Hỏa Phượng Hoàng nói sẽ không buông tay, cho nên nàng ta thật sự một mực đi theo chờ cơ hội. Lăng Việt Sơn và những người khác sống trong quán trọ, nàng ta cũng ở trong quán trọ, Lăng Việt Sơn và những người khác nghỉ ngơi và uống trà, nàng cũng ngồi ở đó không xa. Phải nói rằng Niên Tâm Phù này đúng là một đại mỹ nhân, nhưng một đại mỹ nhân cứ như oan hồn đi theo như vậy, dùng ánh mắt chém người, cứ có chút cơ hội là dùng đao thật, thương thật khoa tay múa chân, nhưng cũng không thể dồn nàng vào chỗ chết, chuyện này ai cũng chịu không nổi.

Người thua cuộc đầu tiên đương nhiên là Mai Mãn, hắn nằm trên bàn, lén liếc nhìn Niên Tâm Phù đang ngồi ở chiếc bàn phía xa, tuyệt vọng nói với mọi người: “Sư phụ, Chung đại ca, Tam Thạch Đầu, mọi người nghĩ cách đi, chúng ta ngang nhiên bị người ta theo dõi trên đường đi như vậy, bị động chịu đựng cũng không phải cách đâu.”

Tam Thạch Đầu thấy dáng vẻ muốn chết của hắn thì rất vui, vừa cắn bánh bao vừa nói: “Có cách đó, ngươi tắm rửa sạch sẽ qua chỗ nàng ấy, để nàng đâm mấy nhát, moi mắt móc ruột, đại khái ân oán này sẽ chấm dứt.”

Mai Mãn nhếch mép cười, vén chòm râu trên mặt, nũng nịu nói: “Thạch Đầu ca, ngươi đúng là có tấm lòng nhân hậu.”

Thủy Nhược Vân ở bên cạnh cười khúc khích: “Mai Mãn, Mai Mãn, thực ra ta cảm thấy ngươi rất xứng đôi với nàng ấy.”

Rầm một tiếng, Mai Mãn Đông ngã xuống bàn, kinh hãi nói: “Tiểu sư nương, ta sai rồi, sau này, khi sư phụ hôn ngươi ta tuyệt đối không xuất hiện nữa. Ta không nhìn thấy gì hết.”

Thủy Nhược Vân đỏ mặt, Lăng Việt Sơn ở bên cạnh thấy vậy thì phối hợp đá Mai Mãn một cái dưới bàn.

“Ta nói thật, rất xứng đôi vừa lứa. Ngươi tên là Mai Mãn, nàng tên là Tâm Phù, hai người ở bên nhau chính làm hạnh phúc mỹ mãn.” (*)

Ngay cả Lăng Việt Sơn nghe ý kiến của Thủy Nhược Vân cũng không nhịn được ho khan hai lần.

“Mọi người không nghĩ vậy sao?”

Tiểu cô nương nhìn những người trên bàn một lượt: “Lần đầu tiên nghe thấy tên Mai Mãn, ta còn tưởng tên hắn rất đặc biệt, hạnh phúc mỹ mãn. Kết quả hắn thật sứ vô tình gặp một người tên Tâm Phù, hai người gặp ở bờ sông, ngẩng đầu là gặp đối phương. Tên đã xứng đôi mà cả hai còn đều là người luyện võ. Ta thấy Niên cô nương võ công cao cường, Mai Mãn lại yêu võ như mạng, như vậy có thể cùng nhau hành tẩu giang hồ, tuyệt vời biết bao.”

Mai Mãn than thở, đem khuôn mặt to lớn vùi vào trong lòng bàn tay: “Tiểu sư nương, thì ra ngươi là tàn nhẫn nhất. Ta thà như Tam Thạch Đầu nói chịu đâm mấy nhát đi.”

Ánh mắt Thủy Nhược Vân vô tội nhìn Lăng Việt Sơn: “Trực giác của ta rất tốt, thật đấy.”

