Vô Song đương nhiên không biết anh ta lại mất hồn, nói lại, "Tôi nói, nếu như anh không có chuyện gì thì tôi đi về trước.""Không, không, có chuyện, bữa sáng của tôi vừa mới tới, cô chờ tôi ăn xong sẽ nói với cô." Mục Vũ Hạo nói xong liền cầm muỗng nhỏ ăn từng muỗng bánh ngọt.Trên thực tế anh ta cũng không biết nên mở miệng như thế nào, lần đầu tiên trong đời muốn tỏ tình với một cô gái, anh ta thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu, trước khi tới đứng ở cửa tiệm hoa bồi hồi một hồi lâu, lại cảm thấy dùng hoa bày tỏ quá dung tục, lại sợ làm người đẹp sợ hãi, quấn quít nửa ngày, kết quả còn đến trễ.Cảnh Vô Song còn có thể nói gì đây? Cô cầm tách cà phê đã nguội lạnh, cảm giác đắng lạnh chạm lên đầu lưỡi rồi tan ra, một chút hậu vị chui vào trong lòng.Cô buông ly xuống, xuất thần nhìn hành lang dài bên cạnh.

Có người nói, người thất tình sẽ thích mùi cà phê đen, quả nhiên, hai năm nay, cô đã hoàn toàn yêu cái mùi này.Cô buông ly xuống, nhìn chăm chú xa xa.

Đột nhiên, cuối hành lang dài yên tĩnh truyền đến tiếng "Lốc cốc.

.

.

lốc cốc.

.

." của giày da va cùng mặt gỗ, cô theo âm thanh nhìn lại ——Là anh ta!Cô khẽ mím môi, cho tới bây giờ cô chưa thấy qua người nào có cảm giác tồn tại mạnh mẽ đến như vậy, dường như ngay cả tiếng bước chân cũng bá đạo hơn người khác mấy phần."Vô Song, tôi có chuyện muốn nói với em.""Ừ?" Mục Vũ Hạo thành công kéo sự chú ý của cô trở lại, nghe được tiếng xưng hô Vô Song này, cô vẫn không nhịn được nhíu mày một cái, đồng nghiệp công ty thường hay gọi cô là cô Cảnh hoặc là chị Vô Song."Khụ, khụ, là như vầy, chúng ta quen biết nhau cũng được một thời gian, em cảm thấy con người tôi như thế nào?"Vô Song có chút mờ mịt, mắt mở to khó hiểu nhìn anh ta, vị đại thiếu gia này hẹn cô đi ra chính là muốn thảo luận với cô, nhân phẩm của anh ta như thế nào sao?Mục Vũ Hạo cũng cảm thấy hình như mình đang nói nhảm, trên mặt chợt đỏ ửng, chàng trai hai mươi ba tuổi, theo đạo lý sớm đã vượt qua tuổi tác để đỏ mặt rồi, nhưng đối với Cảnh Vô Song, anh ta không thể thẳng thừng như những người phụ nữ khác được, anh siết quả đấm để bên miệng, lại ho nhẹ hai cái, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt, nói tiếp, "Thật ra thì tôi muốn nói, tôi thích.

.

."Mục Vũ Hạo lời còn chưa dứt thì đã bị một giọng nữ bỗng nhiên giương cao cắt đứt, Cảnh Vô Song đã dời sự chú ý sang sau lưng anh ta——"Tại sao? Chúng ta môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, tính cách rõ ràng rất thích hợp, em lại thích anh như vậy, tại sao không thể thử ở bên nhau?" Đó là một giọng nữ gần như mất khống chế, nội dung giống như là coi mắt thất bại, hoặc như là nói chuyện chia tay.Tiếng gào thét thất thố như vậy trở nên vô cùng rõ ràng trong quán cà phê vốn không có nhiều khách lúc sáng sớm.Sở dĩ Cảnh Vô Song lại đặc biệt chú ý là bởi vì đối tượng mà người phụ nữ mất khống chế đang đưa lưng về phía cô, là người đàn ông cô mới vừa gặp ở trong phòng vệ sinh."Xin lỗi, giới tính của chúng ta không thích hợp!" Giọng người đàn ông hấp dẫn mang theo ý lạnh đầu xuân.Ngụm cà phê đen Cảnh Vô Song ngậm trong miệng chưa kịp nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra ngoài, giới tính không hợp, thật là một lý do tuyệt vời.Người có giọng đàn ông như anh ta, có cảm giác tồn tại mãnh liệt làm cho người khác không thể coi nhẹ, trầm thấp, từ tính, hùng hậu, không cách nào kháng cự.Người phụ nữ giống như là thấy quỷ vậy, mở to hai mắt không tưởng tượng nổi, tay run run chỉ anh ta, "Anh.

.

."Cảnh Vô Song quá tập trung về hai người đó cho nên bỏ lỡ biểu cảm kinh ngạc của Mục Vũ Hạo, sau đó anh ta nhanh chóng quay đầu..