Editor: Dưa Hấu

Beta: Na

_______________

Sáng sớm hôm sau, A Hạo mơ màng tỉnh lại, cảm thấy đầu mình hơi đau.

Lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đến khi nhìn thấy người nằm bên cạnh, A Hạo lập tức ngừng thở, sợ tới mức không dám nói gì.

Nam nhân bên cạnh đang đắm chìm trong mộng đẹp, đôi môi mỏng khẽ mím, mái tóc đen nhánh xõa tung trên gối, bàn tay to lớn ôm chặt vòng eo nàng khiến thân thể nàng dính sát vào ngực hắn.

Khuôn mặt hai người kề sát nhau.

Đây là lần đầu tiên A Hạo tỉnh dậy bên cạnh một nam nhân, và ôm nhau trong tư thế thân mật như vậy.

A Hạo ngẩn người, một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng bừng.

Nàng chợt nhớ lại sự việc tối hôm qua.

Nghĩ đến việc hôm qua nàng âm thầm ảo não, không khỏi nhíu mày. Rõ ràng nàng biết Quốc Công phu nhân rất hy vọng để thế tử khai trai, năm lần bảy lượt dặn dò nàng. Vì vậy, hôm qua Quốc Công phu nhân ra lệnh Như Ý cô cô đưa rượu tới, rượu kia dùng để làm gì nàng nên hiểu rõ mới đúng.

Thế tử không chịu uống chắc chắn đã hiểu được ý đồ của Quốc Công phu nhân, nhưng nàng lại hồ đồ, vô tư khuyên hắn uống.

… Nàng không biết nên đối mặt với thế tử thế nào.

Nàng đúng là quá hồ đồ!

A Hạo nhìn người bên cạnh, vô thức cong môi, màn lụa trước mắt yên ắng rủ xuống, chiếc giường trở thành một thế giới nhỏ bé vô cùng tĩnh lặng. Nam nhân bên cạnh thở đều đều, không biết muốn ngủ đến bao giờ. Trời chưa sáng hẳn, ánh sáng lờ mờ trong phòng khiến người ta cảm thấy lười biếng, không muốn thức dậy. A Hạo giương mắt, ngẫm nghĩ, rồi cố thoát khỏi cánh tay của nam nhân. Lúc này, thân nhiệt của nam nhân nóng hơn nàng một chút, nhưng buổi sáng hôm nay hơi lạnh, nên khi có người ôm chặt, nàng cảm thấy ấm áp hơn không ít.

Tuy nhiên, nếu thân nhiệt thế tử nóng hơn chút nữa nàng sẽ chịu nổi.

Chạm vào tay của nam nhân, A Hạo cẩn thận kéo tay hắn ra, nhưng bất chợt tay nàng bị nắm chặt lại.

Cổ tay nàng bị nắm, lực đạo không lớn, nhưng đủ để nàng không thể tránh thoát.

Thế tử tỉnh rồi.

A Hạo sững sờ, vội ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt cười như không cười của nam nhân. Nàng luôn biết rằng thế tử có đôi mắt đào vô cùng đẹp, lông mi dày dài, đuôi mắt hơi xếch, trông rất phong lưu đa tình. Lúc trước nàng luôn cảm thấy đôi mắt đẹp này không phù hợp với khí chất lạnh lùng của thế tử. Nhưng lúc này thấy hắn mỉm cười, khóe môi cong lên, dáng vẻ toát ra sự quý phái của con cháu dòng dõi quý tộc.

A Hạo giật mình, cảm thấy có lẽ đây mới là bản chất thật của thế tử.

Rồi nàng vội vã nói: “Nô tỳ phải lui xuống, thế tử có thể buông tay được không?”

Tiêu Hành ôm chặt vòng eo tiểu cô nương trong lòng, không hề có dấu hiệu buông tay. Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt nàng, thấy trong mắt nàng không có sự e lệ. Hắn chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó tiến đến hôn vào môi nào một cái.

Bây giờ, mặt A Hạo nóng bừng, nàng vội rút tay, nhưng bị thế tử kéo lại.

