Hi phi đàn cầm quả thật tuyệt, khi thì như châu ngọc, khi thì mạnh mẽ như lũ, khi thì như tri âm tri kỷ, dư âm lượn lờ.

Bàn tay dưới tay áo nhanh nhẹn múa trên cầm, ngón tay gảy nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương dễ nghe, uyển chuyển liên miên sâu kín.

Ở đây người hoặc cực kỳ hâm mộ nàng nổi bật, hoặc trào phúng tình cảnh của nàng bây giờ, lại không một ai ghen tị nàng. Tuy rằng đế vương nói là "Làm mất hứng thú của mọi người", ai có thể không nhìn ra, đó là đế vương che chở Phượng Thiển.

Phượng Thiển trở lại Chính điện, Hi phi đàn đã gần xong.

Lúc đi qua tịch gian, Phượng Thiển miết hạt châu trong lòng bàn tay, mi tâm nhíu chặt, làm như tự hỏi chuyện gì.

Nhưng không đợi nàng làm cái gì, một đôi giày thêu đột nhiên đập vào mi mắt.

Phượng Thiển thầm nghĩ một tiếng: "Quá đẹp."

Nếu ngươi đã tự đưa lên cửa, cô nãi nãi không lợi dụng một chút, chẳng phải cô phụ một phen ý tốt của ngươi sao.

Nàng thu mắt lại, dấu đi tinh quang chợt lóe trong mắt, cố ý dương cằm, đi nhanh qua.

"Ôi!"

"A!"

Hai tiếng kêu đồng thời vang lên, khiến không ít người nhìn vào, đến cuối cùng, ngay cả đế vương cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

Chỉ thấy Phượng Thiển không hề có hình tượng ngã xuống ghế của Hi phi, biểu tình trên mặt cực kỳ vặn vẹo, cũng không biết có phải đau không, toàn bộ thân thể run nhè nhẹ.

Trong lòng Lý Đức Thông thất kinh, lại không khỏi nghi hoặc, bắt đầu từ tối hôm qua tiểu cô nãi nãi làm sao vậy, vì sao ngã hai lần.

Mà giờ phút này Hoa phi gần nàng nhất, mày gắt gao vặn thành số một, sắc mặt không hiểu đỏ bừng, lại giống như lóe một tia phẫn nộ mà xanh tím.

Phượng Thiển nằm úp trên ghế Hi phi trong chốc lát, đột nhiên đứng lên, khoa trương hô: “Thực xin lỗi vị tỷ tỷ này, ta không cố ý đá ngươi, chính là, chính là đột nhiên chân của ngươi xuất hiện ở nơi đó, ta nhất thời không chú ý, thế này mới…"

"Phượng Tiệp dư nói lời này có ý tứ gì?" Sắc mặt Hoa Phi xanh mét đánh gãy lời của nàng: "Ngươi nói bản cung cố ý ngáng chân ngươi."

"Không đúng không đúng, sao tỷ tỷ nghĩ như vậy?" Phượng Thiển mở lớn mắt, liên tục xua tay lắc đầu: "Ta chỉ là muốn nói, ánh mắt ta không tốt không nhìn thấy, tuyệt đối không phải nói tỷ tỷ ngươi cố ý ngáng ta, ta thật không phát hiện, cho nên nếu đạp phải tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng để ở trong lòng, không cần giận ta."

Huyệt thái dương của Hoa Phi nhảy lên, lực đạo này, làm sao là không cẩn thận dẫm một chút.

Rõ ràng chính là dùng mười phần sức lực dẫm chân mình.

Nhưng trước mặt Thái tử Việt Nam và văn võ cả triều, tức giận trong lòng Hoa Phi không phát ra được, nữ nhân này dối trá cúi đầu thừa nhận như thế, nếu là mình thế nào cũng phải gây khó dễ cho nàng, không làm sáng tỏ là mình không có khí độ.

Huống chi, Hoàng Thượng cũng đã chú ý tới động tĩnh bên này, nếu thật sự truy cứu lên.

Hoa Phi cố nén đau đớn trên chân, chỉ dám cười: “Phượng tiệp dư khách khí như vậy làm gì đều là tỷ muội tốt, bản cung tự biết ngươi không cố  ."

Mấy từ "Không cố ý" này, cơ hồ là cắn rang mà nặn ra.

Phượng Thiển khẽ cười nhỏ một tiếng, sửa soạn lại váy, tiếp tục đi đến giữa đại điện.

Vừa nhấc đầu, lại bỗng dưng bắt gặp ánh mắt thâm sâu.

Mi tâm Quân Mặc Ảnh nhíu lại nhìn nàng, sắc mặt không tốt lắm. Tầm mắt xẹt qua nhân vật chính của bước nhạc đệm nhỏ vừa rồi là Hoa Phi, sâu trong con ngươi lại mơ hồ hiện lên một chút sắc lạnh.

Hoa Phi cả kinh, lại ở trong lòng mắng Phượng Thiển mất trăm lần.