Chương 125

Editor: Vermouth

 

Cho dù đối với A Uyển mà nói, mùa đông trước giờ là lúc nàng làm con mèo lười nhưng mà hiện giờ nàng đã lập gia đình, không thể tự tại lười biếng giống như lúc làm khuê nữ. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cho nên chờ tuyết ngừng rơi, thời tiết tốt hơn chút, ngoại trừ vào cung thỉnh an Thái hậu ra, A Uyển cùng Vệ Huyên cùng nhau về nhà mẹ đẻ hoặc là đi thăm lão phu nhân Uy Viễn Hầu, cách ba hoặc năm ngày vào cung thăm Thái hậu hoặc nhà ai có chuyện vui buồn cũng phải có mặt, việc phải làm không nhiều cũng không ít. 

 

Vệ Huyên trở về, làm con rể tất nhiên là phải đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu. 

 

Lúc hai người đến nhà, La Diệp và Trưởng Công chúa Khang Nghi đều vô cùng vui vẻ, hai vợ chồng mỗi người kéo một người nói chuyện, nói rất hưng phấn, La Diệp muốn kéo Vệ Huyên đi uống rượu. Dù sao đều là người nhà, uống say cũng không cần phòng bị, nếu say thì ngủ ở nhà nhạc phụ luôn cũng không ngại. 

 

Trưởng Công chúa Khang Nghi nghe thấy trượng phu muốn uống rượu với con rể, không khỏi bật cười, nói với A Uyển: "Nhìn đức hạnh của cha con kìa, Huyên Nhi rất biết làm hắn vui lòng." Sao bà không hiểu rõ đức hạnh của trượng phu mình chứ, ông chính là người không hiểu việc vặt, theo chủ nghĩa hoàn mỹ lý tưởng, chỉ cần cuộc sống hài lòng thì tất cả thế gian đều tốt đẹp, cộng thêm Vệ Huyên giỏi dỗ người, nhìn thấu tính tình của La Diệp nên ông nghiễm nhiên xem Vệ Huyên như con trai mà đối đãi. 

 

A Uyển cũng vui vẻ theo, cười nói: "Có câu nói con rể là nửa con trai mà, cha vui là tốt rồi."

 

Trưởng Công chúa Khang Nghi suy nghĩ một lát, cảm thấy nói có lý, bèn không để ý tới hai nam nhân cao hứng uống rượu nữa, kéo con gái nói chuyện. 

 

Cách một ngày, lại đi thăm lão phu nhân Uy Viễn Hầu. 

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Uy Viễn Hầu tự mình ra đón, phu nhân Uy Viễn Hầu cũng đi cùng, chỉ là tới chỗ lão phu nhân, lão phu nhân chỉ lạnh nhạt liếc mắt rồi bảo hai vợ chồng con trai lui xuống, chỉ giữ lại cháu trai và cháu dâu ở bên cạnh nói chuyện thân thiết. 

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu vân vê một chuỗi phật châu trong tay, rũ mắt thản nhiên nói: "Con lớn rồi, lại cưới cháu dâu về rồi, về sau dốc lòng làm việc mới tốt, làm nên một vài công trạng, tuyệt đối đừng cho người khác coi thường." Nói đến đây, bà lại thở dài: "Con ấy, cũng nên hữu dụng một chút, người ngoài mới có thể kính trọng mấy phần."

 

Lời này nói không đầu không đuôi, nhưng trong lòng Vệ Huyên run lên, trong mắt có chút tăm tối. 

 

Lời này trước kia chưa ai nói với hắn, tới mức kiếp trước hắn ngàn vạn ưu ái, lại chỉ là người ta bố thí, lúc người ta thu hồi lại, hắn thật sự chẳng là cái thá gì. Cũng bởi vì thế, cho nên kiếp này hắn sớm ghi danh ở chỗ Hoàng đế, thậm chí vì tăng thêm giá trị của mình, không tiếc ở trong bóng tối làm việc cho Hoàng thượng, tuy hơi mạo hiểm nhưng có kết quả tốt. 

 

"Ngoại tổ mẫu nói đúng." Vệ Huyên mỉm cười nói.