Nghĩ đến tối hôm qua chính bàn tay mình giúp thế tử làm việc đó, nàng liền xấu hổ không dám nhìn hắn. Nàng đã xem qua các phương pháp “dập lửa” nên hiểu rằng không cần phải cởi xiêm y làm chuyện nam nữ mà có thể sử dụng biện pháp khác. Đêm qua nàng nhất thời hồ đồ phạm sai lầm, để thế tử nắm được nhược điểm nên hắn quấn lấy nàng bắt nàng giúp hắn…

A Hạo nắm tay thật chặt, cảm thấy… cảm thấy dường như bàn tay vẫn rất nóng.

Tiêu Hành biết nàng đang nghĩ gì, chép chép miệng. A Hạo tranh thủ đưa tay đẩy ngực hắn, thở dốc: “Thế tử…”

Tiêu Hành bất động, chỉ yên lặng ôm nàng, mở miệng nói: “A Hạo, nằm với ta lát nữa đi.” Mấy năm nay, mỗi khi ngủ hắn đều mơ thấy chuyện kiếp trước. Đôi khi hắn cảm thấy chuyện đó chỉ là giấc mộng mà thôi, nhưng lại luôn luôn nhớ rất rõ về nó.

Tỉnh mộng, hắn vừa mừng vừa sợ, bên cạnh hắn không có nàng.

Hắn đã phạm sai lầm và hồ đồ quá nhiều, chỉ muốn nói lời xin lỗi với nàng. Bây giờ được quay lại, hắn cảm thấy nên đối xử tốt với nàng gấp trăm nghìn lần, nhưng hắn hiểu rõ tình cảm của nàng không còn sâu đậm như kiếp trước.

Nếu đổi lại trước kia mẫu thân sắp xếp nàng là thông phòng, hắn lập tức gật đầu đồng ý. Nàng đi theo hắn, trao thân cho hắn, tóm lại sẽ toàn tâm toàn ý với hắn.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không đành lòng.

Kiếp trước hắn là người coi trọng dục vọng, hắn biết mình không ngừng ham muốn cơ thể nàng. Thời gian gần đây kiềm chế lâu như vậy, hơn nữa đêm qua còn uống rượu Lộc Huyết, đương nhiên hắn khống chế không nổi, một chút cũng không nhịn được. Đáng tiếc hắn không thể không bận tâm đến suy nghĩ của nàng như kiếp trước, mặc dù việc hôm qua chưa thành nhưng coi như hắn đã đụng chạm thân xác với nàng. Nàng là cô nương tốt, vì vậy có lẽ cảm tình của nàng dành cho hắn cũng thay đổi chút ít.

Nghĩ như vậy, Tiêu Hành ôm nàng một lát rồi buông tay.

A Hạo như được đại xá, vội lảo đảo đứng dậy.

Nàng là nha hoàn bên cạnh thế tử, cho dù có làm chuyện đó với thế tử cũng rất bình thường. Nhưng nàng lại vô cùng chột dạ, cảm thấy dường như mình đang làm chuyện xấu. Nàng ăn mặc chỉnh tề, sau đó khom lưng mang giày vớ, cuối cùng chạy khỏi phòng ngủ mà không xoay đầu lại.

Tiêu Hành nằm trên giường, nhìn hành động của nàng, thích thú cong môi mỉm cười.

A Hạo đi đến gian ngoài, thở dốc để khôi phục tâm tình. Sau khi rửa mặt chải đầu mới đi vào hầu hạ thế tử mặc y phục.

Lúc này Tiêu Hành đã đứng dậy.

A Hạo vội vàng đi tới, thành thục mặc áo choàng cho hắn, rồi giúp hắn đeo thắt lưng. Nàng đến bên giường, đưa tay cột màn lên, nhìn đệm chăn lộn xộn trên giường, trong đầu “ong” một tiếng, lập tức không biết làm gì. Đêm qua giúp thế tử “giải quyết” bao nhiêu lần nàng đều nhớ rõ, thật sự khắp nơi toàn là “thứ kia”, mặc dù đã dọn dẹp qua loa, nhưng cuối cùng vẫn nên giặt giũ thật sạch mới tốt.

A Hạo lấy tấm đệm sạch sẽ trong ngăn tủ, sau đó cầm tấm đệm cần giặt mang ra ngoài.

