*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Quân nghẹn một cái, trong bụng cảm thấy gặp mặt vị tiểu bá vương này quả nhiên không vui vẻ gì, thấy hắn nhất quyết ở ỳ đây không chịu đi, lại không thể đuổi hắn ra ngoài, chỉ đành bất đắc dĩ để cho người hầu đi thông báo một tiếng với Trưởng công chúa Khang Nghi.

Một lát sau, người hầu thân cận của Trưởng công chúa Khang Nghi là Dư ma ma đích thân đến, lúc thấy Vệ Huyên liền cười thi lễ, nói: "Trưởng công chúa biết thế tử đến, đặc biệt sai lão nô đến đón thế tử." nói xong hướng La Quân phúc thân, nói: "Đã làm phiền Đại lão gia."

Vệ Huyên sau khi nghe xong, khuôn mặt hiện lên nét vui vẻ, lộ ra hàm trăng trắng đều tăm tắp vô cùng dễ thương, lộ ra dáng vẻ của đứa bé sáu tuổi đặc biệt trong trắng như tuyết, nếu đơn thuần chỉ nhìn tướng mạo mà đánh giá con người thì hắn đúng là một người làm người khác vừa nhìn đã yêu thích.

Hắn cũng không để ý dáng vẻ giật mình của La Quân, sải bước đi đi ra ngoài.

Thị vệ và Lộ Bình đi theo Vệ Huyên tới đây cũng vội vội vàng vàng nâng lễ vật chuẩn bị tặng cho Thọ An quận chúa đi theo.