Editor: Phong Hà

"Phượng Sở Ca, mười sáu tuổi, cao cấp Linh sư, vòng thứ nhất, thông qua!" Lão giả phụ trách trên đài cao giọng nói.

Phượng Sở Ca cười nhẹ một tiếng rồi đi xuống.

Nàng đã tận lực ẩn tàng thực lực của mình, chỉ để lộ đến cao cấp Linh sư.

Nàng biết rõ nếu lộ ra hoàn toàn thực lực, đoán chừng sẽ hù chết mọi người bên cạnh.

Bất quá.. Mười sáu tuổi đạt cao cấp Linh sư, thực lực như vậy có thể nói là khá tốt rồi..

Quả nhiên, Phượng Sở Ca vừa đi xuống liền thấy được thần sắc Hách Liên Cẩn Du có chút tái nhợt.

Đến khi Phượng Sở Ca bước qua hắn, Hách Liên Cẩn Du mới ngẩng đầu lên.

"Phượng Sở Ca, đến cùng ngươi che giấu ta bao nhiêu chuyện? Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu chuyện ta không biết?"

"Vương gia, chúng ta vốn không quen, nói gì đến giấu giếm hay không?"

Thấy bộ dáng Phượng Sở Ca như vậy, đáy lòng Hách Liên Cẩn Du càng thêm bực bội, hắn gầm nhẹ một tiếng: "Phượng Sở Ca.. Nói cho cùng ngươi cũng đã từng là vị hôn thê của bổn vương!"

Một câu nói kia làm đấy mắt Phượng Sở Ca triệt để xem thường.

Cho nên mới nói có một số người.. đê tiện như vậy ah..

Nàng kéo nhẹ khóe môi: "Ừm, đã từng, nếu là chuyện đã qua, kính mong vị vương gia này không phải nhắc lại, tránh cho người khác nghĩ chúng ta quá quen thuộc!"

Lời này lần nữa bác bỏ hoàn toàn quan hệ với hắn ta.

"Phượng Sở Ca.. Ngươi.."

Phượng Sở Ca không muốn nghe Hách Liên Cẩn Du nói thêm gì nữa, nàng dứt khoát rời đi.

Thấy Phượng Sở Ca như vậy, lòng tự tin của Hách Liên Cẩn Du một lần nữa nhận lấy đả kích..

"Vương gia.. Ngài làm sao vậy?" Mộ Dung Tịnh đến bên cạnh nhìn Hách Liên Cẩn Du, ân cần hỏi.

Hách Liên Cẩn Du không lên tiếng.

Hắn cho rằng mình vẫn luôn cực kỳ chán ghét Phượng Sở Ca, nhưng vừa rồi hắn đột nhiên phát hiện, hình như mình đã sai rồi..

Mộ Dung Tịnh vẫn luôn quan sát Hách Liên Cẩn Du, nàng đã phát hiện thái độ Hách Liên Cẩn Du đối với Phượng Sở Ca rõ ràng có thay đổi.

"Vương gia, ngài yên tâm, Phượng Sở Ca kia nhất định không qua được cửa thứ hai đâu.."

Vòng thứ hai, hóa công tán tất nhiên sẽ phát huy tác dụng.

Đến lúc đó, xem Phượng Sở Ca còn đắc ý thế nào!

* * *

Tử Lan các nàng cũng đều hoàn toàn thông qua vòng thứ nhất. Không ngoài sở liệu, thực lực nhóm Phượng Sở Ca chính là cao nhất.

Trên khán đài lại tràn lên một đợt nghị luận.

"Cao cấp Linh sư, tuy không tính là cao nhưng mười sáu tuổi là cao cấp Linh sư cũng coi như là tiểu thiên tài rồi.."

"Đúng vậy.. Lớn lên xinh đẹp lại có thiên phú như vậy. Ôi, thật đúng là nhân tài khó gặp ah.."

"Ài! Cô nương này tên là gì nhỉ? Phượng.. Phượng Sở Ca?"

"Đúng, Phượng Sở Ca, họ Phượng.. Đây không phải là người Phượng gia Thiên Khải quốc sao? Lớp chúng ta không phải cũng có người Phượng gia sao?" Có người đột nhiên phát hiện ra điều

Gì, kinh hô một tiếng, xoay người sang chỗ khác, nhìn về nam tử thanh y vẫn luôn ngồi ở phía sau không nói một lời. "Viễn Hàng, ngươi chẳng phải cũng là người Phượng gia hay sao? Phượng Sở Ca này có phải muội muội ngươi hay không?"

Thanh y nam tử ngồi một bên, hai mắt nheo lại, đáy mắt chảy xuôi cảm xúc không không tên, thật lâu sau mới gật đầu: "Ừ."

"Giỏi cho ngươi, có một muội muội cực phẩm như vậy cũng không giới thiệu một cái. Ca ca đây về sau phải nhờ ngươi bắc cầu rồi." Chỉ một khắc, quanh thân Phượng Sở Ca đã có rất nhiều người vây xem.

Mà Phượng Viễn Hàng chỉ tĩnh tọa ở một bên, môi mỏng nhếch, không biết đang suy nghĩ cá gì.