Chương 122:

(Translator: Poinsettia)

Trịnh Quý phi quả thực là tức muốn chết.

Đến tỷ tỷ này còn chưa nói gì về chuyện thành thân, muội muội lại nóng lòng muốn gả đi là sao? Mặc dù biết đây là kết quả do nữ nhi mình tự chuốc lấy, nhưng không ngờ Trần Quý nhân lại âm thầm chấp nhận như vậy, thật là đáng chết! Còn ả tiện nhân Minh phi kia lại càng đáng chết hơn!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trịnh Quý phi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, ngón tay run rẩy không nói nên lời.

Sau khi Mạc Như vào cung nghe thấy Tam Công chúa lại tác oai tác quái, lo bà sẽ bị chọc giận quá ảnh hưởng tới sức khỏe, vội vàng vỗ vỗ ngực cho bà, lại hầu hạ bà uống chén trà, cuối cùng Trịnh Quý phi mới bình tĩnh lại chút.

“Mẫu phi, người không sao chứ?” Mạc Như quan tâm hỏi.

Sắc mặt Trịnh Quý phi u ám, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hết Trần Quý nhân rồi lại đến Minh phi!” Móng tay giả trên móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng bà lại không cảm thấy đau đớn một chút nào, cười lạnh: “Bổn cung không sao, trước tiên cứ giữ được Tam muội muội của con đi đã! Thông Nhi bây giờ đang ở đâu?"

Mạc Như đáp: “Ban nãy con cùng phu quân đi thăm Tứ muội muội xong, phu quân liền đi thỉnh an phụ hoàng rồi ạ.”

Trịnh Quý phi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật tuyệt khi có được một con trai thông minh lanh lợi như vậy, điều này cũng khiến Trịnh Quý phi đang phát cáu vì sự ngu ngốc của con gái mà cũng cảm thấy được an ủi phần nào, bà cầm lấy tay Mạc Như rồi nói: “Ta không sao, con thay bổn cung tới cung Nhân Thọ thỉnh an Thái hậu đi.”

Mạc Như nghe xong, nàng biết rằng trong lòng Trịnh Quý phi đang không yên tâm Tam Công chúa, thế nên mới có ý bảo nàng để tìm cơ hội để thăm hỏi tình hình của Tam Công chúa. Trong lòng nàng biết rõ, liền đáp lại, chỉnh lại y phục trên người, để cung nữ khoác lên người chiếc áo choàng hồ ly rồi hướng về cung Nhân Thọ.

Sau khi Mạc Như rời đi, Trịnh Quý phi sắc mặt ảm đạm, tiện tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.

Trong cung Triều Dương vang lên tiếng đồ sứ vỡ trong chính điện, những người canh cửa trong cung chỉ biết co rụt cổ lại, không dám đi vào vì họ sợ sẽ bị giận lây. Cho đến khi âm thanh bên trong dịu xuống, ma ma thân tín của Trịnh Quý phi mới đưa nha hoàn vào dọn dẹp.

Ngay lúc này, Trịnh Quý phi đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm thường ngày, tuy rằng không trẻ đẹp hơn mấy phi tần mới tiến cung đó, nhưng lại thêm một chút khí chất đã lắng đọng theo năm tháng, tao nhã tự nhiên. Đây cũng là lý do vì sao Văn Đức Đế hết lần này đến lần khác vẫn thích ngồi cùng bà, nếu không phải do Tam Công chúa và Ngũ Hoàng tử làm liên lụy trong hai năm qua thì Trịnh Quý phi vẫn là người đắc ý nhất trong cung, Minh phi cũng chỉ có thể đứng sang một bên.

Khi các cung nữ dọn sạch sẽ và rời đi, Trịnh Quý phi hỏi ma ma thân tín của mình, “Bên Ngũ Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?"

 

Ma ma đáp: “Nương nương yên tâm, mọi chuyện đều tốt cả rồi, nghe nói điện hạ cũng đã cho cất giữ một vài bản kinh trong phật đường để cầu sức khỏe cho Thái hậu nương nương và Hoàng thượng đó ạ. Điện hạ hiếu thuận như vậy, nếu Hoàng thượng biết được, nhất định người sẽ rất vui.”

