Lúc A Hạo định thần trở lại thì Uyển Thước đã bị mang ra ngoài.

Đến Như Ý và Cẩm Sắt cũng biết điều mà đi ra.

một lúc lâu sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Uyển Thước.

A Hạo rụt rụt cổ, cơ thể phát run. Nàng không hiểu được thế tử vì sao sẽ nói giúp cho mình, nhưng dù thế nàng cũng đâu biết rốt cuộc thế tử có tức giận hay không.

Tiêu Hành ngồi xuống, nhìn tiểu cô nương cung kính trước mặt, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng chỉ nói một câu:

""Trang sức hai trăm lượng, ngươi bán tám mươi lượng…Trí thông minh ngày thường của ngươi đi đâu mất rồi?’’

A Hạo bị nói đến mặt đỏ tai hồng, hết sức tự nhiên nói một câu:

""Nô tỳ không có đem bán luôn.’’

Tiêu Hành đột nhiên cong cong môi, lại hỏi:

""Ý của ngươi là---còn tính chuộc lại sao?’’

A Hạo ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nam nhân, cảm thấy hắn có vẻ không tức giận, liền bạo gan nói:

""Những trang sức đó là thế tử ban thưởng, nô tỳ dĩ nhiên bảo quản thật tốt. Nếu không vì có việc gấp, cũng sẽ không cầm đi bán, chỉ là…Chỉ là nô tỳ có thể không chuộc được nhưng ít nhất còn có hy vọng.’’ Nàng không phải không biết lượng sức mình, nhưng dù sao nàng cũng còn trẻ, không chừng về sau có thể kiếm đủ tiền.

Thấy nàng coi trọng trang sức của hắn cho như vậy, sắc mặt Tiêu Hành cũng ôn hòa một ít. hắn hiểu được nàng không phải là người tham tiền, chắc là gặp chuyện gì phiền toái, liền hỏi:

""Trong nhà ngươi xảy ra chuyện gì sao?’’

A Hạo vốn dĩ hôm nay sẽ xin thế tử về nhà vì chuyện này, lại không nghỉ đến chuyện lại bị nháo đến mức này, nghe xong lời này, nàng không dám có điều dấu diếm, thành thật nói:

""Phụ thân nô tỳ say rượu đánh người, nên cần phải bồi thường một trăm lượng bạc.’’

hắn hiểu được nàng là cô nương hiếu thuận, nghe xong lời này cũng hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là vẫn không nói chuyện mà tiếp tục nghe nàng nói.

""…Ba năm chưa về nhà, nô tỳ vốn định xin thế tử nghỉ mấy ngày về thăm gia đình, không nghĩ tới…không nghĩ tới chuyện này sẽ làm kinh động đến thế tử.’’ nói đến những chữ cuối, âm thanh ngày càng nhỏ lại.

Nhìn bộ dáng áy náy của tiểu cô nương, Tiêu Hành nhíu mày, hỏi:

""Nhà ngươi ở đâu?’’

A Hạo không nghĩ tới thế tử sẽ hỏi cái này liền thành thật trả lời:

""Ở một thôn nhỏ ngoài thành, gọi là "thôn Hoàn Nam". Chỉ sợ thế tử chưa từng nghe qua.’’

Cái này hắn tự nhiên hiểu được. Tiêu Hành nghe xong, không nhắc lại việc biên lai cầm đồ, chỉ nói: ""Có lần Hàn tiên sinh nói với ta, rượu hoa mai của thôn Hoàn Nam vị không tồi…’’ hắn tìm đại một cái cớ, dừng một chút lại tiếp tục nói:

""Nếu ngươi vội về nhà, ngày mai ta cùng ngươi đi một chuyến.’’

A Hạo nghe xong mừng như điên. Lúc sau lại cảm thấy kì quái, phục hồi tinh thần lại, vội ngẩng đầu nhìn thế tử nói:

""Thế tử…ngài đi với nô tỳ…?

""Như thế nào? không thể?’’ Tiêu Hành hỏi lại.

""không…không phải.’’ A Hạo vội lắc đầu.

