Thời gian không nhanh không chậm trôi qua hai ngày.

Kế hoạch hợp tác giữa Thịnh Đằng và tập đoàn Bạch Vân đã được đề ra, về hạng mục lần trước hợp tác với tập đoàn Bạch Vân, sau khi Thịnh Đằng bỏ vốn mua khu đất đó, liền hợp tác khai thác khu đất đó với Bạch Vân.

Người phụ trách hạng mục này chính là Cố Kỳ, để được tiếp xúc Cốc Tu Cẩn nhiều hơn, Cố Kỳ tự mình ra tay, ngược lại làm việc đến mức tận tâm tận lực, cứ cách năm ba ngày cô ta sẽ đến tìm Cốc Tu Cẩn bàn bạc chuyện khai thác khu biệt thự.

Nếu là trước đây, có thể Đường Hiểu sẽ lo lắng một chút.

Hiệu tại Đường Hiểu đã hoàn toàn tin tưởng Cốc Tu Cẩn, cho nên lúc bọn họ thảo luận công việc, cậu cũng không đi theo, mà chỉ yên tâm thoải mái chuẩn bị cho cuộc thi.

Đường Hiểu đã đọc xong toàn bộ quyển sách《Hướng dẫn thi lấy bằng lái xe》, kiến thức lý thuyết đã xem xong, kinh nghiệm thực hành cậu cũng luyện tập mỗi ngày sau khi tan tầm, vì vậy cậu tràn đầy tự tin đi đến cuộc thi.

Bởi vì Cốc Tu Cẩn phải đi làm, cho nên không thể nào đi với Đường Hiểu, đi cùng với cậu chính là ông nội, ông nội cũng rất ủng hộ Đường Hiểu học lái xe.

Thời gian thi chưa đầy một giờ, thi xong cũng dán kết quả ngay lúc đó.

Chỉ thi một lần Đường Hiểu đã vượt qua, cậu được chín mươi tám điểm, sai hai câu là do cậu quá mức sơ ý và khẩn trương, biết rõ là đáp án kia nhưng lại nhanh tay khoanh nhầm đáp án sai.

Rời khỏi nơi thi, ông cháu hai người hân hoan vui vẻ trở về nhà.

Sau đó, sáng thứ sáu mỗi tuần Đường Hiểu phải đến trường lái xe luyện tập, buổi chiều liền trực tiếp đến công ty làm việc, về phần công việc buổi sáng thì giao cho mấy vị thư ký như Trình Điềm Điềm.

Elma biết cậu phải đi học lái xe, lúc Đường Hiểu xin nghỉ, cô nàng tẩu thoát còn nhanh hơn bất cứ ai.

Thời gian nhanh chóng đến cuối tuần.

Hôm nay là ngày Đường Hiểu và Khúc Ngư hẹn gặp nhau, hôm nay Cốc Tu Cẩn cũng nghỉ làm, biết cậu muốn đi gặp bạn bè trên mạng liền lo lắng, nên quyết định tự mình lái xe đưa cậu đến quán cà phê đã hẹn trước.

Tới quán cà phê, bởi vì bọn họ đến sớm mười phút, nên Khúc Ngư vẫn chưa tới.

Đường Hiểu chọn một vị trí có thể nhìn thấy cửa quán cà phê, cậu đưa mắt nhìn Cốc Tu Cẩn đang ngồi bên cạnh mình, do dự một chút mới nói: “Học trưởng, hay là anh về trước đi? Một mình em ngồi đây cũng không sao đâu.”

Sở dĩ cậu và Khúc Ngư có thể quen biết nhau, có liên quan rất lớn đến Cốc Tu Cẩn, cậu thực sự không muốn bị anh biết được quá trình cậu và Khúc Ngư quen biết nhau.

“Không được!” Cốc Tu Cẩn dứt khoát cự tuyệt, “Bạn bè trên internet không thể tin tưởng hoàn toàn, nếu như gặp phải kẻ lừa đảo anh sẽ rất lo lắng.”

