Editor: demcodon

(*Tử biệt: chết vĩnh biệt.)

Cửu Tranh còn nhớ rõ lời của mình đã nói. Lúc đó hắn nói vói Kỷ Diệu "ta hận ngươi", sau đó sắc mặt cứng ngắc rời đi.

Nhưng lúc đó trong đầu hắn vẫn hiện lên một ý tưởng —— có lẽ đây là Kỷ Diệu cố ý làm như vậy. Nhưng mà lời đã nói ra thì không có đạo lý lại thu hồi.

Mà lúc biết được tin tức Kỷ Diệu thật sự sắp sửa thành thân với nữ nhân kia thì Cửu Tranh mới thật sự là hết hy vọng.

Quả nhiên là tiểu hài tử có si tâm vọng tưởng gì đó có lẽ sớm vứt bỏ đi. Lại không nghĩ rằng lúc trở về ngẫu nhiên đụng phải hai người chàng chàng thiếp thiếp.

"Kỷ Diệu, tuy nhiên huynh là gia chủ nhưng mà cũng không được dưới ban ngày ban mặt làm ra một số chuyện không biết lễ nghĩa, nếu như không có việc gì vẫn là đổi chỗ khác thân mật thì tốt hơn." Có trời biết người nói ra lời này là Cửu Tranh chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, nhanh chóng từ một người dễ thương đáng yêu biến thành một thiếu niên lãnh khốc thiếu chút nữa duy trì không được mặt nạ hờ hững của mình.

Nữ nhân dựa ở trong ngực Kỷ Diệu tự nhiên cười nói: "... Thật là, Diệu ca huynh dạy hư tiểu hài tử rồi." nói xong cũng kéo cánh tay Kỷ Diệu: "Diệu ca, chúng ta đi được không?"

Kỷ Diệu nhẹ gật đầu, lại cũng không nói lời nào, cũng không có động tác gì.

Cửu Tranh giờ phút này chỉ muốn chặt bỏ cái tay đang quấn trên cánh tay của Kỷ Diệu xuống, cho nên không có chú ý tới lo lắng và không cam lòng trong mắt nữ nhân kia.

Cửu Tranh hung hăng nhắm mắt lại nhanh chóng rời khỏi, cuối cùng lúc đi đến chỗ rẽ thì còn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai người ôm nhau, nữ nhân kia nhón mũi chân tay vây quanh ôm lấy cổ Kỷ Diệu, sau đó chính là ── hôn môi.

Mặt nạ rốt cuộc không duy trì được, trong lòng Cửu Tranh như chịu đòn nghiêm trọng cảm thấy buồn nôn một hồi, hắn đẩy người hầu dọc theo đường đi ra chạy về phòng nôn cả buổi cái gì cũng không có nhổ ra.

Người nọ... rõ ràng đã từng nói qua thích hắn.

Sau buổi trưa ánh mặt trời rất đủ, lúc ấy cũng chính là cuối mùa xuân đầu mùa hè nên cũng không lạnh. Cửu Tranh lại không khỏi run lên, làm sao cũng không ngăn cản được thân thể phát run. Cuối cùng không thể không lên giường, ngay cả cơm chiều đều mượn cớ nói không thoải mái mà không có ăn.

Hắn đáng thương lại buồn cười mà cho rằng người bên cạnh Kỷ Diệu hẳn là chính mình, nói nhỏ thân mật như vậy đều nên cho mình. Y ôm mình, sau khi say rượu cũng hôn mình, thậm chí thiếu chút nữa như là phu thê thân mật qua. Nhưng những cái đó hiện giờ đều là người khác, rốt cuộc không về được.

Cửu Tranh túm lấy vạt áo vô cùng lạnh, thậm chí không ngừng run rẩy. Dường như chính là lúc ấy hắn cũng hạ sát tâm với Kỷ Diệu —— nếu đồ vật đã không thuộc về mình thì dứt khoát vẫn là hủy diệt thì tốt hơn.

Rõ ràng là nghĩ như vậy, rõ ràng cũng là làm như vậy. Nhưng mà vì sao thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hôm nay nhìn thấy dáng vẽ đối phương thật sự hấp hối ở trước mặt mình thì lòng của hắn lại sẽ có một tia co rút đau đớn chứ?

Cửu Tranh cứng cỏi đuổi lão đại phu và những người khác đi ra ngoài, ánh mắt sững sờ nhìn nam nhân sắc mặt tái xanh trên giường chau mày —— nếu như y không vì mình ngăn cản một đao kia thì có phải cũng không rơi vào loại tình trạng như bây giờ hay không?

