Vị em họ trong miệng tên Lâm Thiếu này chính là Lan Lâm, ngày mai là sinh nhật của cậu ta, lấy sự nuông chiều của Lan gia đối với cậu ta, tất nhiên sẽ chuẩn bị cho cậu ta một buổi tiệc sinh nhật long trọng, e là hiện tại người ở Cốc gia cũng đã nhận được thiệp mời sinh nhật.

Mẹ Lâm Thiếu là con gái của Lan gia, có điều địa vị của Lâm gia ở thủ đô ngay cả một phần mười Lan gia cũng không bằng, cho nên Lan Lâm là đứa con mà Lan gia nuông chiều nhất, Lâm Thiếu liền nghe theo lời mẹ hắn đến lấy lòng Lan Lâm.

Lan Lâm không ngờ lại gặp được người trong lòng ở khách sạn Thiên Duyệt, vẻ mặt trở nên kích động, vội vàng bước vào, “Anh Tu Cẩn, thật trùng hợp, thì ra anh cũng đang ăn cơm ở đây.”

Ánh mắt Lan Lâm xẹt qua những món ăn trên bàn, vẻ mặt mang theo một tia chờ mong.

Cốc Tu Cẩn buông đôi đũa trong tay, thản nhiên cười nói, “Đúng là rất trùng hợp, mọi người cũng tới dùng cơm đúng không, tôi không quấy rầy mọi người.”

Đây là đang hạ lệnh đuổi khách!

Lan Lâm nhất thời có chút ủy khuất.

Lâm Thiếu vừa nghe thấy câu ‘Anh Tu Cẩn’ của Lan Lâm liền cảm thấy đầu ong ong, chuyện Lan Lâm thích Cốc Tu Cẩn không phải là bí mật, là anh họ của cậu ta đương nhiên cũng biết, Cốc gia Cốc Tu Cẩn, đây tuyệt đối là việc không thể nhúng tay vào, mẹ hắn đã từng cảnh cáo hắn không chỉ một lần.

Lúc này, Lan Lâm đột nhiên lấy ra một tấm thiệp mời từ trên người, đi đến trước mặt Cốc Tu Cẩn đưa cho anh, vẻ mặt chờ mong nói, “Anh Tu Cẩn, ngày mai là sinh nhật của em, đây là thiệp mời, hy vọng ngày mai anh có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của em.”

Cốc Tu Cẩn nhận lấy thiệp mời, ôn hòa trả lời, “Tôi sẽ đi.”

Lan Lâm kích động đến mức tay không biết để ở đâu mới tốt, cuối cùng cũng đạt được mục đích, lúc này cậu ta mới thuận theo lệnh đuổi khách vừa rồi của Cốc Tu Cẩn, “Vậy thì tối mai gặp nhau.”

Lâm Thiếu thì xám xịt theo cậu ta rời khỏi phòng.

Một màn kịch buồn cười cuối cùng cũng hạ màn.

Ngay khi cửa đóng lại một lần nữa, căn phòng rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Cốc Tu Cẩn lại cầm đôi đũa lên, gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Đường Hiểu, “Ăn cơm.”

Đường Hiểu bưng bát lên, vùi đầu vào ăn.

Khúc nhạc đệm nhỏ kia không hề để lại ấn tượng gì trong lòng bọn họ, đảo mắt thì quên mất, Tề Thiên Vũ mặt lạnh tâm nóng không lâu sau đã thành công điều chỉnh lại bầu không khí trong phòng.

Chờ khi bọn họ ăn xong bữa tối rồi rời khỏi khách sạn Thiên Duyệt thì đã gần chín giờ.

Sau khi chia tay Tề Thiên Vũ, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn trực tiếp trờ về Cốc gia.

Chín giờ vẫn chưa phải khuya lắm, người ở Cốc gia đều chưa ngủ, cả nhóm ngồi ở phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng bọn họ trở về mới nhìn qua.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Cốc lão gia nhắc tới tiệc sinh nhật Lan gia chuẩn bị cho Lan Lâm vào tối mai, thiệp mời được đưa tới vào buổi sáng sau khi bọn họ ra ngoài không bao lâu, thời gian là bảy giờ tối mai.

Lan gia là gia tộc có uy tín lâu năm ở thủ đô, danh vọng trong giới chính trị gần như không quá chênh lệch so với danh vọng của Cốc gia trong giới quân sự, đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật nổi danh trong giới chính trị đến trước, gần như tất cả mọi người đều không bỏ qua cơ hội có thể tiếp xúc với những gia tộc khác.