Cậu là một người đàn ông, dù gặp phải kẻ lừa đảo qua internet thì cậu cũng có năng lực tự bảo vệ mình, huống chi cậu có thể khẳng định Khúc Ngư không phải là kẻ lừa đảo, có điều nếu anh đã nói như vậy, Đường Hiểu cũng không tiện phản bác.

Hai người vừa chờ vừa trò chuyện, lúc thời gian còn lại năm phút đồng hồ, cánh cửa thủy tinh của quán cà phê đột nhiên bị người đẩy vào từ bên ngoài.

Người đi vào trước là một thanh niên ăn mặc có chút thời thượng, cậu ta có một khuôn mặt búp bê, dáng người thấp hơn Đường Hiểu một chút, khuôn mặt lúc này tràn ngập vẻ không vui, vừa bước vào cậu ta liền thấp giọng cằn nhằn người đàn ông đi theo phía sau, “Đã bảo anh đừng đi theo rồi mà!”

Người đàn ông dáng vẻ cao lớn lạnh lùng nghiêm nghị, mặc tây trang sẫm màu, cổ tay áo xắn lên tới khuỷu tay, cúc áo tây trang cũng cởi ra, có điều cách ăn mặc một thân nhàn nhã tùy ý thế này cũng không khiến khí tức băng lãnh của anh ta giảm đi chút nào, khuôn mặt người đàn ông này gần như đã đen hoàn toàn, nếp nhăn ở giữa mi chứng tỏ hiện tại tâm tình của anh ta không được tốt lắm.

“Em không đi gặp bạn trên mạng thì anh cũng sẽ không đi theo.”

Ngữ khí của người đàn ông không được tốt lắm, nói với cậu ta tám trăm lần đám bạn bè trên mạng không thể tin được, không nghe thì thôi đi, lần này cư nhiên còn muốn chạy đến gặp mặt người bạn trên mạng gì gì đó, anh ta không đi theo mới là lạ.

Người thanh niên, cũng chính là Khúc Ngư, cậu ta phát hiện Đường Hiểu đã tới rồi, liền xoay người lại chỉ vào mũi người đàn ông rất không vui nói, “Tôi đã nói với anh rồi, cậu ấy là bạn bè ngoài đời thực của tôi.”

Người đàn ông cười nhạt, “Em đang lừa đứa nhóc ba tuổi sao? Đừng tưởng rằng anh không biết, người bạn kia của em kỳ thật chính là người mà em mới quen biết trên mạng mấy tháng trước.”

Khúc Ngư trừng mắt, “Anh dám xem trộm lịch sử trò chuyện của tôi sao?”

“Anh chỉ vừa đúng lúc đi ngang qua sau lưng em mà thôi.” Người đàn ông nói với vẻ đúng lý hợp tình.

Khúc Ngư rất muốn bay qua cắn chết anh ta, “Đi ngang qua em gái anh, tôi đang ngồi trên giường chơi máy tính thì anh làm sao đi ngang qua sau lưng tôi?!”

Đường Hiểu nhìn toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối thiếu chút nữa phì cười.

Nên nói là bọn họ chuyện bé xé ra to, hay là chính mình bị xem nhẹ? Trăm triệu lần không ngờ, người đàn ông của Khúc Ngư cư nhiên cũng có suy nghĩ giống hệt Cốc Tu Cẩn.

“Đường Hiểu!”

Khúc Ngư đột nhiên thấy Đường Hiểu ngồi bên cạnh cửa sổ, bởi vì bọn họ đã từng xem hình của đối phương, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra, cậu ta lập tức mừng rỡ đi tới.