 

Trịnh Quý phi nói nhẹ: “Vậy thì phải cho Hoàng thượng biết mới được.” Nói xong, trong lòng liền có chủ ý, ​​nên gọi đến một cung nữ, dặn dò vài câu rồi phái đi.

Về phần Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý phi không mấy lo lắng, mặc dù lần này con trai bị tố giác chuyện đó khiến Hoàng thượng tức giận. Nhưng suy cho cùng vẫn là con trai của Hoàng thượng, cho dù nổi giận nhất thời, để lâu ngày, cộng thêm con trai đã thay đổi, sớm muộn gì Hoàng thượng cũng sẽ nguôi giận, cùng với lòng dạ của đứa con này, hắn sẽ sớm được thả ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

So với Ngũ Hoàng tử, Trịnh Quý Phi còn tức giận con gái mình hơn, quả thực là đồng đội ngu ngốc! Nhưng dù trong lòng có bức xúc đến đâu, đó cũng là con ruột của mình, nên không thể làm ngơ được.

Trịnh Quý phi thở dài một hơi nói: “Giờ phải người đi thăm Tứ Công chúa, đến tặng một ít dược thuốc qua đó, sau đó cẩn thận để ý sắc mặt của Trần Quý nhân, rồi quay trở về bẩm báo với bổn cung.” Mặc dù vào lúc này hận không thể giết chết mẫu tử Trần Quý nhân, nhưng Trịnh Quý nhi vẫn phải nghiến răng chịu đựng, cứ giải quyết hậu quả của đứa con gái ngu ngốc của mình trước.

Ma ma đáp lại một tiếng, rồi đi chuẩn bị.

Khi những người trong điện rút xuống, Trịnh Quý phi mệt mỏi dựa vào giường, trong lòng suy nghĩ về hành động của Minh phi, còn có Hoàng hậu đã lâu chưa có động tĩnh gì sẽ thế nào. Hoàng hậu vốn dĩ ngu ngốc, bà không lo lắng gì nhưng hiện giờ bên cạnh Hoàng hậu có thêm một Thái tử phi quỷ dị giúp đỡ, Trịnh Quý phi không thể không thận trọng.

 

    ****

Đúng Trịnh Quý phi nghĩ, Hoàng hậu lúc này đang xem một vở kịch hay, cười rất vui vẻ. 

 

Hoàng hậu vui vẻ thì muốn làm chuyện ngu xuẩn. May mắn Mạnh Vân rất sáng suốt cản lại, đồng thời mang con trai tới, nhét bánh bao nhỏ vào trong ngực Hoàng hậu, mình tiếp quản việc trong cung, thuận tiện hỏi thăm bệnh tình của Tứ Công chúa. 

 

Tứ Công chúa sống hay chết Hoàng hậu không quan tâm, cái con nha đầu chết tiệt đó từng bắt tay với Tam Công chúa để chọc giận con gái Thanh Ninh của bà, đều là lũ tiện nhân.

 

Hoàng hậu vừa ôm cháu trai vừa nói chuyện trêu thằng bé, nhưng lại bị thằng bé không nể mặt không để ý. Hoàng trưởng tôn điện hạ đang cầm một quả bóng đầy màu sắc trong tay, ném nó lên xuống liên tục, chiếc chuông buộc vào quả bóng phát ra âm thanh giòn giã vui tai.

 

Mạnh Vân hỏi kỹ bệnh tình của Tứ Công chúa, chẳng qua là nhiễm phong hàn, sau đó sốt cao, nay đã hạ sốt, chỉ là tổn thương tới phổi, không ngừng ho khan, vẫn phải uống thuốc và nghỉ ngơi điều độ. Theo người hầu cận trong cung nói, đêm đó Tam Công chúa cảm thấy không khí ngột ngạt, vì vậy đã cho người mở cửa sổ ngủ, còn ra lệnh cho Tứ Công chúa ngủ cùng nàng, khiến cho Tứ Công chúa vô tình mắc nhiễm phong hàn.