 

Trên mặt lão phu nhân Uy Viễn Hầu lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói tiếp: "Có điều bây giờ con còn trẻ, trải nghiệm ít, chuyện có thể làm cũng ít, chỗ phụ vương của con chỉ sợ con cũng phải có khả năng một mình chống đỡ một phương mới có thể tiếp nhận. Hiện tại trong lòng Huyên Nhi có chủ ý gì chưa? Cũng không thể cả ngày không có việc gì làm."

 

Vệ Huyên đảo mắt, nói: "Ngoại tổ mẫu cảm thấy Vũ Lâm Quân thế nào? Hoàng bá phụ từng nhắc tới chuyện để cháu trai vào Vũ Lâm Quân đấy."

 

Trách nhiệm của Vũ Lâm Quân là bảo vệ an uy trong cung, còn là thị vệ hoàng cung bảo vệ an nguy của Hoàng đế, thị vệ Vũ Lâm Quân phần lớn lựa chọn từ con cháu nhà huân quý, số ít tới từ tướng lĩnh còn trẻ ưu tú trong quân đội, hơn nữa tổ tiên phải ba đời trong sạch. Bởi vì Vũ Lâm Quân thường có thể đi trước xe vua, có thể lộ diện ở trước mặt Hoàng đế, tất nhiên là tiền đồ rộng mở nên con cháu hoàng thất, nhà huân quý là lựa chọn hàng đầu, người nào cũng muốn chen vào, ra tay đánh nhau vì một chỉ tiêu cũng có, có điều không có người nào có thể vào nếu không có bản lĩnh và lòng trung thành, hơn nữa còn phải trải qua rất nhiều đợt kiểm tra, những người được chọn cuối cùng đều là người ưu tú. 

 

Nhưng đôi với Vệ Huyên mà nói, lại là chuyện vô cùng dễ dàng, tất cả chẳng qua vì Hoàng đế coi trọng hắn. Hơn nữa, ngoại trừ Hoàng đế coi trọng hắn ra, bản lĩnh của Vệ Huyên cũng không tệ, thường xuyên lăn lộn ở trong thị vệ doanh, những thị vệ kia không ít lần bị hắn đánh ngã mà không thể làm gì hắn. 

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu nghe xong, vui mừng gật đầu. 

 

Lão phu nhân Uy Viễn Hầu không phải người yêu chiều con trẻ, so với Thái hậu yêu chiều vô điều kiện, lão phu nhân Uy Viễn Hầu muốn hắn nắm được thực quyền hơn, có nhiều quyền lực và sự bảo vệ thì như vậy về sau lúc Tân hoàng đăng cơ mới có thể tìm chỗ tốt, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên mỗi lần Vệ Huyên tới, bà luôn chỉ bảo rất nhiều, có một số việc Vệ Huyên sống hai kiếp mới hiểu được nhưng ở chỗ ngoại tổ mẫu lắng nghe một lúc thu hoạch được không ít. 

 

Thái hậu quả thực yêu chiều Vệ Huyên nhưng mà xem hắn như con gái mà yêu chiều, với Thái hậu mà nói, bà ta có rất nhiều cháu, rất nhiều, nuông chiều không hết, mang theo tâm thái hơn người một bậc, bà ta không nghĩ tới nếu mình chết đi, không có mình che chở, Vệ Huyên sau này sẽ trải qua những gì, có thể bị các Hoàng tử ghen ghét hắn giết chết hay không. 

 

Nhưng đối với lão phu nhân Uy Viễn Hầu mà nói, Vệ Huyên là đứa cháu trai đứa con gái duy nhất của bà để lại, tất nhiên là hy vọng hắn tốt, cho nên bà mới thỏa hiệp, tránh lại tranh chấp với Thái hậu khiến cho Vệ Huyên ở giữa khó xử. 

 

Nói việc nhà một lát xong, lúc tiểu phu thê muốn cáo từ, lão phu nhân Uy Viễn Hầu mới khéo léo nói với bọn họ, về sau nếu không có chuyện gì thì đừng tới. 

 

A Uyển nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, lại nhìn bộ dạng hé miệng không nói lời nào của Vệ Huyên, không khỏi có chút chua xót trong lòng. Lão phu nhân là người khôn ngoan thẳng thắn, vì cháu ngoại tốt, bà có thể nhẫn nhịn hơn chục năm không thân cận với hắn. 

 

Vệ Huyên nắm chặt tay A Uyển, sau khi cung kính hành lễ với lão phu nhân Uy Viễn Hầu rồi mới rời đi. 