Tiêu Hành vui vẻ nhìn nàng dọn dẹp, chờ đến khi nàng quay đầu hắn liền nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này đã đỏ ửng, trông xinh đẹp không thể tả. Mặt Tiêu Hành không đổi sắc, không biết da mặt hắn dày đến cỡ nào. Hắn nghe tiểu cô nương cúi đầu nói: “Nô tỳ mang đệm ra ngoài.”

Nàng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh thế tử, không cần phải làm những việc nặng như giặt giũ, Ký Đường Hiên có nha hoàn xử lý việc này.

Tiêu Hành “Ừ” một tiếng, vì tương lai tốt đẹp, bây giờ không nên đùa giỡn với nàng nữa.

A Hạo ôm tấm đệm giường ra ngoài, cảm thấy thứ trên tay giống như củ khoai nóng bỏng tay.

Nàng thật muốn ném tấm đệm này đi, nhưng làm như vậy là nàng đang tự chột dạ rồi. Lúc nha hoàn giặt giũ đến mang đệm đi cũng không nói gì.

A Hạo lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi vào phòng hầu hạ thế tử.

_______________

Cẩm Sắt từ trong phòng đi ra, đến cạnh giếng múc nước, đúng lúc trông thấy nha hoàn ở Ký Đường Hiên đang giặt giũ chăn đệm. Gò má Cẩm Sắt trắng tinh thuần khiết, khuôn mặt khá thanh lệ đoan trang. Từ khi Uyển Thước bị đuổi đến giờ, nàng chỉ sống thành thật ở Ký Đường Hiên, hàng ngày không có việc gì làm, không như cuộc sống phong phú của những nha hoàn này.

Nàng định đi qua đó liền nghe thấy mấy nha hoàn kia đang thấp giọng nghị luận.

Một nha hoàn khuôn mặt tròn tròn, thân hình đầy đặn nói: “Các ngươi xem, A Hạo cô nương đúng là có phúc, bộ dạng như tiên nữ thế kia khó trách thế tử yêu thích nàng như vậy. Chỉ trách thân phận quá thấp, nếu là tiểu thư của gia đình giàu không chừng lúc này đầy người đến đập cửa cầu thân.”

Hai người còn lại không ngớt lời phụ họa.

Một người khác nói: “Còn không phải sao? Chúng ta ở Ký Đường Hiên lâu như vậy mà vẫn chưa gặp thế tử. A Hạo cô nương lại được ở bên cạnh thế tử, hâm mộ chết đi được. Hơn nữa… các ngươi không biết đó thôi, ánh mắt của thế tử nhìn A Hạo cô nương rất khác, quả thực dịu dàng đến chảy nước.” Giọng điệu tràn đầy sự hâm mộ.

Cẩm Sắt nghe vậy liền giật mình, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Nàng vội vàng định xoay người đi chợt nghe một người thấp giọng: “Các ngươi nhìn đi, tấm đệm này đã thành như vậy, không biết tối qua thế tử dũng mãnh thế nào. Trông thì lịch sự nho nhã nhưng A Hạo cô nương xinh đẹp yêu kiều như vậy, e là cầm lòng không được… cả đêm sóng hồng, đến thần tiên cũng phải hồn bay phách lạc.”

Càng nói càng lộ liễu, mấy nha hoàn giặt giũ cũng có chút xấu, phát ra tiếng cười ái muội.

Cẩm Sắt nắm tay áo thật chặt, lập tức trở về phòng mình, sau đó “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

_______________

Mới sáng sớm Như Ý đã tới Thanh Lan Cư.

Lan thị nghe Như ý nói, trên mặt lộ ra ý cười. Thầm nghĩ: Một nam tử khí huyết tràn trề làm sao chống lại được sự khiêu khích như vậy. Tiểu cô nương bên cạnh nũng nịu, cộng thêm ly rượu Lộc Huyết, đương nhiên chuyện nam nữ cũng nước chảy thành sông thôi.

Như ý nói: “Nô tỳ thấy thế tử cực kỳ vừa ý A Hạo.”