 

Nghe như thế này, quả thực có thể là Tam Công chúa cố ý khiến Tứ Công chúa trúng gió, dù sao thì hai người bọn họ ngủ cùng phòng, Tam Công chúa tính tình độc đoán, có thể dùng mọi thủ đoạn để khiến Tứ Công chúa bị cảm lạnh, cũng không tính là chuyện gì, nhưng lại càng không biết rằng bệnh tình của Tứ Công chúa lại nghiêm trọng đến thế, suýt nữa đến mạng còn không còn, kinh động tới cả Hoàng đế. 

 

Hoàng hậu nghe vậy liền lẩm bẩm: “Tam Công chúa tính tình xấu, còn dám làm ra chuyện bắt nạt muội muội mình như vậy.” Khi Mạnh Vân liếc qua, Hoàng hậu liền rụt cổ lại, ôm chặt lấy cháu mình, có chút không phục mà nói: “Chuyện này nhìn qua là hiểu ngay.”

 

Mạnh Vân thở dài, sau đó cẩn thận dò hỏi người trong cung một số chi tiết rồi trầm ngâm như đang suy tư gì đó.

 

Khi Hoàng hậu thấy thế, lại muốn tham gia vào tìm cảm giác tồn tại: “Vân Nhi, có chuyện gì không ổn sao?”

 

“Ahh ~~” Hoàng trưởng tôn kêu lên một tiếng với mẫu thân, dường như muốn nhại lại tiếng tổ mẫu của mình.

 

Hoàng hậu vui vẻ, mặc kệ đứa cháu đang nhíu mày mà thơm lên khuôn mặt xinh xắn núng nính kia, nói với Mạnh Vân: “Con xem, Hạo Nhi cũng hỏi kia.”

 

Hoàng trưởng tôn điện hạ bị phi lễ nổi giận, đá vào ngực Hoàng hậu, đáng tiếc hai chân mềm như củ sen, Hoàng hậu không những không thấy đau, ngược lại còn tưởng rằng thằng bé đang chơi đùa cùng bà, lại càng cảm thấy vui sướng ~~ = v =

 

Hoàng trưởng tôn còn chưa biết nói khổ quá đi mất!

 

Mạnh Vân nói: “Tính tình Tam muội muội tuy là độc đoán hơn nhưng chắc sẽ không thể không cho Tứ muội muội của mình đắp chăn bông trong thời tiết như thế này, hơn nữa cũng có người canh gác ban đêm, nếu Tam muội muội có thật sự làm ra chuyện này, Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ không thích, Tam muội muội cũng không ngốc đến vậy. Mà nghe nói Tứ muội muội dạo gần đây nghỉ ngơi không được tốt, vẻ mặt phờ phạc, dưới mắt thường có quầng thâm."

 

Hoàng hậu bỗng dưng chậm nửa nhịp, liền nói: “Ý con là Tứ nha đầu cố ý làm mình bị bệnh?”

 

Mạnh Vân gật đầu, nâng bát canh ngọt do cung nữ bưng lên nhấp một ngụm, thấy ánh mắt con trai đang nhìn về mình, rõ ràng là muốn vươn ra để nắm lấy, nên dời bát ra xa hơn một chút, rồi đi vào trước mặt thằng bé, ung dung mà uống chè, cứ để thằng bé duỗi bàn tay mập ra ê a đòi nếm thử, nhưng nàng mặc kệ.

 

Hoàng hậu: =口=!

 

Sau một hồi bị con dâu kích thích, Hoàng hậu cuối cùng cũng có phản ứng, Tứ Công chúa là thực sự muốn rời khỏi cung Nhân thọ, thoát khỏi sự ép buộc của Tam Công chúa, nên mới chịu đựng ra tay với bản thân mình. Mặc dù phải chịu khổ, nhưng nàng đã thành công rời khỏi cung Nhân Thọ, còn trị được Tam Công chúa một phen, thậm chí bây giờ đến cả chuyện hôn sự của mình cũng đã được quyết định.