 

Thăm lão phu nhân Uy Viễn Hầu xong, hai ngày sau, A Uyển lại tiến cung thỉnh an Thái hậu, lại không ngờ gặp Thái hậu mặt lạnh khiến cho lòng nàng rất rất bất đắc dĩ, may mắn có Thái tử phi ở bên cạnh, Thái hậu không nổi giận với nàng nhưng nói gần nói xa vẫn biểu đạt một ý: Bảo nàng quyết định vị trí của mình, đừng tùy tiện thân thiết với người ngoài!

 

Sau khi thành thân, trong thời gian này A Uyển chứng kiến tất cả, cảm giác mình không còn tự tại như lúc làm cô nương, lúc bắt đầu thực hiện trách nhiệm của người làm dâu mới hiểu được rất nhiều chuyện thật ra chẳng dễ dàng, càng hiểu rõ hơn những chuyện bí mật trong hậu cung lúc trước mẹ Công chúa nói với nàng. 

 

Nói thật ra, đối với về nhà mẹ đẻ hoặc tới phủ Uy Viễn Hầu trong lòng A Uyển rất vui vẻ nhưng vào cung nàng luôn cảm giác gò bó. Thái hậu không chỉ là Hoàng tổ mẫu, thật ra cũng là ngoại tổ mẫu, chỉ là ngoại tổ mẫu này không có quan hệ máu mủ thôi, nhưng theo lý mà nói, cũng là trưởng bối thân cận, chỉ tiếc là quan hệ hoàng gia phức tạp, cho dù quan hệ ruột thịt, cũng cách biệt tầng lớp. 

 

Sau khi vào cung mấy lần, A Uyển lại nhạy cảm phát hiện ra, Thái hậu có mấy phần không vui với việc mình thân cận với phủ Uy Viễn Hầu, nhưng mà bởi vì có Vệ Huyên hoặc Thái tử phi mấy lần giúp đỡ nên nàng mới không phải chịu tội gì. 

 

Đối với chuyện này, A Uyển rất bất đắc dĩ, cũng cảm thấy mình bị kẹp ở giữa rất uất ức, bất kể là Thái hậu hay lão phu nhân Uy Viễn Hầu, đối với Vệ Huyên mà nói, đều là trưởng bối phải kính trọng, cho dù Vệ Huyên bởi vì Thái hậu mà xa lánh phủ Uy Viễn Hầu nhưng đó cũng là mẫu tộc của Vệ Huyên, ngoại tổ mẫu ruột thịt, vô duyên vô cớ, sao có thể thật sự cắt đứt? Đây không phải là làm trò cười cho người khác sao? Cũng may mà những năm qua Vệ Huyên luôn chịu đựng, khiến cho A Uyển không khỏi có mấy phần thương tiếc. 

 

Còn nữa, sau khi A Uyển gả vào vương phủ, chỉ có ra mắt họ hàng sau khi thành thân và sau khi Vệ Huyên rời kinh trở về mới tới phủ Uy Viễn Hầu hai lần mà đã khiến Thái hậu ghi nhớ, trong lòng cảm thấy oan uổng. Như thế có thể thấy được, bệnh tình Thái hậu không chừng nặng hơn rồi nên mới chuyện bé xé ra to như thế.

 

Đối với chuyện này, A Uyển vô cùng cẩn thận, ngoại trừ nịnh nọt Thái hậu ra, quyết định không xuất hiện ở trước mặt lão nhân gia bà nữa, có xuất hiện cũng phải chọn lúc Thái tử phi ở đây. 

 

***

 

Vào tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, A Uyền gần như không bước chân ra khỏi nhà. 

 

Qua mồng tám tháng chạp, bỗng nhiên nghe nói lão phu nhân Uy Viễn Hầu bị bệnh. 

 

Sau khi A Uyển nghe xong, chờ sau khi Vệ Huyên trở về liền nói chuyện này với hắn, trấn an nói: "Nghe nói chỉ là ngẫu nhiên bị phong hàn thôi, không nghiêm trọng quá, ngày mai thiếp cùng mẫu phi đi thăm bà ấy, trở về nói với chàng." 