Lan thị gật đầu. Điều này bà biết, nếu không phải nhi tử vừa ý thì bà đâu đưa người qua. Cũng may tiểu nha hoàn nàng không làm bà thất vọng, nàng đã vất vả rồi, nhưng sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho nàng. Lan thị hiểu rõ gia cảnh của A Hạo, thứ cần nhất của cô nương trong gia đình nghèo khổ không phải bạc sao? Sắp tới ban thưởng này thật nhiều là được.

Lan thị rất vui mừng khi nhi tử khai trai, nhưng cũng biết chuyện này cần tiết chế, không thể để sự kích thích của rượu làm hư tổn máu huyết. Lan thị nhìn Như Ý, dặn dò: “Nha đầu kia thành thật, an phận, nhưng mà chuyện này không thể quá chiều ý thế tử, ngươi nên dặn dò một chút. Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ, hàng này phải chú ý chuyện ăn uống, bồi dưỡng cơ thể thật tốt mới có thể hầu hạ thế tử.”

Tâm tình Lan thị có vẻ không tệ, Như Ý gật đầu tuân lệnh: “Nô tỳ hiểu.”

“Ừm.” Lan thị chợt nhớ điều gì đó, khựng lại rồi nói với Như Ý: “Chén thuốc kia cũng nên chuẩn bị đi.”

Chén thuốc? Như Ý giật mình, rồi đột nhiên mở to hai mắt như đã hiểu.

Lúc trước thế tử không gần nữ sắc, mấy năm nay lại ra ngoài, thế tử không có thông phòng giống những công tử khác trong nhà, vì vậy không cần chuẩn bị canh tránh thai. Nếu chuyện này xảy ra sai sót làm sao Như Ý đảm đương nổi. Bà hiểu rõ tính tình của Lan thị, vì vậy sợ tới mức lưng toát mồ hôi lạnh.

Lúc này, Lan thị nhíu mày nói: “Ta thấy mọi người ngươi nhàn rỗi đã quen, loại chuyện này không thể xảy ra sai lầm. Thế tử chưa lấy vợ, mặc dù ta rất sốt ruột muốn ẵm tôn tử, nhưng một gia đình quy củ như phủ Tĩnh Quốc công sao có thể để nha hoàn thông phòng sinh con nối dõi?”

“Do nô tỳ sơ sót, nô tỳ lập tức chuẩn bị.” Như Ý nơm nớp lo sợ nói.

Lan thị đưa tay day day thái dương, có vẻ bực bội: “Được rồi, bỏ qua cho ngươi lần này, nếu còn lần sau ngươi không cần làm chức chưởng sự cô cô của ngươi nữa đâu.”

Như Ý thở dài một hơi, vội gật đầu: “Nô tỳ tuyệt đối không để xảy ra sự cố, phu nhân yên tâm.”

“Ừm.” Lan thị đứng lên, sau khi dặn dò Như Ý liền đi đến Bán Cẩm Đường thỉnh an lão thái thái.

Giải quyết xong một số việc bận tâm, tâm tình Lan thị tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay Lan thị mặc chiếc áo hoa dệt gấm, trên búi tóc cài cây trâm ngọc, làm toát lên vẻ đoan trang, quý phái trên người bà. Lan thị đi dọc theo hành lang dài rồi bước vào sân Bán Cẩm Đường, khi vén rèm nhìn vào phòng thì phát hiện Lục thị đang ở đó.

Lục thị mặc y phục màu mật ong ngọt ngào, trên búi tóc đen nhánh có cài cây trâm hoa lan, trên mặt đánh một lớp phấn mỏng, cả người như đóa hoa sen nở rộ.

Bà thấy Lan thị thì vội đứng dậy quy củ hành lễ.

Lan thị không thèm liếc nhìn, chỉ hướng về lão thái thái hành lễ.

Lão thái thái thấy vậy, trong lòng sinh ra vài phần không vui nhưng nét mặt vẫn điềm đạm. Dù sao ngoại trừ tính tình kiêu ngạo, làm việc hơi độc tài chút thì Lan thị này cũng không làm sai chuyện gì. Trước khi nhi tử tranh cãi với Lan thị vẫn độc sủng Lục thị, Lan thị cũng không so đo, vô cùng rộng lượng. Lão thái thái vội bảo Lan thị ngồi xuống, cũng kêu Lục thị đến ngồi, ra lệnh nha hoàn dâng trà.