 

Một mũi tên trúng ba đích!

    

Sau đó, Hoàng hậu mới nhận ra rằng, quả nhiên không một Công chúa và Hoàng tử nào trong cung an phận lại, đúng là đáng ghét.

 

“Phụ hoàng đã truyền tin ra rồi, mẫu hậu nhất định phải chọn một vị Phò mã cho Tứ muội muội mới được.” Mạnh Vân nói tiếp, “Mẫu hậu xem người này thế nào rồi tốt nhất nên bàn bạc lại với Trần Quý nhân một lát, nếu có thể để Trần Quý phi chọn thì lại càng tốt hơn. "

    

Hoàng hậu nghe xong nói: “Được rồi, bổn cung biết rồi!” Sau đó lại nghĩ đến Trịnh Quý phi đang tức tới mức sắp nổ tung, trong lòng không khỏi vui mừng, cảm thấy Trịnh Quý phi lần này thật mất mặt quá rồi, tỷ tỷ này còn chưa thành thân, thì muội muội lại đi trước một bước rồi, hơn nữa Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, Trịnh Quý phi dù trong lòng có oán trách thì cũng không dám nói lời nào.

 

Vui vẻ một lát, Hoàng hậu đột nhiên nhớ tới Minh phi đang mượn gió bẻ măng, không vui nói: "Nữ nhân kia cũng thật không từ thủ đoạn!"

 

“Nhưng thật đáng tiếc số mệnh không tốt!” Mạnh Vân tiếp một câu.

 

Câu nói này dễ dàng xua tan chua xót trong lòng Hoàng hậu, bà lại lập tức sảng khoái, cảm thấy người con dâu thật sự là tri kỷ, nhất thời rất vừa lòng với nàng.

 

Minh phi quả nhiên xấu xa, chiếm được sủng ái của Hoàng đế nhưng đã nhiều năm không thấy có gì, một nữ nhân mà không thể sinh con, cho dù có đấu đi chăng nữa cũng chỉ may áo cưới cho người khác.

 

Tuy nhiên, Mạnh Vân lại cảm thấy bây giờ việc Minh phi và Trịnh Quý phi quay mặt lại với nhau cũng là chuyện tốt, vừa hay để cho Hoàng hậu rút lui, lùi về sau để có thể phát triển từ từ và ổn định, khiến Thái tử không còn là cái gai trong mắt ai nữa, để thế lực phi tử hai cung được giữ trong một cục diện như vậy, quả thực rất có lợi. Chỉ là ... nàng hơi lo lắng sẽ có vài chuyện có thể sẽ xảy ra ngoài mong đợi của mình.

 

Nguyên nhân là do vị ở điện Thái Cực kia.

 

Ánh mắt Mạnh Vân xa xăm, nhìn về phía điện Thái Cực, hy vọng vị Hoàng đế kia đừng làm chuyện quá tuyệt tình, nếu không ...

 

Hoàng hậu đang ôm cháu trai, đột nhiên nhìn thấy con dâu nhìn về phía cửa điện, vẻ mặt quá thâm trầm, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo.

 

Khi nàng lộ ra vẻ mặt này lần trước, Thục phi cùng Huệ phi đã bị Thái hậu trách cứ, thậm chí Hoàng thượng cũng không thích, rất lạnh nhạt với các nàng, đánh tan vẻ kiêu căng của hai người ngọn họ, chỉ biết trốn ở trong cung mình ăn chay niệm Phật, cho tới bây giờ cũng không dám nói chuyện, không hề giống trước kia luôn xuất hiện làm bà khó chịu.

    ****

Vài ngày sau, A Uyển lại nghe được tin từ trong cung, Văn Đức Đế đột nhiên đến cung của Ngũ Hoàng tử Vệ Chung bị giam cầm, khi ra ngoài còn cầm theo một xấp giấy có kinh Phật có nét chữ đỏ như máu.