 

Vệ Huyên suy nghĩ một lát rồi nói: "Mẫu phi không cần đi, ta và nàng đi thôi, Hoàng tổ mẫu bên kia nàng không cần phải lo lắng, cứ để ta đi nói, mấy ngày này nàng không cần phải vào cung."

 

Đối với tâm bệnh của Thái hậu, Vệ Huyên biết rõ, cũng biết Thái hậu bởi vì mắc bệnh tâm thần, đã có triệu chứng nhỏ nên mới có thể buồn vui thất thường như thế. Hắn không nỡ để A Uyển vào cung chịu tội, cũng không muốn A Uyển phải vào cung lấy lòng người khác, đoán chừng hai năm nữa, bệnh Thái hậu sẽ nặng hơn, tới lúc đó là lúc hắn hành động. 

 

A Uyển nhìn bộ dạng u ám của hắn, thức thời ngậm miệng.

 

Hôm sau, A Uyển cùng Vệ Huyên đến phủ Uy Viễn Hầu thăm bệnh. 

 

Bởi vì phủ Uy Viễn Hầu là mẫu tộc của Hoàng đế cho nên nghe tin lão phu nhân Uy Viễn Hầu sinh bệnh, có rất nhiều người tới tặng quà thăm bệnh, nhưng mà bởi vì sợ quấy rầy lão phu nhân tĩnh dưỡng, rất ít người có thể vào gặp lão nhân gia người mà Đại Trưởng Công chúa Khánh An là một trong số đó. 

 

Đại Trưởng Công chúa Khánh An và lão phu nhân Uy Viễn Hầu cũng coi là người quen cũ cùng vai vế, lại từng kết giao lúc còn là khuê nữ, về sau Đại Trưởng Công chúa Khánh An gả tới phủ Trấn Nam hầu, rời xa kinh thành, phần tình cảm này dần dần phai nhạt theo thời gian, bây giờ Đại Trưởng Công chúa Khánh An về kinh định cư, rất nhanh qua lại với huân quý trong cung, bởi vì bà là cô mẫu của Hoàng đế, mọi người cũng kính trọng mấy phần. 

 

Vào lúc A Uyển và Vệ Huyên tới phủ Uy Viễn Hầu, trùng hợp Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng dẫn cháu gái Mạc Phỉ tới, còn vừa khéo gặp ở cửa ra vào.

 

Thấy Đại Trưởng Công chúa Khánh An, Vệ Huyên theo vai vế tất nhiên phải tới thỉnh an. 

 

Đại Trưởng Công chúa Khánh An cười nói: "Ngươi cũng tới thăm ngoại tổ mẫu ngươi sao? Có lòng lắm."

 

Là người thế hệ trước, Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng biết chuyện năm đó Thái hậu và lão phu nhân Uy Viễn Hầu không hợp nhau, nhất là sau khi Văn Đức Đế đăng cơ, Thái hậu càng ngày càng giẫm đạp lên mặt mũi nhà mẹ đẻ, chuyện này năm đó khiến không ít người lén coi như trò cười, chỉ là Thái hậu đang đắc thế, ở trên không có người nào có thể chèn ép bà ta nên không khỏi ngông cuồng một chút, cũng không có người nào dám nói ở ngoài sáng. 

 

Hiện giờ, Vệ Huyên kẹp giữa Thái hậu và lão phu nhân Uy Viễn Hầu, nhìn vô cùng đáng thương. 

 

Nghĩ xong, Đại Trưởng Công chúa Khánh An lơ đãng liếc nhìn cháu gái bên cạnh, thấy nàng cúi đầu xuống, không liều lĩnh nhìn về phía Vệ Huyên, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Tuy biết đứa cháu gái này là người cố chấp, chỉ sợ trong thời gian ngắn không chịu từ bỏ nhưng cũng không thể để nàng làm ra hành động ngông cuồng ở trước mặt mọi người, làm hỏng thanh danh của cô nương gia. 

 

Nhưng mà, Đại Trưởng Công chúa Khánh An ở trong sự vui mừng không hề hay biết, Mạc Phỉ chỉ là sợ mình không kìm nén nổi mới không dám ngẩng đầu lên, nhưng hành động khác thường của nàng, A Uyển vẫn nhìn thấy.