Lục thị cảm thấy dường như hôm nay lão thái thái hơi khách sáo với Lan thị, lập tức hiểu ra lão thái thái có chuyện cần nói với bà. Lan thị không biến sắc, chậm rãi cầm chung trà màu xanh thẫm nhấp một ngụm, cử chỉ hờ hững, giở tay nhấc chân đều toát lên phong thái của phu nhân danh môn.

Lão thái thái ra vẻ tùy ý: “Chuyện của Ngũ nha đầu hôm qua, con có biết không?”

Lan thị nghe xong, đặt chung trà trong tay xuống, nhìn về phía lão thái thái, cười nói: “Chuyện này Đề Nhi đã nói với con rồi, cũng may Tiêm Nhi không sao, chỉ là… coi như con cho phép "hiền tế" làm việc thiện."

Lão thái thái biết Lan thị là người thẳng thắn, trước mặt cố tình nhấn mạnh hai chữ “Hiền tế” này hiển nhiên là có mục đích.

Trước nay bà vẫn thích ngũ nha đầu, tính tình của nha đầu này với Lục thị mẫu thân của nàng ta có vài phần giống nhau, ngoan ngoãn hiếu thuận. Lúc trước bà cảm thấy mình có vài phần bạc đãi Lục thị, vốn dĩ đã định Lục thị là con dâu danh chính ngôn thuận, ngũ nha đầu đương nhiên cũng sẽ trở thành đích nữ, nhưng hiện tại.. lại là con thứ

Bất quá, con thứ cũng không sao. Có bà và nhi tử, những ngày sau này của ngũ nha đầu ắt hẳn sẽ tìm được một gia đình tốt, nếu không có sự việc ngày hôm qua, làm sao bà có thể để cháu gái bảo bối nhà mình làm thiếp cho người ta được?

Lão thái thái nghĩ, rồi nói với Lan thị: "Ngươi cũng biết, ngũ nha đầu sắp đến tuổi bàn đến việc chung thân đại sự, hôm qua Đường Mộ Lễ cứu nó tuy là việc thiện nhưng cũng vì vậy mà thanh danh của ngũ nha đầu bị hao hổn, việc hôn nhân ắt sẽ bị ảnh hưởng. Ta có ý này, Đường Mộ Lễ là người tuấn tú lịch sử, cùng Phủ Quốc Công chúng ta có quan hệ vô cùng tốt. Nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, ta cũng rất thích. Nếu có thể cùng Lục nha đầu gả vào Đường phủ, uỷ khuất một chút làm thiếp, về sau tỷ muội hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau..”

Uỷ khuất một chút?

Khoé môi Lan thị nhíu lại, cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm rốt cuộc là ai phải chịu uỷ khuất thì chưa nói trước được. Bà nhìn thoáng qua Lục thị an tĩnh không lên tiếng, lúc này mới nói với lão thái thái:

“Đây là ý của Ngài, cũng là ý của Quốc Công gia ạ?”

Lão thái thái sao không hiểu thâm ý qua lời nói của Lục thị nhưng chuyện đã đến nước này, dù sao vẫn phải nói một tiếng. Lão thái thái liền nói:

“Đây là ý của ta, những cũng là ý của Quốc Công gia.”

Lan thị thầm nghĩ: ý này rốt cuộc là của ai, sao bà có thể không biết, Chỉ là Tiêu Yến Thái ngày thường đối với nữ nhi tuy không quan tâm, hiện giờ lại còn giúp thứ nữ đoạt phu quân của nữ nhi mình. Trong lòng Lan thị thất vọng tột cùng, nếu nói cho nữ nhi biết phụ thân nàng không hề để ý đến hôn sự của mình chắc hẳn nàng sẽ thương tâm lắm.

Lan thị suy nghĩ một lát, mở miệng nói:

“Việc hôn nhân của công tử Đường gia và Đề nhi đã được hai nhà định đoạt từ nhỏ, hơn nữa hai đứa bé này còn là thanh mai trúc mã vốn đã là một nhân duyên tốt. Sự việc ngày hôm qua khi Đường Mỗ Lễ cứu ngũ cô nương, vốn là lẽ thường tình, chắc hẳn cũng không ngờ đến sự tình biến chuyển như vậy. Con dâu biết Tổ mẫu yêu thương ngũ cô nương, muốn cho nàng làm thiếp, ngày sau có thể cùng Đề nhi sớm tối hầu hạ, chỉ sợ chuyện này sẽ làm uỷ khuất nàng. Lại nói, đề nhi cũng không chịu nổi..”