Lăng Việt Sơn cố nén cười và nói: “Lần đầu tiên ta nghe thấy tên của Mai Mãn, ta chỉ tự hỏi liệu cha hắn có phải ngại gạo trong thùng không đây, hay rương tiền trong nhà không đủ hay không.”

Chung Khải Ba và Tam Thạch Đầu cũng cùng nhau gật đầu: “Đúng, đúng, đúng, ta cũng nghĩ đến thùng gạo.”

“Mọi người thật thông minh.”

Mai Mãn kinh ngạc nói: “Cha ta thật sự muốn giúp gia đình kiếm được nhiều tiền hơn, tích trữ nhiều lương thực hơn, cơm no áo ấm, nên gọi ta là Mai Mãn chỉ để nhắc nhở tôi rằng ta vẫn chưa đủ, phải cố gắng hết sức.”

Vì vậy, thật sự không liên quan gì đến hạnh phúc mỹ mãn kia hết.

Chung Khải Ba nhìn bàn của Niên Tâm Phù, đột nhiên nói: “Niên cô nương không phải là người ngu ngốc, mọi người có nghĩ rằng nàng đi theo chúng ta lâu như vậy là đang chờ sự giúp đỡ của ai khác không? Chắc là nàng ta cũng biết lấy sức của một mình mình thì không thể làm gì được Mai Mãn.”

“Người trợ giúp?”

Lăng Việt Sơn nghiêm mặt nói, “Còn ba ngày nữa chúng ta sẽ vào Hắc Trạch rồi, ngươi phải giải quyết rắc rối này trong hai ngày. Nếu không khi chúng ta vào Hắc Trạch nàng ta sẽ tìm cách nán chân chúng ta, làm hư việc lớn của ta, ta sẽ lột da của ngươi.”

“Hay là để ta đi nói chuyện với nàng thử.”

Thủy Nhược Vân tự mình đề nghị.

Thật không may, đề nghị của nàng đã không được chấp nhận.

Lăng Việt Sơn sờ cái đầu nhỏ của nàng: “Nàng tự lo cho chính mình trước đi, chuyện khác không cần lo lắng.”

“Đúng vậy, tiểu sư nương, gia môn sẽ làm chuyện của gia môn, ngươi cứ yên tâm đi.”

Mai Mãn vẫn lớn tiếng.

“Vậy thì vị gia này, phiền người suy nghĩ kỹ, chỉ có hai ngày thôi đó.”

Lăng Việt Sơn hờ hững nói với hắn, làm hắn nghẹn chết.

Nhưng Mai Mãn chưa kịp thoát khỏi rắc rối này thì mâu thuẫn đã nổ ra. Đầu tiên, Lăng Việt Sơn và những người khác càng đến gần Hắc Trạch, họ càng cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào họ, những người bên phía Tây Nha Thạc thỉnh thoảng xuất hiện thì đã vài ngày không nhìn thấy, còn có những người khác đang theo dõi họ, đang đi khắp nơi để truy tìm họ, mỗi khi tưởng chừng như sắp tìm thấy đối phương thì lại không thấy đâu. Sau đó là Hỏa Phượng Hoàng Niên Tâm Phù kiên trì đáng kinh ngạc, nàng không ngừng đi theo suốt con đường, nàng thật sự đã tìm được một người giúp đỡ, và đánh nhau một trận lớn với Mai Mãn và những người khác trên đường. Khoảnh khắc trước khi sự việc xảy ra, Lăng Việt Sơn cảm thấy rõ ràng rằng có người đang nhìn trộm gần đó, hắn giao phó lại cho Chung Khải Ba rồi nhanh chóng đuổi, nhưng chỉ thấy bóng lưng của người kia, đuổi theo một lúc lâu, nhưng không thành công, sau khi nghĩ lại, hắn không dám rời khỏi Thủy Nhược Vân quá xa, vì vậy đã bỏ cuộc.