Thế tử tuy rằng tính tình lãnh đạm nhưng đối với hạ nhân luôn rất nhân từ, hôm nay không hiểu được Uyển Thước kia làm sai cái gì, đánh xong hai mươi bản, trực tiếp bị đuổi ra khỏi phủ.

Bất quá cũng làm hạ nhân ở Ký Đường Yên biết rằng---không nên đụng đến người của thế tử.

Hạnh Dao trước là thay A Hạo âm thầm đổ mồ hôi, lúc sau lại vui sướng khi nhìn Uyển Thước gặp họa, nói:

""Nàng ta vẫn luôn chèn ép ngươi, bây giờ tốt rồi, chính mình đào hố đem bản thân chôn xuống, đáng đời.’’

Đối với người rộng lượng như thế tử, A Hạo được sủng ái nhưng lại lo sợ. Chỉ là cái nàng lo lắng chính là---thế tử muốn cùng nàng đi về nhà.

A Hạo có chút phát sầu.

Tình trạng của nhà nàng ra sao, nàng sao không hiểu được. Thế tử xưa nay sống trong nhung lụa, bọn họ làm sao hầu hạ ngài ấy đây?

Bất quá A Hạo có thể nhận thấy, thế tử so với tưởng tượng của nàng lại càng tốt bụng.

Tuy là đến nhà nàng nhưng thế tử lại giống đi thăm người thân của mình, bảo cả Trúc Sanh đi cùng.

Ngày mười một, hai người rời phủ.

Tuy hôm nay tuyết đã ngừng thế mà trên đường vẫn phủ đầy tuyết. Đường khó đi nên tốc độ xe ngựa cũng chậm một chút nhưng rốt cuộc vẫn bị nghiêng sang một bên.

A Hạo cùng Tiêu Hành ngồi bên trong xe ngựa, Trúc Sanh thì ở bên ngoài sửa xe.

A Hạo trong lòng cảm kích cho nên trên đường đi cũng tỏ ra ân cần hơn một chút. Chỉ là nàng vẫn không nghĩ ra, Tết còn chưa hết mà thế tử đã chạy ra ngoài. Lần tới Quốc công phu nhân hỏi nàng phải trả lời thế nào đây?

Lúc xe ngựa đi qua tiệm cầm đồ thì liền dừng lại.

thật là sợ cái gì thì cái đó tới. A Hạo có chút chột dạ, giương mắt nhìn sắc mặt của thế tử.

Tiêu Hành lại như không có chuyện gì đem biên lai cầm đồ cho Trúc Sanh ở bên ngoài.

Trúc Sanh là người nhanh nhẹn, thực mau liền làm xong, đen bốn món trang sức kia đưa đến.

Tiêu Hành tiếp nhận, cúi đầu quan sát một lát, sau đó mới nhìn A Hạo. hắn duỗi tay đang nắm lại của A Hạo ra, đem vòng tay đeo vào tay nàng. A Hạo thấy hành động của thế tử, nghi hoặc nói: ""Thế tử?’’

Tiêu Hành nhìn nàng sợ hãi, ánh mắt ôn nhu nói:

""Ta không muốn phải chuộc lần thứ hai.’’

Tức khắc sắc mặt A Hạo trở nên giống như quả cà tím, trong lòng tràn đầy hổ thẹn cùng hối hận, vội nói:

""Nô tỳ sẽ không tái phạm nữa.’’

Bất quá trong lòng nàng lại càng thêm áy náy.

Nàng hôm qua đem bán hết tám mươi lượng, mới có một ngày lại bị thế tử đem chuộc trở về. Hiệu cầm đồ là chỗ nào, nàng dĩ nhiên biết thế tử sẽphải dùng rất nhiều bạc để chuộc lại. Nhưng nghĩ kĩ lại thấy không đúng, trang sức này là Lục cô nương không thích, thế tử không biết đưa cho ai nên mới đưa nàng. Như thế nào lúc này lại đi chuộc về, không phải là tiêu tiền uổng phí sao?

