Vân Thiên đại lục, kinh đô Thiên Khải.

Trời vừa mới mưa, đường nhỏ ngoại ô kinh đô lầy lội không chịu nổi.

Một cỗ xe ngựa đơn giản đi qua lớp bùn lầy lội này hướng về phía bắc.

Trong xe ngựa, ẩn ẩn truyền đến hai giọng nữ tức giận bất bình.

"Thật sự là quá lắm rồi, sáu năm trước bọn họ đuổi tiểu thư ra khỏi Phượng gia, hiện tại đã xảy ra chuyện mới nghĩ đến người."

"Hơn nữa, theo tin tức Phong Nguyệt Lâu dò xét được, bọn họ sở dĩ tiếp tiểu thư trở về là để thay thế một tiểu thư khác của Phượng gia gả đến cho một ngốc tử xung hỉ!"

"Chúng ta không nên trở về, Phượng gia đối xử với người như thế, tiểu thư cần gì phải quan tâm sống chết của bọn họ?"

"Đám người Phượng gia này thật đáng giết!"

Kẻ xướng người họa này là hai nữ tử thanh tú.

Hai người đều mặc trang phục nha hoàn, trên đầu chải búi tóc đơn giản.

Các nàng ngồi một trái một phải, trên mặt đều tràn đầy phẫn hận.

Hai người còn muốn nói thêm gì đó nhưng nữ tử một mực dựa vào một bên ngủ rốt cục đã mở mắt ra.

Nữ tử một thân bạch y, tóc đen tuỳ ý rơi xuống, chỉ dùng một cây trâm đơn giản vén lên.

Nàng tựa lên mái hiên xe ngựa, lông mày như Thanh Sơn, sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt tuyệt sắc dần hiện ra vài phần trêu tức. "Bình tĩnh, chẳng phải chỉ hồi Phượng phủ sao? Hơn nữa cả ngày ở Phong Nguyệt Lâu có gì thú vị? Cho các ngươi thay đổi hoàn cảnh, có gì không thể?"

"Thế nhưng mà chúng ta thay tiểu thư thấy không đáng! Ở bên ngoài, đám người kia nói tiểu thư thành người quái dị, phế vật.." Tử Lan lầu bầu.

Người quái dị, phế vật?

Tiểu thư nhà nàng nếu là người quái dị phế vật vậy thì trên đời này không có ai là thiên tài mỹ nữ rồi.

"Bọn họ thích nói thế nào thì nói, dù sao miệng trên người bọn họ, dù nói toạc miệng, ta cũng không thiếu khối thịt nào."

Phượng Sở Ca tuỳ ý kéo một sợi tóc, lười biếng nói.

Tử Lan cùng Bích La nghe thấy khoé miệng co lại.

Tiểu thư các nàng từ khi nào trở nên ôn nhu như vậy rồi?

Trước đây chỉ cần có kẻ nào dám vu oan tiểu thư như vậy, tiểu thư có lần nào không để cho đối phương chết rất có tiết tấu?

Thấy Phượng Sở Ca không nói nữa, hai nha hoàn cũng yên tĩnh trở lại.

Phượng Sở Ca dựa vào một bên, xuyên qua màn kiệu nhìn xem phong cảnh bên ngoài, mắt nhẹ nhàng nheo lại.

Sáu năm a..

Nàng xuyên đến Vân Thiên đại lục này cũng được sáu năm rồi.

Sáu năm trước, Phượng Sở Ca mười tuổi bởi vì trong cơ thể không có một tia linh lực nên trở thành sỉ nhục của toàn bộ Phượng gia, bị Phượng gia trục xuất khỏi gia môn, tự sinh tự diệt.

Mà bây giờ, bởi vì Phượng gia đắc tội một đại gia tộc khác là Vân gia, Vân gia hướng Phượng gia tạo áp lực, yêu cầu phượng gia gả con gái cho ngốc tử đang bệnh tình nguy kịch của Vân gia xung hỉ, Phượng gia lúc này mới nghĩ đến Phượng Sở Ca..

Nghĩ đến những điều này, Phượng Sở Ca không khỏi liếm liếm môi.

Thật đúng là bi ai a..

Ai có thể nghĩ đến, đường đường là đích nữ Phượng gia, vậy mà lại luân lạc đến mức này.

Hơn nữa, càng châm chọc hơn là đích nữ thực sự của Phượng gia Phượng Sở Ca đã chết ở vùng dã ngoại hoang vu từ năm mười tuổi, khi bị trục xuất ra khỏi gia môn không lâu rồi. Bây giờ trong thân thể này là linh hồn của một sát thủ đệ nhất thế kỷ hai mươi mốt.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, Lục Trúc đang lái xe ở phía trước giật mạnh dây cương, xe ngựa không hề phòng bị, bỗng nhiên dừng lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Tử Lan đâm vào xe ngựa, đau đến lên tiếng kinh hô.

"Tiểu thư, nơi này có một tiểu hài tử."

"Phượng Sở Ca nhấc màn kiệu nhìn lại. Quả thật trên mặt đất phía trước có một bóng dáng nho nhỏ đang nằm.

Thật nguy hiểm, đứa bé này chỉ cách con ngựa mấy cen-ti-mét, nếu con ngựa bước thêm một bước, đoán chừng sẽ giẫm lên người hắn.