Lan thị nói, lại đánh giá sắc mặt của Lục thị một chút, nhìn bộ dạng mảnh mai của nàng ta, nhàn nhạt liếc nhìn, đứng dậy nói:

“Cho nên chuyện này, con dâu cảm thấy không ổn.”

Lãi thái thái giật mình, trong lòng có chút tức giận, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy Lan thị nói cũng có lý.

Tiểu tử Đường gia đối với Lục nha đầu thế nào, bà biết rất rõ. Dù cho ngũ nha đầu có trở thành thiếp, sợ rằng chưa chắc đã được sủng ái. Lại nói, để cho ngũ nha đầu hành lễ với lục nha đầu chưa chắc nàng ta đã muốn.

Nghe Lan thị nói vậy, lão thái thái liếc nhìn Lục thị một cái.

Bà hiểu tính Lục thị, chuyện này để nhi tử đáp ứng hơn phân nửa là được nàng ta khuyên nhủ, hoặc nói.. ắt hẳn ngũ nha đầu cũng ngầm nguyện ý. Lão thái thái nghĩ đến việc hai đứa cháu gái cùng thích một người, nàng liền cảm thấy khó nghĩ. Tuy rằng bà không quá thích Lục nha đầu, nhưng nói thế nào thì bà cũng là tổ mẫu, đương nhiên cũng muốn vị cháu gái này có thể sống tốt. Hai đứa bé vốn chưa thành thân, nay lại có thêm một người xem vào, đổi lại là ai trong lòng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái. Hơn nữa, nếu Lục nha đầu và mẫu thân nàng có tính cách giống nhau, như vậy ở Đường phủ, ai có thể bảo vệ cho ngũ nha đầu đây?

Lão thái thái nói:

“Lời này của Lan thị ta cũng cảm thấy có vài phần đạo lý.”

Lan thị vội tiếp lời:

“Tổ mẫu ngài đừng để sự yêu thương của mình làm rối loạn hết thảy.”

Lão thái thái thầm thở dài, cảm thấy chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn mới được, nói:

“Ta có chút mệt, ngươi trở về đi.”

Sau đó quay sang nói với Lục thị:

“A Dung đỡ ta đi vào.”

“Được ạ.” Lục thị vội đứng dậy, đỡ lão thái thái vào buồng trong.

Lan thị thấy hai người đi vào, trên mặt cũng không hề có biểu tình gì, mà Phương Châu đứng bên cạnh nhịn không được, nhỏ giọng nói:

“Lão thái thái quá bên vực người của mình rồi ạ.” Bênh vực ai, tất nhiên không cần nói cũng biết. Đường tổ mẫu, sao có thể đi thiên vị một cháu gái mà làm uỷ khuất một cháu gái khác như vậy.

Khoé miệng Lan thị nhếch lên, nói:

“Bất quá đều là bị rót canh thôi.”

Mà giờ này, Như Ý đang chuẩn bị canh tránh thai mang đến phòng của A Hạo. Nàng đã đến hai lần đều không thấy bóng dáng của A Hạo, đến lần thứ ba mới thấy nàng ta đang ngồi bên cửa sổ.

A Hạo thấy Như Ý đi tới, lập tức đứng dậy hành lễ, lại nhịn không được nhớ tới ly rượu lộc huyết ngày hôm qua. A Hạo có chút xấu hổ, nhìn chén thuốc Như Ý bưng tới, kinh ngạc nói:

“Như Ý cô đây là..”

Như Ý biết không ai muốn uống canh tránh thai, nhưng nếu đã là một thông phòng thì đều phải làm theo quy định, huống chi hôm nay Quốc công phu nhân cũng đã lên tiếng nhắc nhở. Như Ý cũng thấy lo lắng thay cho A Hạo, hơn nữa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, tức khắc có vài phần thương cảm, an ủi nói:

“Hôm qua ngươi hầu hạ thế tử, theo lý nên uống sớm mới phải. Nhưng mà người xem, ta lại lơ đãng mà quên mất. Thôi ngươi mau uống đi.”