A Hạo không hiểu được trong lòng cậu ấm của Đại Hộ Nhân gia nghĩ thế nào, nhưng nàng cũng biết được thế tử không thiếu tiền. Nếu không phải nghe Hạnh Dao nói, một bức họa của thế tử có giá trị vô cùng lớn nàng cũng sẽ không biết thế tử đáng giá như vậy. không đúng, là tranh của thế tử đáng giá.

Tưởng tượng như vậy, A Hạo liền cúi xuống xem tay hắn.

---đôi tay này chẳng những đẹp mà còn giúp chủ nhân nó phát tài.

Tiêu Hành hiểu được tiểu cô nương bên cạnh đang đánh giá chính mình, thất thần trong giây lát, hắn thoáng rung động, nhưng rồi tâm tư cũng dễ chịu chút. Cảm thấy nàng xem đã lâu, lúc này mới nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng. Thấy nàng đỏ mặt nhanh chóng cúi đầu, hắn tức khắc cảm thấy hứng thú.

Xưa nay tiểu cô nương luôn mặc trang phục của nha hoàn, hôm nay rời phủ nên nàng mới thay một bộ áo màu hồng. Có lẽ nàng sợ lạnh, ở cổ được mặc rất kĩ, khuôn mặt lại càng thêm trắng mịn, dễ thương. Búi tóc cũng chỉ dùng chiếc châu thoa đơn giản mà cài lên, tiểu cô nương mười bốn tuổi, giờ phút này ăn mặc chỉnh tề, dưới tóc mái là một đôi mắt to tròn làm cho người xem có chút nhịn không được.

A Hạo nghĩ rằng thế tử khát nước, vội rót nước cho hắn.

hắn đương nhiên rất khát.

Tiêu Hành không lộ ra biểu tình gì mà tiếp nhận, cúi đầu uống nước để giải tỏa thân nhiệt.

A Hạo cảm thấy thế tử là người cẩn thận. Hôm nay cùng nàng về nhà, không tỏ vẻ mình là khách mà mặc áo gấm, chỉ mặc một thân áo màu xanh cực kì đơn giản. Áo choàng này thêu cũng thực tốt nhưng nhìn lại rất bình thường. Như vậy chính là cố tình không để lộ ra thân phận của mình. Chỉ là, từ nhỏ đã là người quyền quý, khí chất đó đã ăn sâu vào trong xương cốt, dù cho có mặc quần áo đơn giản thì cũng không che lấp được.

A Hạo nói:

""Nếu thế tử thích rượu hoa mai, đợi khi chúng ta trở về có thể nhờ người đi mua mấy bình.’’

Tiêu Hành thập phần hưởng thụ hai chữ ""Chúng ta’’, gật đầu nhìn A Hạo nói:

""Thế ngươi có biết nấu không?’’

A Hạo xấu hổ cười cười:

""Nô tỳ thật sự không biết, gia đình nô tỳ là bốn năm trước mới đến Yến Thành…’’

Tiêu Hành nghĩ tới cái gì, thu đi nụ cười, không nói nữa.

A Hạo tưởng mình làm cho thế tử tức giận, vội bổ sung:

""Bất quá---nếu thế tử thích, nô tỳ có thể học.’’ Nàng thiếu hắn nhiều bạc như vậy, cho nên phải trâu làm ngựa cũng không có gì quá đáng.

Lời này làm cho hắn vô cùng hài lòng, ngay sau đó Tiêu Hành liền gật đầu.

Ra khỏi cửa thành, xe ngựa lại đi suốt hai canh giờ, đến khi trời sắp tối thì mới đến thôn.

Lần này A Hạo trở về gấp như thế nên vẫn chưa kịp báo về nhà. Tuy rằng ba năm nàng chưa về nhà nhưng trong thôn vẫn không thay đổi nhiều. Vừa bước sang năm mới, các nhà đều dán câu đối xuân, treo đèn lồng đỏ thẫm làm cho không khí mùa xuân đều tràn về.

