Editor: Phong Hà

Thực lực của Tử Lan đã sớm đại Linh sư.

Mặc dù Bích La cùng Lục Trúc không so được với Tử Lan nhưng thực lực của các nàng cũng đã là trung cấp Linh sư, người còn lại là cao cấp Linh sư rồi.

Thực lực như vậy đối phó hai người kia, thật sự là dư sức.

"Tiểu thư, người thấy thế nào? Ánh mắt nữ tử duy nhất trong ba người kia nhìn tiểu thư rất bất thiện. Lục Trúc cảm thấy nàng ta nhất định sẽ làm gì đó." Trong ba thị nữ, tâm tư Lục Trúc là kín đáo nhất nên tự nhiên đã nhận ra.

Dường như từ khi tiểu thư cùng Hách Liên Cẩn Du cùng xuất hiện, thần sắc nữ tử kia nhìn tiểu thư càng không đúng.

Giống như là ghen ghét, vừa lộ ra vài phần ngoan lệ.

Nàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng.

"Sợ nàng ta làm cái gì? Nếu nàng ta dám đối phó chúng ta thì chính là tự chui mình vào rọ." Bích La trở mình lên tiếng.

"Nói vậy cũng đúng." Lục Trúc trầm ngâm một lát rồi nói.

"Tốt rồi.. Đều đi nghỉ ngơi đi.. Tiểu thư nhà ngươi không phải mặc cho người ta khi dễ đâu!" Phượng Sở Ca từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói.

Đến lúc này, cả gian phòng mới chậm rãi khôi phục yên lặng.

Đêm, càng sâu..

Canh ba..

Bốn phía đều yên lặng xuống.

Trong mảnh yên lặng này, một thân ảnh xẹt qua giữa không trung.

Thân hình hắc y nhân nhỏ gần, cả thân thể lưu loát bay qua, cuối cùng rơi trên nóc phòng Phượng Sở Ca.

Cùng lúc đó, bốn người trong phòng đồng loạt mở mắt.

Phượng Sở Ca cũng như thế, trong bóng tối, đôi đồng tử đen nhánh lóe lên từng đợt hàn quang..

Rất rõ ràng, các nàng đã biết được trên nóc phòng có động tĩnh.

Chỉ là các nàng không nghĩ tới lời Lục Trúc nói sẽ ứng nghiệm nhanh như vậy.

Nhục Đoàn trắng tuyết co rúc một bên cũng mở mắt.

Đôi con ngươi màu xanh da trời lộ điểm quang mang.

Ngói nóc nhà bị xốc lên, động tác tất nhẹ nhưng không thoát khỏi ánh mắt của mọi người trong phòng.

Sau đó, trên nóc nhà có sương mù nhàn nhạt tán vào bên trong phòng.

Trong trong chớp mắt, Phượng Sở Ca đã biết được sương mù này là gì.

Phượng Sở Ca lạnh lùng cong môi..

Đây là.. Hóa công tán!

Ngay khi bột phấn sắp chạm đến những người trong phòng, quanh thân Phượng Sở Ca tràn ra một đạo khí thế vô hình, đánh ra một luồng gió thổi sương mù sang một bên.

Đêm nay đúng là đêm trăng tròn.

Ánh trăng rơi vào trong phòng, Mộ Dung Tịnh nhìn thấy rõ người trong phòng vẫn giống như đang ngủ say, không nhúc nhích.

Nàng tiếp tục đứng trên nóc nhà trong chốc lát, không phát hiện ra trong phòng có cái gì không đúng.

Lúc này, đáy mắt càng thêm đắc ý hơn.

Thấy không sai biệt lắm, thân ảnh nhỏ nhắn mới đúng người dậy phi thân rời đi..

* * *..

Ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây rơi lả tả trên mặt đất, tỷ thí nhập học cũng bắt đầu.

Hôm nay, mảnh đất trống trước Vân Thiên học viện rất náo nhiệt.

Trước đây, tham gia khảo thí nhập học chưa bao giờ vượt qua bốn người. Nhưng lần này thoáng cái lại nhiều người như vậy, điều này có nghĩa rằng lần khảo thí này sẽ không còn không thú vị như trước nữa.

Cũng bởi vì như thế, mọi người trong Vân Thiên học viện mới nhao nhao đến đây xem náo nhiệt.

Hôm này, bốn phía khảo thí đài đầy ắp người.