A Hạo ngơ ngẩn, lúc này mới hiểu ra đây là chén thuốc gì.

Nhưng mà...vốn dĩ nàng và thế tử căn bản chưa xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể hoài thai được đây. A Hạo vội mở miệng giải thích, lại đột nhiên nghĩ tới, hướng về phía Như Ý nói:

“Như Ý cô nương, đây.. đây là ý của phu nhân à?”

Như Ý cho rằng trong lòng A Hạo đang uỷ khuất không muốn uống canh tránh thai, điểm này nàng có thể hiểu được, rốt cuộc nàng ta vẫn còn nhỏ, loại chuyện này tính ra vẫn là lần đầu. Mà thế tử là người như thế nào? Giống như một nhân vật thần tiên vậy, A Hạo sao có thể không muốn sinh con cho thế tử được đây.

Chỉ là việc sinh con này, cần phải để ý đến quy củ cùng với tư cách.

Hiển nhiên lúc này nàng ta vẫn không tủ tư cách.

Như Ý nói:

“Là ý của Phu nhân, lại cũng là quy định của phủ.”

Nàng đặt tay mình lên tay A Hạo, vuốt có chút lạnh, tiếp tục an ủi:

“Trước mắt thế tử tuy sủng ái ngươi, nhưng ngày sau khi thế tử phu nhân vào phủ, thế tử nhất định cũng sẽ không bạc đãi ngươi, làm di nương vẫn là có thể. Đến lúc đó sinh bé trai, hay gái cũng coi như là có danh phận, thế tử phu nhân cũng sẽ không nói được gì. A Hạo ngươi tuổi còn nhỏ, hôm nay Quốc công phu nhân cố ý dặn dò ta vào bếp làm cho ngươi thức ăn để tẩm bổ, ngươi phải biết chăm sóc bản thân thật tốt, sau này còn phải sinh con cho thế tử nữa.”

Thật sự là ý của Quốc công phu nhân.

A Hạo ngơ ngác nhìn chén canh nóng, nước thuốc màu nâu thẫm, nhìn thôi cũng đã cảm nhận được vị đắng ngắt. A Hạo nghĩ, nếu Quốc Công phu nhân cho rằng thế tử đã khai trai, về sau chắc cũng sẽ không thúc giục nàng. Tuy nàng không muốn uống canh tránh thai, nhưng cảm thấy có thể tránh được một đại nạn thì ý này cũng không tồi.

A Hạo bưng chén thuốc lên, nhìn nước thuốc trong chén, mùi thuốc nhàn nhạt thoang thoảng, nàng theo bản năng nhăn mày

Có chút nóng, nàng thổi mấy cái.

Nếu đã là nha hoàn thông phòng, ở trên giường có thế nào đi nữa, khi xuống giường liền phải uống một chén canh tránh thai. A Hạo rũ mắt, trong lòng sinh ra vài phần cảm giác bi ai.

Nàng không do dự nhiều, ngửa đầu lên định uống.

Lúc này cửa mở lại. Tiêu Hành tiến vào tìm người, lại thấy một màn này, tức khắc nhớ tới những hình ảnh trước kia, làm hắn sợ tới mức mặt mày trắng bệch, tiến lên phất tay đem chén sứ trong tay A Hạo đánh rớt.

“Bang” một tiếng, nước thuốc liền văng khắp nơi.

A Hạo không biết nói gì, liền ho một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.

Như Ý thấy không ổn, lập tức uốn gối hành lễ.

Tiêu Hành nhìn chén sứ bị đánh rớt ở trên sàn, nước thuốc màu nâu vương vãi khắp mặt đất, vô cùng hỗn độn. Hai tròng mắt hắn sâu thẫm, giống như si ngốc ánh mắt chậm rãi dừng trên mặt A Hạo, thấy khoé miệng nàng còn dính chút nước thuốc, lập tức nắm lấy tay nàng, nói:

“Ai bắt nàng uống!”

“Thế … thế tử!” A Hạo bị doạ đến phát ngốc.