*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trưởng công chúa Khang Nghi dắt A Uyển đứng ở đàng sau thấy họ hành lễ, cười nhìn trượng phu đang hàn huyên cùng các huynh đệ, bởi vì bọn họ trở về thời gian còn sớm, cho nên đại ca La Quân của La Diệp lúc này vẫn chưa trở về phủ, nhưng lúc này ở cửa có rất nhiều người vai vế ngang bằng và vãn bối ra đón tiếp họ, có thể thấy được Hoài Ân Bá phủ con cháu rất hưng vượng.

Nhưng cũng chỉ là con cháu hưng vượng, so sánh những gia đình thế gia khác, Hoài Ân Bá phủ cũng đã hơi xuống dốc, con cháu có tiền đồ cũng không nhiều.

A Uyển khéo léo đứng cạnh người của công chúa mẫu thân, chờ mấy vị người lớn đứng ở cửa hàn huyên xong, liền được phò mã phụ thân ôm lấy, bị mọi người thúc giục vào phủ, đi về hướng Tùng Hạc đường nơi ở của Hoài Ân Bá Phủ lão phu nhân.

Đại phu nhân thấy La Diệp ôm cục bông A Uyển được bao bọc kỹ càng đến gió cũng thổi không lọt, trên mặt lộ vẻ quan tâm, vừa đi vừa dò hỏi: "Thân thể của A Uyển có khỏe hơn chút nào không?"

Trưởng công chúa Khang Nghi nở một nụ cười với bà nói: "So với trước lúc xuống Giang Nam thì khá hơn một chút, nhưng vẫn là phải cẩn thận chăm sóc. "

Giống như thời tiếp vào cuối mùa thu như bây giờ đang chuyển lạnh, từ ngoài cửa đến Tùng Hạc đường của lão phu nhân phải đi một đoạn đường dài, nếu như để cho thân thể nhỏ bé của A Uyển tự đi đến nhất định sẽ khiến nàng mệt mỏi, La Diệp cũng không nỡ, cho nên mới ôm nàng, nhưng trong suy nghĩ từ trước đến nay của của người ở Ân Bá phủ, đều cảm thấy thân thể của A Uyển vẫn yếu đuối giống như lúc mới sinh ra, vẫn là cái thân thể lúc nào cũng có thể chết yểu, trong bụng lại tăng thêm mấy phần đồng tình.

Tuy được hoàng đế đích thân phong hàm quận chúa thì đã sao số mạng của nàng vẫn không tốt!