Cốc gia và Lan gia từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, vì vậy cũng không tồn tại ân oán gì, mà chuyện Lan Lâm thích Cốc Tu Cẩn, trên dưới Cốc gia chỉ có Cốc Quân Hạo và Cốc Tiểu Kỳ biết, về tình về lý, Cốc gia cũng không có lý do gì không đến tham dự tiệc rượu do Lan gia tổ chức.

“Lần này Lan gia tổ chức tiệc rượu, ông định cho con đi, mặt khác đưa Quân Hạo và Tiểu Kỳ theo, để bọn nó quen biết một ít bạn bè đồng trang lứa, ít nhiều cũng sẽ giúp ích cho tương lai bọn nó.” Cốc lão gia nói.

Ông lão cổ hủ liếc mắt nhìn Đường Hiểu một cái, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói gì, không cần hỏi ông cũng biết Tu Cẩn sẽ đưa Đường Hiểu đến tiệc rượu, tuy rằng ông cảm thấy không đi thì tốt hơn, nhưng con cháu có phúc của con cháu, ông cũng không muốn quản nhiều như vậy.

Kỳ thật sở dĩ ông rốt cuộc cũng ngầm thừa nhận cho bọn họ ở bên nhau, là có liên quan đến nghề nghiệp của cháu ngoại, nếu Tu Cẩn phát triển trong giới quân sự, ông nhất định sẽ không từ thủ đoạn chia rẽ bọn họ, tuyệt đối không để cuộc đời quân nhân của cháu ngoại nhiễm một chút vết nhơ nào.

Sau khi lên lầu, Đường Hiểu trực tiếp đi tắm, chỉ mất mười lăm phút.

Thừa dịp Cốc Tu Cẩn đang ở trong phòng tắm, Đường Hiểu dùng máy tính đã mượn đăng nhập QQ, từ sau khi đến thủ đô cùng Tu Cẩn, thời gian bận rộn cũng không nhiều, đặc biệt là buổi tối, nên cậu đã mượn Cốc Quân Hạo một cái máy tính để giết thời gian.

Đường Hiểu nhìn danh sách, phát hiện Khúc Ngư cư nhiên đang online, liền gửi một tin nhắn qua.

Khoảng năm phút đồng hồ sau, Khúc Ngư mới chậm rì rì trả lời.

“Thiếu gia, tìm tôi có gì chuyện quan trọng sao?”

Nhìn thấy những lời này, Đường Hiểu nhất thời quẫn bách, đây là mới vừa xem phim truyền hình trên TV sao?

Nghĩ nghĩ, Đường Hiểu liền trả lời, “Tiểu Ngư, loại phim truyền hình thế này ít xem sẽ tốt hơn.”

Khúc Ngư đáp lại cậu bằng một chuỗi dấu chấm lửng, cảm thấy không còn lời gì để nói đối với một người không thông minh lại không nhạy bén như Đường Hiểu, sau đó mới trả lời, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi online vậy, không phải cậu đi công tác ở thủ đô với vị kia nhà cậu sao?”

“Công việc đã giải quyết xong hết rồi.” Đường Hiểu trả lời.

“Khụ khụ, nói với cậu chuyện này, có một chuyện tôi đã quên nói cho cậu biết.”

“Chuyện gì?”

“Giờ tôi đang ở thủ đô.”

Đường Hiểu ngạc nhiên, vội vàng trả lời, “Cậu đến đây lúc nào?”

“Ngày hôm qua, lịch trình hơi vội vàng, tới đây lại liên tục ở bên ngoài, cho nên chưa kịp nói cho cậu biết, hôm nào tìm chút thời gian ra gặp mặt cậu thấy sao?”

Đường Hiểu nhìn chằm chằm những chữ này, cuối cùng trả lời một đáp án đồng ý.

Từ sau khi cậu học được cách dùng máy tính, những chuyện như vậy cậu cũng nhìn thấy không ít trên mạng, tuy rằng cậu và Khúc Ngư đến bây giờ vẫn chưa từng gặp nhau, nhưng tình cảm còn tốt hơn bạn bè trong hiện thực, nếu không phải nhờ cậu ta, cậu cũng không thể nào được ở bên Cốc Tu Cẩn nhanh như vậy, hơn nữa ít nhiều cũng làm phiền cậu ta.

Sau khi Cốc Tu Cẩn ra khỏi phòng tắm, Đường Hiểu cũng không ngay lập tức nói chuyện này cho anh biết.

Tuy rằng giữa bọn họ đã kể ra rất nhiều bí mật, nhưng vừa nghĩ tới những chuyện mất mặt trước đây, cậu lại không dám nói với anh quá trình quen biết với Khúc Ngư.

