Tạ Lâm Khê cũng không biết trong đầu Tề Hàn Chương đến cùng đang suy nghĩ gì, chỉ là dưới cái nhìn của hắn, cõi đời này mỗi người đều có cách sống của chính mình, ai cũng không thể thay ai làm chủ.

Tề Tĩnh Uyên liếc hắn một cái nói: "Thấy ngươi không để trong lòng, bản vương cũng an tâm."

Tạ Lâm Khê buồn bực, nói: "Vương gia vì sao lại nghĩ như vậy?"

Tề Tĩnh Uyên tựa hồ rất sợ chính mình để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng hắn có thể tự nhận là không phải người như vậy.

Tề Hàn Chương bị người tận lực bắt nạt, hắn ngăn cản, là chuyện hắn nên làm, là một chuyện rất bình thường mà.

Căn bản không đáng phải lo lắng.

Tề Tĩnh Uyên vẫy vẫy tay, nói: "Bản vương chỉ là không muốn để những chuyện không vui này để lại ám ảnh trong lòng ngươi.

Bản vương biết Tạ Vô Song là tốt nhất đáng kết giao nhất trong thiên hạ này, là người có thể khiến bản vương thác phó cả tính mạng và dòng tộc, thế gian khó tìm."

Tạ Lâm Khê bị Tề Tĩnh Uyên không chút khách khí khen ngợi mà chấn động tê cả da đầu, hắn vẻ mặt đau khổ nói: "Vương gia, vi thần đến đây để báo cho người đề phòng Chương ngự sử cắn loạn một chút.

Người khích lệ như thế, vi thần da mặt mỏng, nghe vậy cảm thấy không ổn đâu."

"Bản vương đều nói thật mà, có cái gì không thể nói đâu." Tề Tĩnh Uyên ngang ngược nói tiếp: "Về phần lão thất phu Chương Hiển kia, hắn còn nghĩ chính mình không có nhược điểm gì trong tay bản vương đấy à.

Bản vương mấy ngày nay rất bận rộn, vốn dĩ không thèm nhớ tới hắn, hắn ngược lại thì hay rồi, nhất định phải chạy đến trước mặt bản vương biểu lộ độ tồn tại.

Bản vương sẽ chờ hắn thượng tấu chương, xem xem hắn có lá gan này hay không."

Khi nói mấy câu cuối cùng kia, ngữ khí của y đặc biệt lạnh lẽo.

Tạ Lâm Khê luôn cảm thấy mấy lời này của y cứ quái quái, mà lại không tìm được chỗ nào có vấn đề, vì vậy nghĩ là chính mình đa nghi rồi, liền không suy nghĩ nhiều nữa, mở miệng nói: "Chương Hiển đã có vấn đề, vậy sau khi vi thần xuất cung sẽ tự mình đi điều tra."

"Không cần ngươi đi." Tề Tĩnh Uyên hời hợt nói: "Đều là một ít việc đen tối trong nhà, đừng để làm bẩn mắt ngươi."

Mí mắt của Tạ Lâm Khê giật giật, một lời khó nói hết nhìn y, nghĩ thầm, ngươi làm Vương gia mà còn chạy đi tìm hiểu chuyện hậu viện nhà người ta, sao lại không cảm thấy bẩn mắt thế.

Tề Tĩnh Uyên nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, trên mặt hiện lên tia quẫn bách, nói: "Ngươi nghĩ loạn gì thế, bản vương chẳng lẽ sẽ giấu ngươi đi điều tra những việc này hả? Bản vương cũng là ngẫu nhiên biết được, mà bởi công việc bủa vây, nhất thời không nhớ ra được mà thôi."

Nói tới chỗ này, y dừng lại một chút mới nói tiếp: "Chỗ dựa lớn nhất của bản vương không phải Thiên Ngục Tư, mà là ngươi.

Ở trên đời này, trừ ngươi ra, bản vương ai cũng không tin."

Tạ Lâm Khê thu hồi biểu tình trên mặt, cung kính nói: "Lâm Khê quyết không phụ tín nhiệm của Vương gia."

Tề Tĩnh Uyên ừm ừm nhỏ giọng thầm thì gì đó, sau đó nói: "Nói chung, Chương Hiển không đáng sợ."

Tạ Lâm Khê đáp một tiếng vâng.

Tề Tĩnh Uyên lại cùng hắn nói vài câu chuyện phiếm, sau đó mới để hắn xuất cung .