Ai ngờ vội vàng quay lại, nhìn thấy Chung Khải Ba, Mai Mãn và San Shitou đang hỗn chiến cùng với Niên Tâm Phù và sáu người khác ở phía trước xe. Mà một nam tử áo xanh đứng ở phía sau xe ngựa, dùng sức kéo cửa, hắn đang định vào trong xe nói chuyện, lại thấy Lăng Việt Sơn trở lại, liếc một cái rồi vội vàng chạy đi.

Lăng Việt Sơn không nghĩ nhiều, vội vàng quay trở lại xe ngựa, Thủy Nhược Vân vẫn ở trong xe ngựa, nhưng hắn cảm thấy tim mình vẫn đập loạn xạ, hắn kéo nàng lên xuống để kiểm tra, xác định rằng nàng vẫn ổn. không tổn thương gì, lại xoa lòng ngực. Lẩm bẩm nói: “Là ta không tốt, là ta không tốt.”

Lẽ ra hắn không nên đuổi theo người đó, lẽ ra hắn phải luôn canh giữ nàng. Thủy Nhược Vân ôm chặt lấy hắn, liên tục trấn an rằng nàng không sao. Không biết nam nhân đó là ai, hắn đột nhiên xông vào, nhưng chưa kịp nói gì hay làm gì, Lăng Việt Sơn đã vội vã quay lại. Một lúc sau, Lăng Việt Sơn mới từ từ bình tĩnh lại, khi nghe thấy tiếng kiếm và kiếm leng keng trước mặt, lửa giận trong lòng hắn nổi lên.

Hắn bế Thủy Nhược Vân xuống, đặt nàng ở phía trước xe, đảm bảo nàng ở trong tầm mắt. Sau đó quay người lao vào chiến đấu. Thủy Nhược Vân kinh hãi, chạy tới ngăn cản, nhưng tốc độ của nàng không ngăn được.

Tâm thái khi Mai Mãn, Chung Khải Ba và những người khác chiến đấu với đám người Niên Tâm Phù là không dồn họ vào chỗ chết. Mai Mãn thì không cần nói, đánh nữ nhân thì nương tay, cộng thêm trong lòng biết lý do nên dù đối phương có muốn dồn hắn vào chỗ chết thì hắn cũng chỉ tự vệ mà thôi. Mà Chung Khải Ba lăn lộn trên giang hồ, xem Hỏa Phượng Hoàng như đồng đạo giang hồ, không thù không oán, chỉ cần hóa giải hiểu lầm, giải quyết vấn đề, tất nhiên sẽ không muốn lấy mạng đối phương, ngược lại đối phó cẩn thận, sợ gây ra tổn thương gì, sẽ sinh ra oán hận. Cho nên hai bên cứ giằng co không thôi.

Nhưng Lăng Việt Sơn thì khác, trong mắt và trái tim của hắn chưa bao giờ có bất kỳ quy tắc giang hồ nào, không có đạo nghĩa giang hồ gì hết. Không chọc giận hắn, hắn có thể là một thanh niên vui vẻ, nhưng nếu chọc giận hắn, thì hắn không quản người đó là ai.

Hắn xông vào vòng chiến đấu, Mai Mãn sửng sốt, trước đó, hắn đã từng thấy dáng vẻ hung dữ của Lăng Việt Sơn, quả nhiên, thấy hắn lao thẳng vào Niên Tâm Phù ngay lập tức, Mai Mãn vô thức giúp nàng cản một chút, Lăng Việt Sơn phớt lờ hắn, đưa tay chưởng một cái vào ngực của hắn, đẩy hắn ra, Niên Tâm Phù sửng sốt, không đợi nàng phản ứng, Lăng Việt Sơn lại tung chiêu tới, nàng bận bịu né người nhanh như chớp, thanh kiếm trên tay nhanh chóng đâm thẳng đến cổ tay của Lăng Việt Sơn. Không ngờ vai của Lăng Việt Sơn thấp xuống, cổ tay di chuyển, bàn tay lớn nắm lấy tay đang cầm kiếm, vừa vặn vừa đẩy, thanh kiếm dài rơi xuống đất, lấy đà đẩy về phía trước đâm vào ngực nàng. Niên Tâm Phù lùi lại vài bước, dùng sức dưới chân, chặn lại lực đang đẩy đi. Nàng chỉ cảm thấy một cơn đau rát ở ngực, huyết khí sôi trào. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa thở hổn hển vừa vuốt ngực.

