Editor: Phong Hà

"Nàng hạ độc?" Hách Liên Cẩn Du có chút nghi hoặc hỏi.

Trong lòng hắn, Mộ Dung Tĩnh cùng nàng không thù không oán, nàng hoàn toàn không có lý do gì phải làm như vậy.

Thần sắc Hách Liên Cẩn Du như vậy càng làm cho Mộ Dung Tĩnh thêm phần bi thương..

"Vừa rồi ta đến chúc mừng nàng, có hỏi vài câu quan hệ của nàng và Đế Tuyệt Trần.. Còn có.. Còn có quá trình nàng cùng Phượng Viễn Hàng thông đồng trong cuộc khảo nghiệm. Nàng.. Nàng.." Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa lau nước mắt: "Nàng sợ ta nói với người khác những chuyện này cho nên.."

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?" Hai nam tử không trúng cử đứng bên cạnh Hách Liên Cẩn Du cũng bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh. Thời điểm đi ra vừa vặn nghe được Mộ Dung Tĩnh khóc lóc kể lể, nhất thời kinh hãi.

Trong mắt bọn họ, Mộ Dung Tĩnh là nữ tử nhu nhược thiện lương nên lúc này nàng ta nói những lời này, bọn họ hoàn toàn không hoài nghi.

Trùng hợp là trong số họ có người hiểu y thuật nên thay nàng chuẩn đoán một chút, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

"Mộ Dung cô nương trúng phải kịch độc! Hơn nữa, loại độc này ta chưa từng thấy qua."

Chỉ một câu nói, một chút hoài nghi vừa rồi của Hách Liên Cẩn Du hoàn toàn bị xóa tan.

"Chúng ta đi tìm Dương trưởng lão phân xử!"

* * *

Trong đại sảnh, Dương trưởng lão mệt mỏi đi vào.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn còn đang ngủ ngon kết quả lại gọi ra phân xử, lại còn là mấy người không trúng cử.

Dương trưởng lão rất không vui nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Mộ Dung Tĩnh thấy Dương trưởng lão đến, lập tức quỳ rạp xuống đất khóc lóc kể lể việc ác của Phượng Sở Ca.

Dương trưởng lão nghe được, tất cả mệt mỏi trên mặt tản đi nhanh chóng.

Phượng Sở Ca..

Không phải là thiên tài kia sao? Hơn nữa còn là nữ tử quân thượng phân phó chiếu cố kỹ lưỡng.

Mộ Dung Tĩnh đích thực đang suy yếu vô cùng, hơn nữa mấy người này nhất định phải có một lời giải thích, cuối cùng Dương trưởng lão vẫn sai người đi gọi Phượng Sở Ca tới.

Trong phòng, Phượng Sở Ca các nàng cũng dần chìm vào giấc ngủ, nhưng rất nhanh chóng vang lên từng đợt tiếng đập cửa dồn dập.

"Cô nương, thật xin lỗi đã quấy rầy, chỉ là hiện tại thực sự có chuyện, thỉnh cô nương theo ta một chuyến."

Phượng Sở Ca trợn mắt: "Đã trễ thế này còn có chuyện gì?"

"Chuyện này.. Là mấy người ban ngày cùng Phượng cô nương tham gia khảo thí, dường như các nàng đã xảy ra chuyện."

Nghe xong lời này, Phượng Sở Ca biết chắc chuyện này do Mộ Dung Tĩnh gây ra đi.

Nàng nhắm mắt lại như trước, xoay người thay đổi tư thế cho thoải mái: "Không đi!"

Người truyền lời bên ngoài hiển nhiên cũng không nghĩ tới Phượng Sở Ca sẽ cự tuyệt triệt để như vậy. "Phượng cô nương, là Dương trưởng lão bảo ta đến gọi ngài đấy."

"Ai đến cũng không đi."

Bên ngoài, thần sắc người nọ khó xử, không nghĩ tới bên trong lại bất động.

Hắn còn muốn nói gì đó lại nhạy cảm phát giác được tiếng hít thở truyền ra.

Lúc này, hắn cũng không nhiều lời trở lại đại sảnh.

Trong phòng, Tử Lan các nàng cảm giác được người kia đã đi liền lên tiếng: "Tiểu thư, thực sự không đi sao? Mộ Dung Tĩnh kia nhất định sẽ thêm mắm dặm muối đổ hết mọi chuyện lên đầu tiểu thư."

"Yên tâm.. Nàng sống không được bao lâu, cũng không nhảy nhót được lâu đâu." Phượng Sở Ca mở mắt, đáy mắt lộ vài phần hàn quang. "Dược ta phối trí, trừ khi có Đại dược sư mới có thể giải. Bất quá, trước mắt toàn bộ đại lục cũng không có mấy luyện dược sư đâu."

Nói xong, khóe môi nàng gợn lên một tia đường cong nhẹ nhàng: "Ngủ đi, đêm hôm khuya khắt đừng để những thứ như vậy làm phiền lòng. Ngủ muộn làn da sẽ không tốt.."