thượng Vũ đế liếc nhìn thần sắc của Cố Ngạn, sắc mặt bình thản ôn hòa, lá gan liền tăng lên cẩn thận từng li từng tí vươn tay thăm dò, vốn là chỉ muốn chạm vào đầu ngón tay của người nọ, nhưng lúc tiếp xúc một điểm da thịt nhỏ kia, nhiệt độ từ điểm đó lan tận đến đáy lòng. Gió nhẹ thổi qua, kéo theo bàn tay đang ‘làm bậy’ của Thượng Vũ đế, bàn tay kia một mảnh ấm áp.

Trái tim của Thượng Vũ đế nảy lên kịch liệt, đánh vỡ sự yên lặng giữa hai người, hắn muốn dùng lực nhưng lại không dám dùng, sợ khi dùng sức làm đau bàn tay của người nọ, mà không dùng sức lại sợ bị người nọ dễ dàng bỏ ra. Cả trái tim dường như đang thắt lại ở chỗ liền kề nhỏ kia, tựa hồ một khi tách ra tim cũng sẽ theo đó mà xé rách.

Đợi sau khi hắn điều chỉnh hô hấp xong, cái tay kia cũng không có rụt khỏi chút nào. Hốc mắt của Thượng Vũ đế có chút ướt át, giờ khắc này hắn đợi đã quá lâu rồi, ngay cả nghĩ đến hắn cũng ít nghĩ.

“Bệ hạ làm sao vậy?”

Cố Ngạn lãnh đạm nói, lời quan tâm lại phảng phất như chỉ là vô tâm nói ra, nhưng mấy lời này hiện tại Thượng Vũ đế nghe vào tai so với mấy ngày trước hương vị đã chuyển biến thêm vài phần. Cái người này thích nhất là nắm tay của mình, từ trước tới giờ vẫn luôn là như thế, hắn biết, Cố Ngạn đối với hắn có vài phần lạnh lòng nhưng tuyệt đối không phải lòng dạ sắt đá.

“Bảo Bảo, hôm nay Lưu Xuân Lai tới tìm trẫm nói vài câu.”

Cố Ngạn bị gợi lên hiếu kỳ: “Hắn nói gì với bệ hạ?”

Thượng Vũ đế tự giễu mà cười cười: “Nói trẫm không xứng với ngươi, nói ngươi căn bản không thích hoàng cung, nói trẫm chỉ biết trói buộc ngươi, kêu trẫm hãy trả tự do cho ngươi, còn mình thì nên sống cô độc trong quãng đời còn lại.”

Lời này có chút quá giới hạn, Cố Ngạn nói: “Xuân Xuân nói chuyện không suy nghĩ, bệ hạ đừng so đo với hắn.”

Trẫm thấy đầu óc của hắn rất được đấy! Thượng Vũ đế lửa giận khó nén, bàn tay dùng sức, hung hắn siết chặt lấy tay của Cố Ngạn, ánh mắt nóng bỏng nhìn y: “Hắn nói như vậy trẫm đều hiểu, trẫm mặc kệ, ngươi muốn làm công để mua một mảnh đất nhỏ từ trẫm, ngươi muốn mang theo Cố Cố còn sợ trẫm không nuôi nổi một đứa bé? Tóm lại lần này mặc kệ chuyện gì trẫm đều muốn dẫn ngươi đi!”

Cố Ngạn khẽ nhíu mày, đối với lời của Thượng Vũ đế không phản bác, cũng không như trước kia do dự, càng giống câu im lặng là cự tuyệt.

Thượng Vũ đế cũng bị bức đến nóng nảy, lập tức cảm thấy câu việc nhỏ phải nhẫn đều là nói bậy. Cố Ngạn cự tuyệt hắn một lần tựa như là hung hăng đâm hắn một đao, lặp đi lặp lại như vậy lần thứ hai rồi thứ ba, trái tim vốn đã nhỏ liền không còn một chỗ nguyên vẹn.

“Cố Ngạn bảo bảo, người nhà của ngươi ở đâu rồi?”

Cố Ngạn có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Thượng Vũ đế.