Vì Trúc Sanh không biết đường nên A Hạo vén màn ra, một bên chỉ ra ngoài, một bên lại nói với Tiêu Hành:

""Thế tử, người xem chỗ đó, khi còn nhỏ nô tỳ thường xuyên dẫn muội muội đi ra suối chơi. Có một lần nô tỳ không cẩn thận mà rơi xuống nước, tuy rằng không có chuyện gì nhưng lại ngồi khóc cả buổi…Còn có chỗ đó…’’

Vừa rời phủ, tiểu cô nương trở nên hoạt bát hơn không ít, không nớm nớp lo sợ như khi ở trong phủ nhưng vẫn là vẻ hoạt bát đáng yêu ở đúng tuổi của mình. Tiêu Hành nhìn nàng, thầm nghĩ: Dù sao nàng cũng là tiểu cô nương mười bốn tuổi mà thôi.

A Hạo hiểu được thế tử thích an tĩnh, nhưng lúc này chính mình lại gây ồn ào. Tâm tình nàng có chút kích động, lại là nhịn không được, nghĩ đến đây nàng lập tức ngậm miệng, lỗ tai bỗng nóng lên, lúng túng nói:

""Ba năm không trở về, nô tỳ có chút kích động…’’

Tiêu Hành lại nói:

""không sao đâu.’’ Lúc sau lại nghĩ cái gì, nói với A Hạo:

""Bây giờ đến nhà ngươi cho nên đừng xưng là nô tỳ.’’

A Hạo cảm thấy có lý, vội gật gật đầu:

""Vâng, ta hiểu được.’’ nói xong liền vui sướng nhìn ra bên ngoài.

""Trúc Sanh đại ca, chính là nơi này.’’ A Hạo vội nói.

Nàng nhìn xe ngựa dừng lại ở ngoài căn nhà quen thuộc, tâm tình có chút kích động. Đây là một gia đình nhỏ làm nông bình thường, trong sân chỉ có vài giàn nho đã rụng lá, phía trên còn động tuyết. Hai bên có mấy cây mai đã nở rộ, bên trái cây hoa mai là một chiếc cối xay đá, bên phải cây mai là chuồng gà và đất trồng rau, bên ngoài có hàng rào bao quanh.

hiện giờ trong nhà có tiểu nam hài tám chín tuổi đang cùng tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi chơi ném tuyết.

A Hạo có chút xúc động, khóe mắt nàng đã đẫm nước, đôi mắt không chớp nhìn người trong nhà.

Tiêu Hành nhìn thấy dáng vẻ này, bước xuống xe ngựa sau đó lấy tay đỡ nàng xuống.

A Hạo cúi đầu nhìn tay hắn, nói một câu:

""Cảm ơn thế tử.’’ Sau đó đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, nhảy xuống xe ngựa.

Tiếng động ở bên ngoài làm kinh động đến người bên trong, tiểu nam hài tám chín tuổi nghiêng đầu nhìn xe ngựa, nghi hoặc nhìn tiểu cô nương mộtthân áo màu hồng đánh giá vài lần, sau đó hướng vào trong nhà gọi vài tiếng:

""Nương.’’

""Xảy ra chuyện gì? Kêu kêu quát quát, cha ngươi lại uống say có phải hay không?’’ Bên trong truyền đến âm thanh tức giận.

Lúc sau liền thấy trong phòng đi ra người mặc một thân áo màu lục đậm làm bằng vải thô. Người phụ nữ kia bộ dáng đoan chính, trên búi tóc cài mộtcây trâm hình hoa hải đường đã cũ, nhân dịp Tết, vành tai cũng đeo một đôi bông tai hình nắm tuyết. Nàng mở cửa, nhìn cô nương xinh đẹp bên ngoài, một lúc sau mới ngơ ngác nói:

""A Hạo?’’

Người phụ nữ đó là mẫu thân của A Hạo Tiết thị.

A Hạo lúc này mới nhịn không được rơi nước mắt, gọi một tiếng:

""Nương.’’

Tiết thị nhìn nữ nhi trước mặt, có chút kinh ngạc.