Lúc này mọi người cũng dừng lại, sư huynh Tuyết Hạc Công Tử của Hỏa Phượng Hoàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh nàng, đỡ lấy nàng, quay sang Lăng Việt Sơn oán hận nói: “Dâm tặc, các ngươi sỉ nhục sư muội ta, thấy người của Bách Cầm Môn chúng ta sễ ức hiếp đúng không? Hôm nay chúng ta sẽ trừ hại cho võ lâm!”

“Mọi người dừng lại, mọi người cùng nhau nói chuyện đi.”

Mai Mãn hét lớn, khi nãy, hắn vừa vung thương vào Lăng Việt Sơn thì liền hối hận, đầu lão tử bị lừa đá, lại dám ra tay với sư phụ, tiêu rồi tiêu rồi, giờ đến nửa chiêu cũng không học được, lần này không thể đùa được nữa. Nhưng quả thật không thể đánh được nữa, sẽ gây ra án mạng đó.

Nhưng Lăng Việt Sơn không để ý đến hắn, hừ lạnh một tiếng: “Bách Cầm Môn? Chưa từng nghe qua. Cầm kiếm liền giả làm anh hùng. Nếu đúng là chúng ta đã làm chuyện không bằng cầm thú, các ngươi muốn đánh muốn giết thì tùy. Nếu các ngươi thật sự muốn vậy, thì đừng xuất đầu lộ diện ở đây. Chúng tôi còn chuyện chính sự, không cho phép các ngươi dây dưa vô lý ở đây. Đã cho các ngươi cơ hội để cút đi, không cút thì đừng trách tiểu gia ta.”

Mùi thuốc súng của cả hai bên đều rất nồng nặc, Chung Khải Ba và những người khác thầm lo lắng, lần này coi như đã kết thù với Bách Cầm Môn. Tuyết Hạc Công Tử hận đến nghiến răng, một tiểu vô danh mà dám kiêu ngạo ở đây. Hắn giơ kiếm lên, chuẩn bị tấn công.

Lúc này Thủy Nhược Vân chạy tới, nàng ôm eo Lăng Việt Sơn, ngăn trước mặt hắn, liên tục nói: “Việt Sơn ca ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Lăng Việt Sơn giật mình, ôm nàng lùi lại mấy bước, sợ đối phương làm nàng bị thương.

Thủy Nhược Vân không chịu buông tay, mà quay sang Hỏa Phượng Hoàng nói: “Niên cô nương, thật sự là hiểu lầm. Chúng ta nói chuyện đi, chỉ hai chúng ta thôi.”

Niên Tâm Phù suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Nàng thì thầm vài câu với Tuyết Hạc Công Tử, Tuyết Hạc còn muốn nói gì đó thì bị nàng giơ tay ngắn lại. Cuối cùng Tuyết Hạc gật đầu một cái. Niên Tâm Phù bước tới chờ.

Bên này Lăng Việt Sơn không chịu buông tay, hắn ôm chặt lấy Thủy Nhược Vân: “Không được, ai biết họ có giăng bẫy gì hay không.”

“Không sao đâu, ta chỉ nói vài câu thôi.”

Nàng vặn vẹo thân thể, không thoát ra được, vươn tay vỗ cánh tay hắn: “Buông ra, chỉ một lát thôi, chàng đứng ở đây nhìn, không sao đâu.”

Hắn vẫn không nghe theo, không chịu buông, nàng trừng hắn, đẩy cánh tay hắn ra. Cuối cùng, hắn cũng miễn cưỡng buông tay nhưng vẫn theo sát Thủy Nhược Vân.

Thủy Nhược Vân đi tới nắm tay Niên Tâm Phù, khi nàng thấy Lăng Việt Sơn đi theo, nàng đẩy hắn ra, ra hiệu đi ra. Hắn không nhúc nhích, nàng đành phải kéo Niên Hân Phúc sang một bên, đi được một lúc, nàng nghe thấy Lăng Việt Sơn hét lớn: “Đừng đi quá xa.”