Dù sao cậu và Khúc Ngư vẫn chưa hẹn rõ thời gian gặp mặt, Đường Hiểu liền tạm thời từ bỏ chuyện này.

Ngày hôm sau, Cốc Tu Cẩn đưa cậu đi mua lễ phục.

Tham gia tiệc rượu thì phải mặc lễ phục, đây là lễ nghi cơ bản nhất, nhưng Đường Hiểu lại không có lễ phục.

Trong tủ quần áo của Cốc Tu Cẩn có vài bộ chính trang, nhưng đều là năm trước, năm nay vẫn chưa mua thêm một bộ lễ phục nào.

Ở thủ đô có một cửa hàng chuyên may lễ phục cao cấp, năm năm trước từ nước Pháp đưa vào, lễ phục của Cốc Tu Cẩn vẫn luôn được may ở nơi nay.

Tối hôm qua Cốc Tu Cẩn đã gọi điện thoại hẹn trước, bởi vì là khách quen, nên bọn họ hoàn toàn không cần xếp hàng, dáng vẻ chủ tiệm may tựa hồ rất quen thuộc Cốc Tu Cẩn, vừa mới gặp nhau liền lộ ra vẻ mặt rất thân thiết.

“Cốc, tôi biết cậu sẽ tới tìm tôi may lễ phục mà.”

Chủ cửa hàng là người Pháp, tên là Sethi, ngũ quan góc cạnh, khi cười rất mê người, anh ta là bậc thầy về trang phục nổi tiếng khắp nước Pháp, hàng năm đều đến Trung Quốc ở khoảng một hai tháng, thời gian không định trước, bất quá bọn họ tới rất đúng dịp, Sethi vừa mới đến đây vào năm ngày trước.

Sethi lấy ra một bộ lễ phục màu trắng đã sớm làm xong từ trước, đây là bộ lễ phục do anh ta cố ý làm ra dựa theo thân hình Cốc Tu Cẩn, áo khoác cắt thành những đường nét tao nhã, tràn ngập cảm giác quý tộc.

Bởi vì trước kia đã may rất nhiều lần cho Cốc Tu Cẩn, cho nên dù không có người thì anh ta cũng có thể nắm chắc được kích cỡ của anh, lễ phục được tỉ mỉ cắt may, từ quần đến áo vest, mỗi một đường nét đều có thể tôn lên mị lực của bản thân anh, vừa tràn ngập cảm giác quý tộc lại đồng thời cho người khác một bữa tiệc thị giác hoa lệ.

Cốc Tu Cẩn mặc thử một chút, cảm giác quả thật không tồi, chân thành khích lệ nói, “Sethi, tay nghề của cậu rất tiến bộ, thật đáng mừng.”

Sethi kiêu ngạo trả lời, “Tất nhiên rồi.” Nói xong anh ta liền nhìn về phía Đường Hiểu, ánh mắt phát sáng, “Cốc, không giới thiệu một chút với tôi về em trai này sao? Khó có người nào lại được cậu đưa tới chỗ của tôi.”

Cốc Tu Cẩn cởi bỏ nút thắt tay áo, kéo Đường Hiểu đến trước mặt, giới thiệu, “Đây là người yêu của tôi, em ấy tên là Đường Hiểu, lần này đưa em ấy tới đây là muốn nhờ cậu làm giúp một bộ lễ phục, tối nay chúng tôi phải tham gia tiệc rượu.”

“Không thành vấn đề, cứ giao hết cho tôi.” Sethi nghe được câu nói đầu tiên, nụ cười trên mặt lại càng tăng, tuy rằng rất bất ngờ, nhưng so ra vẫn kém tâm hồn bát quái hiện tại đang hừng hực thiêu đốt anh ta.

Đường Hiểu có chút luống cuống bị anh ta đẩy mạnh vào phòng may.

Nói chung, một bộ lễ phục vốn dĩ cần rất nhiều ngày mới có thể hoàn thành, nhưng Sethi không cần, chỉ cần sau đó anh ta chuyên tâm một chút, anh ta bảo đảm có thể làm xong trước khi mặt trời lặn.

Sau đó, Cốc Tu Cẩn liền đưa Đường Hiểu rời khỏi, mãi đến buổi chiều, hai người mới đúng hẹn quay lại.

Sethi quả nhiên đã làm xong lễ phục, không giống với lễ phục màu trắng của Cốc Tu Cẩn, của cậu là màu đen, có thể tôn lên khí tức thành thục ổn trọng trên người Đường Hiểu.

Hai người trực tiếp thay lễ phục, cất quần áo cũ vào cốp xe phía sau, sau khi tạm biệt Sethi liền đi thẳng đến hội trường bữa tiệc.