 

A Uyển trước giờ vẫn để ý Mạc Phỉ, nguyên nhân là vì năm mười tuổi ở trong biệt trang Tiểu Thanh Sơn, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía Vệ Huyên rất kỳ lạ, còn có mỗi lần gặp mặt luôn nhìn kỹ nàng, nhiều lần, có muốn nhầm cũng không nhầm được. Thế nên, A Uyển đưa ra một kết luận. 

 

Cô nương này có ý với Vệ Huyên!

 

Đây là nói súc tích, phải nói là cô nương này muốn gả cho Vệ Huyên! Đáng tiếc lại bị Trình Giảo Kim nàng chặn đường!

 

A Uyển lột trần sự tình một lần, rất nhanh suy đoán ra Mạc Phỉ và Vệ Huyên từng gặp nhau, cũng chỉ là vào năm Vệ Huyên sáu tuổi, Vệ Huyên theo cha xuôi nam tới Trấn Nam hầu phủ chúc thọ Đại Trưởng Công chúa Khánh An, lúc ấy ở Trấn Nam hầu phủ một thời gian, phỏng chừng hai người gặp nhau khi còn là trẻ con.

 

Tuy nói người xưa trưởng thành sớm nhưng mà trưởng thành sớm tới mức độ này, A Uyển cũng quỳ. Chỉ là cũng không biết, khi ấy Vệ Huyên có phải làm chuyện gì khiến cho tiểu cô nương người ta từ nhỏ tới lớn vẫn chưa quên, tới bây giờ luôn muốn lấy hắn. Hơn nữa tiểu gia hỏa này là thằng nhóc khó bảo từ nhỏ, ngang ngược như vậy mà còn có thể lừa gạt tiểu cô nương đối với hắn nhớ mãi không quên, thật sự khiến người ta bực mình!

 

Nghĩ tới đây, lúc A Uyển theo Vệ Huyên đi thăm lão phu nhân Uy Viễn Hầu, bỗng nhiên nhân lúc người ta không chú ý, đưa tay véo một cái vào eo hắn. 

 

Vệ Huyên dừng bước chân lại, sau đó tiếp tục như không có chuyện gì bước đi, chỉ dùng ánh mắt hỏi nàng xảy ra chuyện gì, tỏ ra rất không hiểu, cực kỳ vô tội. 

 

A Uyển suy nghĩ một lát, nếu mình nói ra, chỉ sợ hắn sẽ nghĩ nhiều, cho rằng mình ghen tuông, thế nào cũng sẽ nổi hứng làm chút gì đó, tới lúc đó vẫn là nàng chịu tội, thế là quyết định cái gì cũng không nói. 

 

Bởi vì nam nữ khác biệt, cho nên tới viện lão phu nhân Uy Viễn Hầu ở, A Uyển theo Đại Trưởng Công chúa Khánh An đi vào thăm, Vệ Huyên bị Uy Viễn Hầu mới qua cùng uống trà nói chuyện, chờ Đại Trưởng Công chúa dẫn cháu gái đi rồi mới vào thăm.

 

Trong lòng Vệ Huyên lo lắng bệnh tình của ngoại tổ mẫu, tuy nói không có việc gì nhưng hắn muốn đích thân nhìn mới có thể yên tâm. Sau khi hỏi Uy Viễn Hầu, biết lão phu nhân chỉ là lớn tuổi rồi nên dễ bị bệnh, Thái y tới khám, uống mấy bát thuốc tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi mới không lo lắng nữa. 

 

Đại Trưởng Công chúa Khánh An cũng biết cháu ngoại người ta tới nên không ở lại lâu, nói mấy câu với lão phu nhân Uy Viễn Hầu xong thì thức thời dẫn cháu gái rời đi. 

 

Sau khi lên xe ngựa, Đại Trưởng Công chúa Khánh An nhìn cháu gái thất thần, bổng hỏi: "Con thấy Thế tử phi Thụy Vương thế nào?"

 

Mạc Phỉ đang chìm đắm trong vui sướng và mất mát hôm nay gặp Vệ Huyên, trong lòng cảm thấy Vệ Huyên càng ngày càng tuấn tú, tuy nét mặt vẫn mang theo chút ngây thơ vốn có của thiếu niên nhưng nhìn từ xa, lại cao quý vô cùng, tuấn tú bất phàm tới nỗi không tưởng, qua một hai năm nữa, hắn sẽ càng ưu tú hơn, không ai sánh bằng. Nhưng mà khi thấy ở bên cạnh hắn là một nữ tử khác, nàng không khỏi buồn bã. 