May là lúc này khách hàng trong quán cà phê cũng không nhiều lắm, nếu không tiếng Đường Hiểu này sẽ lôi kéo tầm mắt của rất nhiều người.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông của Khúc Ngư nhìn qua, bất quá khi anh ta thấy Cốc Tu Cẩn ngồi bên cạnh Đường Hiểu, trong nháy mắt vẻ mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Cốc Tu Cẩn cũng có chút ngạc nhiên, tuy rằng trong sự nghiệp bọn họ không hợp tác với nhau, thế nhưng cả hai đều biết đến đối phương.

Sau khi biết rõ thân phận hai bên, cuộc gặp mặt của Đường Hiểu và Khúc Ngư rất thuận lợi tiếp tục diễn ra.

Tiếp đó, hai người đàn ông chưa từng hợp tác thậm chí còn trao đổi danh thiếp.

Trên đường trở về, Đường Hiểu từ miệng Cốc Tu Cẩn biết được người đàn ông của Khúc Ngư cũng là một nhân vật rất tài giỏi, quản lý một công ty lớn vừa đưa ra thị trường, dưới tay có rất nhiều công ty con, phạm vi sản nghiệp khá rộng lớn, có điều chủ yếu chỉ kinh doanh về mảng trò chơi, rất nhiều trò chơi trên internet đều do công ty này sáng chế ra.

Cuộc sống mỗi ngày lại tiếp tục trôi qua.

Chuyện học lái xe rất thuận lợi, mỗi ngày ngoại trừ ở trường tập lái xe, sau khi trở về biệt thự cũng lấy xe trong ga ra để luyện tập, kỹ thuật lái xe của Đường Hiểu gần như tiến triển cực nhanh.

Chưa đầy nửa tháng, Đường Hiểu đã có thể tự mình lái xe ra đường lớn và thực hiện các loại kỹ thuật quay xe.

Trong lúc này xảy ra một ít chuyện mang tính bát quái, chẳng hạn như chuyện Elma mang thai, triệu chứng ba tháng đầu khá rõ ràng, Hạ Vân không muốn cô mệt mỏi, liền giúp cô xin nghỉ phép hai tháng, ngày nghỉ được lấy từ những kỳ nghỉ mà Elma không nghỉ trong mấy năm qua.

Công việc của Elma tương đối quan trọng, cho nên do Trình Điềm Điềm tiếp quản.

Có điều nếu cứ như vậy, nhân viên sẽ thiết hụt một ít, bất đắc dĩ đành phải tuyển thêm một nhân viên, nhân viên mới là một nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tên là Hoàng Tử Dao, dáng vẻ khá xinh đẹp, hiện tại vẫn đang thử việc.

Ngày đó sau khi biết Elma mang thai, Hạ Vân lập tức đưa cô đi đăng ký kết hôn, tuy rằng vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, thế nhưng trên danh nghĩa bọn họ đã là vợ chồng, Hạ Vân hứa chờ sau khi Elma sinh con xong, anh sẽ cho Elma một hôn lễ suốt đời khó quên.

Đến bây giờ, tình cảm đầy trắc trở của Elma và Hạ Vân cuối cùng cũng vẽ xong một dấu chấm câu.

Quá mức ngọt ngào cũng sẽ khiến người khác ghen tị.

Trình Điềm Điềm bị hình ảnh ân ân ái ái suốt ngày của bọn họ khiến chua hết cả răng, mỗi ngày đều hò hét rằng cô cũng muốn quen với một người đàn ông tuyệt thế, sau đó cũng khiến cho người ta ê răng như vậy.

Mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ, so với khi Elma ở đây còn náo nhiệt hơn.

Không thể không nói một điều, nữ thư ký Hoàng Tử Dao mới vào làm là một người vừa chăm chỉ lại còn rất cẩn thận tỉ mỉ, vốn dĩ cô ta rất thích hợp làm thư ký, thế nhưng cô ta có một điểm không tốt, đó là cô ta rất thích nghe ngóng những chuyện của cấp trên, đặc biệt là chuyện của Cốc Tu Cẩn.