 

Tiếp theo, ngay sau đó, lại có tin Văn Đức Đế đang khen ngợi Tam Hoàng tử trước mặt mọi người trong triều, đích thân chọn Phò mã cho Tứ Công chúa.

 

Cung Nhân thọ vẫn im lặng không một tiếng động.

 

A Uyển im lặng một hồi, thở dài, quả nhiên đã có thể leo lên vị trí đó, còn có hai người con trai trí thông minh không tồi giúp đỡ, Trịnh Quý phi còn có thể tiếp tục nhảy nhót, còn Minh phi tuổi trẻ kiều diễm nhưng tiếc là không có đứa con trai nào, không đủ sức mạnh. 

 

Trong cung điện này, ngoài việc tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế, còn phải có được con trai, Trịnh Quý phi và Minh phi đấu với nhau, hai người họ chắc chắn sẽ có kẻ thắng người thua, nhất thời rất khó phân biệt, nhưng nhìn chung, tỷ lệ thắng của Trịnh Quý phi vẫn lớn hơn.

 

Sau khi nghe những chuyện này, A Uyển liền buông xuống, hiện tại không liên quan gì đến nàng, nàng cũng không cần làm gì cả, chỉ cần sống tốt và chăm sóc cơ thể của mình là được.

 

Thời tiết càng ngày càng lạnh, A Uyển không thích ra ngoài nữa, cả ngày đều trong phòng, ôm bình nước nóng, dường như sắp trở thành một con gấu ngủ đông.

 

Vệ Cẩn đang phấn chấn tinh thần, nhìn thấy A Uyển co người lại, liền đến ngồi cùng nàng, yên lặng ngồi thêu thùa hoặc là đọc sách, nói chung là luôn có việc phải làm, cũng sẽ không quấy rầy A Uyển, miễn là nàng có thể ngồi đây và khi ngẩng đầu lên là nàng có thể nhìn thấy A Uyển, như vậy nàng đã vô cùng hài lòng rồi.

 

A Uyển cảm thấy tiểu cô nương này vô cùng dễ thương, đặc biệt là nàng có tài thêu thùa xuất sắc, sau khi đường kim bay được luồn vào, nàng đã tạo ra một chiếc khăn tay thêu tinh xảo trong vài nét thêu. Khăn tay, túi tiền, đai buộc trán, quần áo và những thứ khác đều được nàng làm vô cùng tinh xảo, sau đó nàng đỏ mặt đưa cho A Uyển.

 

"Cái này là cho tẩu tẩu ~" Tiểu cô nương đỏ mặt rồi ngước đôi mắt lấp lánh như cún con nhìn lên A Uyển, hai mắt ươn ướt.

 

A Uyển lần nữa lại bị sự dễ thương kia làm cho xiêu lòng, sau đó nàng nhận lấy tất thảy, nhanh chóng sử dụng những thứ mà nàng làm cho mình, từ khăn tay đến quần áo. Thấy vậy, tiểu cô nương càng hăng say, tinh thần phấn chấn nên nàng quyết định tiếp tục làm một chiếc áo choàng làm bằng lông hồ ly cho A Uyển, mùa thu nàng có nhận được một bộ lông hồ ly màu đỏ rất đẹp, đúng lúc có thể dùng được để làm áo choàng cho A Uyển.

 

Phu thê Thụy Vương: = __ =! Con gái à, có phải con đã quên cha mẹ rồi không?

 

A Uyển sợ nàng suốt ngày làm chuyện này sẽ hại đến mắt, hơn nữa trong phủ vẫn có thợ may vá, không nhất thiết cần đại tiểu thư của vương phủ tự mình làm mấy việc này, liền đi tìm việc khác cho nàng làm, để nàng vận động nhiều một chút.

 

Vì thế, Vệ Cẩn đi ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó đội gió tuyết đi ngắt một bông hoa mai mang về cắm vào bình hoa cho A Uyển, hỏi: “Đại tẩu, bông hoa mai này có đẹp không?"

 

A Uyển co chân lên chiếc giường ấm áp, đang lật sổ sách, ngẩng đầu nhìn một chút rồi nói: “Đẹp lắm.”

