Diệp Tinh Bắc nói chút gì, Diệp Tinh Ly nói chút gì, mỗi người phụ trách còn nói chút gì, tất cả cô ta đều nghe không được.

Cô ta thậm chí không biết những người đó là khi nào thì tốp năm tốp ba rời đi, sau cùng trong phòng họp to như vậy, chỉ còn lại có Diệp Tinh Bắc, Diệp Tinh Ly cùng cô còn có Giang Lăng Ngữ.

Diệp Tinh Bắc thích thú nhìn Giang Tư Du.

Thật không nghĩ tới, vậy mà Giang Tư Du lại ký hợp đồng với Tinh Cung, đây đối với cô mà nói thật sự là đại hỉ!

Cô tới Tinh Cung ở Giang Thành, là vội vàng nhận chức, chuyện ở Tinh Tông cô cũng chỉ biết đại khái.

Giang Tư Du mới vừa ký hợp đồng, vẫn còn không đến báo cáo cho cô biết vị trí.

Cô vô luận như thế nào không nghĩ tới, hôm nay sẽ gặp được Giang Tư Du ở Tinh Cung!

Gặp Giang Tư Du đã dọa u mê, cô chậm rãi đi đến trước mặt Giang Tư Du, giọng mỉa mai cười: "Giang Tư Du, tôi có thể có thành tích hôm nay, vẫn lại là nhờ cô ban tặng! Nếu năm đó không phải cô trăm phương nghìn kế hãm hại tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Giang, anh cả cũng sẽ không phát hiện tôi có thiên phú kinh người về phương diện sáng tác, hiện giờ trong giới âm nhạc, cũng sẽ không có "Thần âm nhạc" Asterism."

Cô nhìn chằm chằm Giang Tư Du, khóe môi xinh đẹp hơi hơi xếch lên "Giang Tư Du, tôi có thể có hôm nay, không thể bỏ qua công lao của cô!"

Diệp Tinh Bắc mỗi một chữ, đều đã như kiếm băng, một kiếm lại một kiếm chém vào trong lòng Giang Tư Du.

Cô ta vừa kinh vừa sợ, lạnh run.

Cô ta là con gái nuôi nhà họ An.

Diệp Tinh Bắc mới đúng con gái ruột nhà họ Giang.

Nhà họ Giang nuôi cô ta 15 năm, chợt phát hiện Diệp Tinh Bắc mới đúng là cốt nhục nhà họ Giang, vội vàng đem Diệp Tinh Bắc mang về nhà họ Giang.

Cô ta sợ Diệp Tinh Bắc thay thế vị trí của cô ta, nhiều lần nói xấu hãm hại Diệp Tinh Bắc.

Diệp Tinh Bắc mới vừa trở lại nhà họ Giang, sự tình gì cũng đều không hiểu, mọi người chung quanh nhìn cô ta lớn lên từ nhỏ đến lớn, cảm tình đều tự nhiên hướng đến cô ta.

Cô ta không nỗ lực, liền dùng Bạch Mộng Loan không muốn con, tính kế Diệp Tinh Bắc bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang.

Cô ta vốn cho là, Diệp Tinh Bắc bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, lại bị phá hủy thanh danh, đời này khẳng định xong rồi.

Nhưng cô ta không nghĩ tới, năm năm sau, Diệp Tinh Bắc cao điệu về nước, lộng lẫy xoay người, vậy mà thành Asterism.

So với Diệp Tinh Bắc, cô ta chỉ là bụi bặm nhỏ bé trên mặt đất, mà Diệp Tinh Bắc là ngôi sao chân trời xa xôi.

Cô ta nhìn Diệp Tinh Bắc, cả người run rẩy thành một đoàn.

Bỗng nhiên, đầu gối cô ta mềm nhũn, mạnh mẽ quỳ đến trên đất, hai tay chống đất, cúi đầu, khóc thương xót: "Bắc Bắc, thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Tôi biết trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, nhưng khi đó tôi còn nhỏ tuổi, chỉ có mười sáu tuổi... Khi đó tôi quá nhỏ, vẫn lại là đứa bé không hiểu chuyện, bây giờ tôi biết sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi, Bắc Bắc..."