Thượng Vũ đế dùng hết khí lực cũng không nén được một tia khổ sở: “Người nhà của ngươi an bài ở chỗ nào rồi? Trẫm đến đây lâu như vậy cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy.”

Sắc mặt Cố Ngạn biến đổi: “Bệ hạ muốn làm gì?”

Thượng Vũ đế không thích ánh mắt hoài nghi thăm dò của y, gấp như ngồi trên đống lửa, không suy nghĩ đã nói: “Ngươi cùng trẫm trở về, trẫm sẽ tha tội tạo phản cho Cố Dự.”

Cố Ngạn rốt cuộc trừng to hai mắt nhìn hắn.

“Ngươi thực sự cho rằng trẫm cái gì cũng không biết? Đúng, ngươi vì trẫm làm nhiều việc như vậy trước đây thật ra trẫm cũng không hiểu lắm. Gạt trẫm giết nhiều người Tây Hạng như vậy, giúp trẫm thanh trừ nghịch đảng, vì sao không nói cho trẫm, chuyện gì trẫm đều có thể vì ngươi mà làm được hết, ngươi làm sao lại không rõ.”

Cố Ngạn phảng phất như không có nghe thấy một câu cuối cùng kia, toàn thân tản ra khí lạnh: “Đó là ta vì Tông Hoài mà làm, không phải vì ngươi.”

Gương mặt Thượng vũ đế méo mó: “Ngươi có ý gì?”

Cuối cùng Cố Ngạn cũng bỏ tay hắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Bệ hạ muốn thế nào? Đem phụ mẫu của ta bắt lại? Bệ hạ đến tột cùng có biết điểm mấu chốt của ta ở đâu hay không? Trước kia phụ thân là phản đảng, bệ hạ tra khảo ông đến kinh thiên địa nghĩa, ta chỉ có thể cầu tình, ta biết. Thế nhưng phụ mẫu còn có Tiểu Dự không phải là điều kiện để bệ hạ giữ chân ta, vì ta thích bệ hạ nên muốn cùng một chỗ với bệ hạ, cho dù phụ mẫu phản đối ta cũng sẽ không ly khai khỏi bệ hạ nửa bước, trong lòng ta nếu không có bệ hạ, cho dù bức bách ta như thế nào ta cũng sẽ không đi theo ngươi đâu.”

Cố Ngạn nhìn Thượng Vũ đế, hít thật sâu một hơi, nói tiếp: “Cho dù bệ hạ mất trí nhớ, dù cho ngươi có Vân phi hay người khác ta đều không rời bỏ được ngươi. Bệ hạ hỏi ta tại sao lại không rõ ngươi vì ta có thể làm những gì, ta cũng có thể như thế thì tại sao bệ hạ lại không minh bạch?”

Sau khi gặp lại đây là lần đầu tiên Thượng Vũ đế nghe Cố Ngạn nói nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe Cố Ngạn dùng ngữ khí này để nói chuyện. Thà rằng nói đây là Cố Ngạn tức giận vì hắn, còn hơn là kết cục Cố Ngạn đối với hắn đã thất vọng đến cực điểm.

Hắn đã đúng, Cố Ngạn không thể nào lòng dạ sắt đá với hắn được, nhưng hiện tại lạnh đến mức tận cùng, tầng ngoài kết thành một lớp băng dày đặc, cho dù dao động thế nào cũng không thể tan rã được rồi.

Thượng Vũ đế rốt cuộc minh bạch mình đã sai ở đâu, hắn từng cho rằng trong lòng Cố Ngạn hắn là thiên đường, là nguồn sống để dựa vào, lại không biết Cố Ngạn mới là nhà của hắn. Hắn cứ như vậy lần lượt dùng người thân của y để uy hiếp y, lại không biết đó là lần lượt đẩy Cố Ngạn đi càng ngày càng xa, sau cùng để người nọ rơi xuống vực sâu một thân một mình, không thể quay về.

*Ngũ Ngũ: thấy chương này khá buồn, 2 người dùng 2 cách khác nhau để yêu thương nhau. Nhưng thụ lại không thể hiểu rõ lòng của người kia lớn đến bao nhiêu, đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.