 

Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười vui vẻ, cầm rổ kim chỉ may vá đặt ở bên cạnh, trèo lên giường ngồi cùng A Uyển, lấy ra chiếc áo choàng đã may một nửa, nói với A Uyển: "Vậy thì muội sẽ thêu bông hoa mai vào dưới vạt áo choàng này.”

 

"Được đấy, nhưng đừng làm quá lâu nhé, cẩn thận lại hại mắt."

 

"Không đâu ạ, muội sẽ làm nhanh thôi."

 

Tiểu cô nương làm thực sự rất nhanh, chỉ cần nàng ấy cầm cây kim trong tay, tốc độ kim bay lóa mắt, nàng cảm thấy ngay cả thợ thêu giỏi nhất cũng không thể so sánh với nàng ấy, quả thực có thể xưng là thần kỹ, cũng không biết làm thế nào mà nàng ấy có thể luyện được kỹ năng này. Phải chăng đây là một kỹ năng chỉ dành cho những người hướng nội, tập trung vào một việc rồi dần dần trở thành một tuyệt kỹ theo thời gian?

 

A Uyển nhớ rằng khi còn nhỏ, mỗi lần trở lại phủ Thụy Vương, đều thấy Vệ Cẩn đang ngồi yên lặng một thêu thùa giống như ban nãy, lúc đó nàng còn nghĩ đó là Thụy Vương phi đang dạy dỗ con gái của mình, hỏi qua rồi mới biết là con người Vệ Cẩn là như vậy, chỉ cần cô nương này nhàn rỗi, nàng sẽ đắm chìm trong thế giới thêu thùa.

 

Với một tiểu cô nương hướng nội và dễ thương như vậy, A Uyển trong thời gian này đã có một cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng khi tháng 11 đến, trong lòng nàng ngày càng lo lắng Vệ Huyên mãi chưa trở về.

 

Ban đầu nói rằng chỉ cần một tháng sẽ trở về nhưng bây giờ đã một tháng rưỡi rồi mà vẫn không có tin tức gì cả, liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay vì đường không dễ đi mà chậm trễ?

 

Phát hiện A Uyển đang ngẩn người, Vệ Cẩn hỏi: “Đại tẩu đang nghĩ đến ca ca sao?"

 

“Ừm, không biết chàng giờ như thế nào nữa.” A Uyển không chút để ý mà trả lời.

 

“Không sao đâu, ca ca rất lợi hại, nhất định sẽ sớm quay trở lại...”

 

A Uyển ừm một tiếng, lấy lại tinh thần, thấy tiểu cô nương rụt rè nhìn chính mình, đang muốn an ủi nàng, cảm thấy có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, khóe miệng khẽ co giật.

 

Vệ Huyên hung dữ đến mức nào lại đi hù dọa muội muội thân thích của mình đến mức này, đến cả tên hắn cũng sợ không dám nhắc?

 

Tuy nhiên, tiểu cô nương sợ hãi như vậy mà vẫn dũng cảm đến an ủi mình, thật sự rất đáng yêu, A Uyển ôm lấy nàng, khiến tiểu cô nương cười ngượng ngùng.

 

Nụ cười này, A Uyển đột nhiên phát hiện ra rằng Vệ Cẩn và Vệ Huyên thực sự là huynh muội một nhà, dáng vẻ ngượng ngùng của họ cực kỳ giống nhau.

 

Bỗng nhiên có chút nhớ hắn.

 

Vào cái đêm mà A Uyển cảm thấy nhớ người nào đó, nàng đang ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp, bỗng nhiên một thứ lạnh lẽo chạm vào má khiến nàng rùng mình, trong tiềm thức nàng cúi đầu vào trong chăn, tiếp tục ngủ.

 

Nhưng ai biết rằng thứ lạnh lẽo kia vẫn tiếp tục quấy nhiễu nàng, cảm giác tức giận vì ngủ phá giấc ngủ dâng lên, sau đó nắm chặt tay đập một phát.

 

"Aw—"