Tạ Lâm Khê lui lại mấy bước, cuối cùng vẫn là không nhịn được, ngước mắt nói: "Vương gia, mấy ngày nay sắc mặt của ngươi không được tốt, ngươi chỉ có một mình, cho dù không nghỉ ngơi thì cũng xử lý không xong công vụ được, vẫn phải bảo trọng thân thể nhiều một chút hảo."

Nói xong lời này, hắn liền rời đi.

Tề Tĩnh Uyên nhìn bóng lưng hắn, biểu tình trên mặt từng chút từng chút thu hồi, cặp mắt đen kịt không chút tia sáng, người tựa hồ cũng bởi vậy mà trở nên âm trầm.

Nghĩ đến câu cuối cùng của Tạ Lâm Khê, y lắc lắc đầu bật cười hai tiếng, sau đó gọi Ngân Lục tới, nói: "Đi mời Vân Nam Vương thế tử vào cung."

Ngân Lục kính cẩn nói: "Vâng."

Hiện tại Ngân Lục làm chuyện mời người vào cung đã rất thành thục rồi, không nơm nớp lo sợ như khi mới bắt đầu nữa.

Đi theo bên người Tề Tĩnh Uyên những ngày gần đây, hắn học được một chuyện vô cùng thiết yếu chính là phải tạo mối quan hệ với Tạ Lâm Khê.

Rất nhiều lúc, Tề Tĩnh Uyên không nhất định sẽ nghe lọt lời của mình, nhưng tuyệt đối có thể nghe vào kiến nghị của Tạ Lâm Khê.

Ngân Lục đi rồi, Kim Nhất yên lặng châm trà cho Tề Tĩnh Uyên.

Kim Nhất so với Ngân Lục thì trầm ổn không ít, lời nói cũng không nhiều, rất có phong độ của nội giám được sủng ái.

Chỉ là hôm nay trên mặt hắn lại có chút nóng nảy, nhìn Tề Tĩnh Uyên uống xong trà rồi, hắn không nhịn được mà nói: "Vương gia, mấy ngày nay người đau đầu nặng quá, cả đêm đều ngủ không yên, mà người lại không muốn thỉnh ngự y, phải làm sao mới tốt đây?"

Tề Tĩnh Uyên ngẩng đầu như cười như không nhìn hắn, nói: "Kim Nhất, ngươi đi theo bên cạnh bản vương lâu như vậy rồi, không biết bản vương muốn như thế nào sao? Có phải là trước đó vài ngày ăn đánh nhẹ quá, không đánh cho ngươi thông minh ra à?"

Trong lòng Kim Nhất chấn động, gương mặt khổ sở nói: "Nô tài chính là cảm thấy Tạ thống lĩnh biết được việc này nhất định sẽ đau lòng Vương gia, mắng nô tài chăm sóc không chu đáo.

Tạ thống lĩnh nóng giận, mà lại giống Vương gia, nô tài cũng rất sợ, đến lúc đó Vương gia cần phải nhớ cứu nô tài đó."

Tề Tĩnh Uyên hừ hai tiếng.

Kim Nhất nhìn y, trong lòng thì thầm hai tiếng nghiệp chướng.

Chỉ là thà chết người còn hơn chết mình, việc này cuối cùng vẫn rơi xuống đầu Tạ Lâm Khê.

Còn phải chọn thời điểm thật tốt.

Tạ Lâm Khê cũng không biết Kim Nhất cố ý tính kế hắn.

Bởi vì hai ngày sau, Thánh Lân đài xảy ra vấn đề rồi, người xây dựng Thánh Lân đài sơ ý rơi xuống lâu bỏ mình.

Máu nhuộm đỏ Thánh Lân đài còn chưa xây dựng xong.

Sau khi thái hậu biết được việc này thì vô cùng giận dữ, phản ứng đầu tiên là đổ hết cho quan chức bên Công bộ cố ý, cho nên Thánh Lân đài chưa dựng xong đã nhuốm máu.

Đây là dấu hiệu không lành, những quan viên của Công bộ kia định không muốn để cho nàng vui vẻ đón lần sinh thần này sao.

Thái hậu càng nghĩ càng giận tím mặt, trực tiếp bỏ qua Tề Tĩnh Uyên, dùng danh nghĩa của tiểu hoàng đế bắt hết toàn bộ quan chức của Công bộ, đòi dụng cực hình xử án..