 

Nghe thấy lời của tổ mẫu, Mạc Phỉ cả kinh trong lòng, lúng túng nhìn bà, nhỏ giọng nói: "Con thấy là một nữ tử vô cùng điềm đạm đoan trang xinh đẹp ạ." Trong lòng lại cảm thấy chẳng có gì nổi bật, hơn nữa thân thể lại yếu đuối, có thể có được vinh hạnh đặc biệt hôm nay cũng chẳng qua là có người mẹ Công chúa mưu cầu mối hôn sự tốt này cho nàng ta, chẳng phải lo lắng chuyện gì. 

 

Đại Trưởng Công chúa Khánh An mỉm cười, chậm rãi nói: "Trong lòng có phải xem thường nàng ta hay không, cảm thấy không có gì nổi bật? Phỉ Nhi đừng có quên, Trưởng Công chúa Khang Nghi là người lợi hại, có mẫu thân lợi hại như vậy, con gái sẽ kém cỏi sao? Hơn nữa cô nương gia, bề ngoài chỉ cần thanh danh trinh tĩnh nhàn thục là được, cái khác không cần quá nổi bật, như thế tránh cho bị nhiều người ganh ghét." 

 

Mạc Phỉ nói không ra lời, người đời quá mức hà khắc với nữ tử, nhất là nữ tử khuê các, thanh danh quan trọng hơn cả, không thể làm gì trái với lẽ thường, thanh danh cũng lấy mỹ hảo trinh tĩnh làm chủ, cho dù có kém cái gì cũng không bị nói ra nói vào. Hơn nữa mấy lần gặp mặt, nàng đều cảm thấy Thế tử phi Thụy vương là người quá mức yên tĩnh, thật sự không có gì nổi bật.

 

"Đứa nhỏ ngốc, nàng làm sao không quan trọng, quan trọng là Thế tử Thụy vương thích là được rồi! Chuyện giữa vợ chồng, chỉ có người này và người kia thôi, nếu có người thứ ba chen vào, khó mà chú ý mọi mặt, tình cảm vợ chồng phai nhạt, có gì thú vị chứ? Con hiểu không?"

 

Mạc Phỉ kinh ngạc nghe, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa, che mặt khóc lóc, nức nở nói: "Nhưng mà con không cam tâm... rõ ràng lúc trước hắn nói muốn cưới con, con vẫn luôn nhớ kỹ..."

 

Đại Trưởng Công chúa Khánh An ôm cháu gái vào ngực, vỗ lưng của nàng nói: "Trẻ con đều hay thay đổi, năm đó hắn mới sáu tuổi, trước giờ kiêu ngạo, chẳng để ý chuyện gì, lời nói sao có thể là thật được chứ? Chỉ có đứa bé ngốc như con mới khắc ghi trong lòng khiến mình khó chịu thôi." Hơn nữa bà không thể nói thẳng cho cháu mình rằng, tiểu tử Vệ Huyên từ nhỏ đã là thằng nhóc ngông cuồng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lúc ấy hắn bởi vì chột dạ nên mới có thể đồng ý lung tung, ngay cả cháu gái nói gì với hắn cũng không biết. 

 

Cho nên, hẹn ước giữa trẻ con phải tính thế nào đây?

 

"Đừng nhớ nhung hắn nữa, sang năm tổ mẫu tìm cho con một lang quân như ý, thiên hạ này lớn như vậy, tổ mẫu không tin không tìm được một nam nhi tốt hơn Vệ Huyên, có thấy Cẩm Chi phủ Định Quốc công thế nào? Đó cũng là thiếu niên không tồi, không kém Vệ Huyên..."

 

Mạc Phỉ vẫn còn khóc, trong lòng cảm thấy, trong thiên hạ này không có người nào tốt hơn Vệ Huyên cả, nếu như không ở trước mặt hỏi thẳng thắn, nàng thật sự không cam tâm.

 

Bất luận thế nào, nàng cũng phải tự mình đi hỏi một chút, nếu như hắn còn nhớ rõ hẹn ước ban đầu, cho dù làm tiểu thiếp, bị người đời mắng chửi trụy lạc, nàng cũng muốn ở bên hắn!