Con gái lớn của nàng khi còn bé đã là một tiểu mỹ nhân, so với các cô gái trong thôn cũng là một trong những người xinh đẹp nhất, ba năm khônggặp lại càng trổ mã duyên dáng yêu kiều. Mà nam tử cao lớn ở phía sau nữ nhi mặc một thân áo màu xanh lam…

Tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn tư thế hiên ngang, khí chất hơn người thì đích thị là người giàu có.

Tiết thị thoáng thu mi, trong lòng phỏng đoán một phen, tức khắc liền hiểu được. Nàng rung rung sờ mặt nữ nhi, thanh âm nức nở nói:

""A Hạo, con đã trở về rồi, nương nhớ con muốn chết. Mau nói cho nương biết, mấy năm nay con sống có tốt không? Có bị ai khi dễ không?’’

A Hạo cong cong môi, nói:

""Nữ nhi sống rất tốt.’’

Tiết thị gật đầu, trong lòng rất vui mừng.

A Hạo giương mắt, nhìn đệ đệ muội muội ở phía sau Tiết thị, cười khanh khách gọi một tiếng: ""Thanh Thanh, A Vũ.’’

Người bên trái mặc cái áo màu đỏ, cột hai búi tóc hai bên là muội muội của A Hạo---Thanh Thanh. Dung mạo của hai tỷ muội không giống nhau lắm, A Hạo có một khuôn mặt nhỏ nhắn, còn Thanh Thanh lại là một khuôn mặt tròn đáng yêu, đôi mắt sáng đuôi sao hơi giơ lên có vẻ vô cùng kiều mị.

Thanh Thanh tuy nhỏ hơn A Hạo một tuổi nhưng hiện nay nhìn còn cao hơn A Hạo một lóng tay.

Thanh Thanh thấy trưởng tỷ, nhìn trưởng tỷ mặc một thân hồng lăng áo, trang điểm đơn giản mà lại vô cùng xinh đẹp, lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ, ngọt ngào gọi một tiếng:

""Tỷ.’’

A Hạo quan sát một phen, nói:

""Thanh Thanh càng ngày càng xinh đẹp.’’

Tiểu nam hài mặc áo màu xanh lam ở bên phải là đệ đệ chín tuổi của A Hạo---A Vũ. Từ nhỏ đã bị bệnh nên hơi ốm yếu, so với các hài tử cùng tuổi vóc dáng nhỏ hơn một ít, thế nhưng qua ánh mắt có thể thấy được hắn là một tiểu thiếu niên anh tuấn. Quan hệ của A Vũ với đại tỷ rất tốt, tuy rằng hắncòn nhỏ nhưng đã nghe nhị tỷ nói, đại tỷ vì kiếm tiền chữa bệnh cho mình nên mới vào làm nha hoàn của Đại Hộ Nhân gia.

Lúc ấy hắn làm ầm ĩ không chịu uống thuốc, nói muốn Tiết thị đem thuốc trả cho người ta, đổi đại tỷ trở về.

Tiểu hài tử tuy rằng không nhớ nhiều, nhưng về sự việc của đại tỷ hắn lại nhớ rất rõ, hiện nay nhìn đại tỷ ở trước mắt rất giống với người trong trí nhớ của hắn. Là một tiểu nam hài luôn kiên cường nhưng cũng nhịn không được chảy nước mắt, gọi một tiếng:

""Đại tỷ.’’

A Hạo rất nhớ đệ đệ này, lúc này nghe tiếng đệ đệ trong lòng rất vui mừng, nhìn gương mặt trắng nõn của đệ đệ, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

Lúc sau mới nghe Tiết thị nói:

""Vị này là…?’’

A Hạo bây giờ mới nhớ tới Tiêu Hành ở phía sau, vội ngưng khóc.

Nàng chỉ lo nói chuyện với đệ đệ và muội muội, thiếu chút nữa đã quên mất thế tử.

A Vũ là một đứa trẻ thông minh, nhìn nam tử bên cạnh đại tỷ, chỉ cảm thấy hai người đứng cạnh nhau đẹp giống như tranh vẽ, liền ngẩng đầu, hướng về Tiêu Hành gọi một tiếng:

""Đại tỷ phu.’’