Trình Điềm Điềm là một người từng trải, sao lại không nhìn ra Hoàng Tử Dao có tâm tư Tư Mã Chiêu, đối với những biểu hiện của cô ta chỉ cười nhạt, những cô bé Lọ Lem đều có giấc mộng bay lên trời trở thành phượng hoàng, điều đó cũng không sai, thế nhưng làm người phải tự mình biết mình, là của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ là của mình, còn không phải là của mình, thì đừng tự tìm mất mặt.

Trình Điềm Điềm đã từng ngầm cảnh cáo Hoàng Tử Dao, bất quá bị người ta xem như gió thổi bên tai.

Mãi đến khi có một ngày Trình Điềm Điềm bắt gặp Hoàng Tử Dao thừa dịp Đường Hiểu không có ở đó liền đi vào phòng làm việc của tổng tài xum xoe, sự khó chịu trong lòng cô nhất thời tăng lên tới cực điểm, ngày thứ hai khi Đường Hiểu đi làm liền bị cô kéo vào một góc vắng vẻ nói.

“Đường Hiểu, cậu phải cẩn thận cái cô Hoàng Tử Dao kia.”

Đường Hiểu sửng sốt, “Tại sao?”

Trình Điềm Điềm thấy cậu cư nhiên không hiểu gì, nhất thời tức giận, “Lẽ nào cậu không nhìn ra Hoàng Tử Dao cứ liên tục giành lấy công việc của cậu sao?”

Đường Hiểu còn tưởng rằng cô muốn nói cái gì, liền cười nói, “Những việc mà cô ta muốn giành chỉ là những chút việc vặt bưng trà rót nước thôi, như vậy không phải rất tốt sao?” Cậu và Cốc Tu Cẩn đều không ăn kiêng bất cứ thứ gì, cho dù pha cái gì cũng uống được, nếu Hoàng Tử Dao đã muốn làm, cậu có lý do gì không để cô ta làm?

Trình Điềm Điềm nhất thời hiểu rõ ý cậu, sau khi hiểu rõ thì cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

Có điều, Trình Điềm Điềm liếc mắt quan sát cậu từ trên xuống dưới, vẻ mặt khó hiểu nói. “Sao tôi cứ thấy cậu trở nên phúc hắc vậy?”

Đường Hiểu nói, “Ảo giác của cô thôi.”

Trình Điềm Điềm bĩu môi, biết rõ Hoàng Tử Dao có suy nghĩ không an phận đối với tổng tài nhưng vẫn cho cô ta có cơ hội tới gần tổng tài, thừa dịp sai bảo cô ta, như vậy không phải phúc hắc thì là cái gì? Có điều việc này khiến cô có chút bất ngờ, cô vẫn cho rằng Đường Hiểu là một chàng trai có tính tình ôn hòa hay ngại ngùng mà thôi.

“Cậu nói không sai, thế nhưng cũng không thể tiếp tục như vậy, con người đối mặt với cám dỗ thì rất tham lam, một ngày nào đó cô ta sẽ không thỏa mãn với tình trạng này, vượt qua bổn phận của chính mình.”

Đường Hiểu bình tĩnh trả lời, “Chị Điềm Điềm, cô ta chỉ có ba tháng thử việc mà thôi.”

Trình Điềm Điềm thoáng chốc há hốc mồm nhìn Đường Hiểu, cô vừa phát hiện mình đang lo sợ không đâu, thì ra chuyện này lại đơn giản như vậy, thế nên mới nói, Đường Hiểu quả thật đã trở nên phúc hắc thật rồi, cho người ta hi vọng rồi lại tuyệt tình đánh nát, không phải nói những người khi yêu đều là đứa ngốc sao, chẳng lẽ còn có thể tăng thêm chỉ số IQ sao?

Sau đó, tâm tình Trình Điềm Điềm liền thay đổi, cô không để mắt đến Hoàng Tử Dao nữa, ngược lại, Hoàng Tử Dao cứ nghĩ rằng Trình Điềm Điềm đang đố kỵ cô ta vì cô ta có cơ hội tiếp cận tổng tài.