Trong lòng Thủy Nhược Vân đảo mắt xem thường, có bao xa đâu. Tuy nhiên, nàng vẫn nghe lời dừng lại, kéo Niên Tâm Phù nhỏ giọng thì thầm, những người ở đây nhìn hai người bọn họ, nghe không rõ, tất cả đều ngơ ngác.

Hai người nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng quay về. Niên Tâm Phù đi ngang qua Mai Mãn, hung hăng nhìn hắn, sau đó nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, quay lại chỗ Tuyết Hạc Công Tử nói: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Cái gì? Bỏ qua cho họ như vậy sau?”

Tuyết Hạc rất không hài lòng.

“Đi thôi, chuyện này chúng ta nói sau.”

Niên Tâm Phù nhìn Thủy Nhược Vân một cái, liền kéo Tuyết Hạc Công Tử cùng các đệ tử khác rời đi.

Mai Mãn kinh ngạc muốn quai hàm, vừa rồi hắn còn tưởng nếu không được, hắn sẽ đưa mình cho nàng ta đâm mấy nhát. Ai ngờ tiểu sư nương thầm nói mấy câu đã giải quyết được. Quá thần kỳ!

Thủy Nhược Vân không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, nàng vỗ lòng bàn tay nhỏ, vui vẻ nói: “Được rồi, không sao, chúng ta mau lên đường đi. Hôm nay là sinh nhật của ta và Việt Sơn ca ca, chúng ta tổ chức ăn mừng đi! Nhanh lên! Đừng ngẩn người nữa, lên đường thôi!”

Nói xong kéo Lăng Việt Sơn lên xe ngựa, Chung Khải Ba và Tam Thạch Đầu định thần lại, vội vàng cùng xe ngựa lên đường. Mai Mãn gãi đầu, vẫn là không thể tin được, thật sự giải quyết rồi sao?

Trong xe ngựa, Thủy Nhược Vân nững nịu ôm cổ Lăng Việt Sơn: “Việt Sơn ca ca, chàng nói sinh nhật ta sẽ tặng lễ vật cho ta mà.”

“Ừ, ta có chuẩn bị, mà nàng thích gì có thể nói, ta sợ thứ ta chuẩn bị nàng sẽ không thích.”

Hắn đúng là có chút sợ, mấy ngày trước đã nghĩ đến chuyện này, Chung Khải Ba nói với hắn, cô nương 15 tuổi đã có thể thành thân, ngày sinh nhật này rất quan trọng, vốn là trước ngày này, nhà họ Thủy muốn chờ Thủy Trọng Sở và Thủy Nhược Vân về nhà, tổ chức sinh nhật và lễ cập kê (**) cho Thủy Nhược Vân, sau đó là an bài hôn sự cho nàng. Bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thủy lão vẫn gửi một rương lễ vật đến mừng cho Thủy Nhược Vân.

Lăng Việt Sơn rất mong chờ ngày này, người trong lòng hắn có thể thành thân, hơn nữa đây cũng là sinh nhật đầu tiên của hắn, trải qua cùng với bảo bối Nhược Nhược.

Thủy Nhược Vân vui vẻ cười híp mắt lại: “Chàng tặng cái gì ta cũng thích, nhưng nếu ta muốn lễ vật khác chàng nhất định phải tặng nha.”

“Được, nàng muốn ta cũng cho.”

Hắn cưng chiều nàng đến tận trời xanh cũng không sao, chỉ cần hắn có thể làm được, cái gì cũng có thể. Hắn ôm nàng vào lòng, thỏa mãn thở dài, lại vừa lo lắng người theo dõi xông vào hôm nay. Tuy nhiên, trước tiên hãy để Nhược Nhược vui vẻ ăn mừng sinh nhật đi.

Nàng cười ngọt ngào, vùi mặt vào trong lòng hắn: “Ta cũng có lễ vật muốn tặng chàng nha.”