"Khụ khụ..." Dường như là cảm thấy ánh mắt kia của Cửu Tranh muốn ngưng kết thành bản chất, cho nên sau một hồi khàn giọng ho khan Kỷ Diệu rốt cục tỉnh lại. Lúc mở to đôi mắt thì nhìn thấy Cửu Tranh ngồi ở bên giường dường như có chút không dám tin: "... Là Tranh nhi à..."

Vừa mới dứt lời Kỷ Diệu cũng có chút ảo não mà ngậm miệng —— sao y lại quên rồi, đối phương là rất chán ghét mình gọi hắn như vậy.

"... Là ta." Vượt quá dự kiến của Kỷ Diệu, Cửu Tranh lần này lại không có phản bác, chỉ là nhẹ giọng đáp.

Kỷ Diệu ước chừng sửng một hồi lâu mới đột nhiên thật cao hứng nở nụ cười, khóe mắt ngăn không được mà rơi nước mắt xuống: "A... ông trời thật là đối với ta thật tốt quá... ở ngay lúc này vậy mà có thể nhìn thấy Tranh nhi canh giữ ở bên cạnh... thật sự là quá tốt..."

Ở trong trí nhớ Cửu Tranh, dù cho là lúc phụ mẫu của mình chết đi thì đối phương cũng chỉ là cố nén nước mắt không có chảy ra. Nhưng rõ ràng lần này cứ như vậy không hề cố kỵ mà rơi lệ, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên hắn tnhìn thấy dáng vẻ này của đối phương. Thật đúng là khó coi chật vật.

Nhưng mà Cửu Tranh rõ ràng vẫn luôn hy vọng đối phương không tốt lại cảm thấy một chút cũng không cao hưng. Hắn cúi đầu ngay cả vẻ tươi cười cũng đã chen vào không đi ra. Hắn chậm rãi vươn tay của mình lên treo trên không trung trong chốc lát, cuối cùng phảng phất là hạ quyết tâm nào đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cái tay của đối phương lộ ở bên ngoài chăn.

Kỷ Diệu dường như cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay của Cửu Tranh đem tất cả sức lực hội tụ ở trên tay của mình, sau đó trở tay chặt chẽ nắm cái tay của Cửu Tranh hơi muốn lùi bước kia: "Tranh nhi, tay của đệ thật ấm áp..."

Rõ ràng là tay của huynh quá lạnh.

Cửu Tranh cảm nhận được từ trên người đối phương  bởi vì sức lực sinh mệnh trôi qua mà nhiệt độ càng thêm lạnh như băng, hắn cảm thấy tâm mình dường như cũng từng chút mà bị đông lại.

"Khốn kiếp, ta cũng không phải lò sưởi của huynh! Nếu muốn ấm áp lên vậy thì tự mình bò dậy!"

"Không được, ta thật sự là quá mệt mỏi. Bất quá, vào lúc này có thể nhìn thấy Tranh nhi canh giữ bên ta... thật sự là quá tốt..." Đôi mắt Kỷ Diệu dường như nhìn không rõ lắm, tay kia lại chấp nhất mà sờ soạng lên mặt Cửu Tranh: "Tranh nhi... Tranh nhi à... đệ hãy nghe ta nói... ta đời này... nên nói một tiếng xin lỗi chính là đệ. Ta thật xin lỗi vì chuyện đã từng tự cho là đúng mà đã làm thương tổn đệ..."

Mãi cho đến khi nhìn thấy Hoắc An Lăng biết rõ giữa Thẩm vương gia và hắn chênh lệch thân phận và địa vị còn chấp nhất dứt khoát đuổi theo y mới biết được mình đã từng sai đến thái quá.

Bởi vì khi còn bé mình đã được người khác khen ngợi nói là tài giỏi hiểu chuyện, làm việc hiểu được lấy đại cục làm trọng; cho nên y đã dưỡng thành thói quen xấu tự cho là đúng —— tự cho là mình làm mới đúng; tự cho là mình làm là vì muốn tốt cho người khác nên kiên trì làm như vậy, lại cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua đối phương có đôi khi cũng không cần mình cho cái gọi là "săn sóc" và "quan tâm".

Nhớ tới biểu cảm Cửu Tranh lúc đó thì Kỷ Diệu quyết định lòng của mình đến bây giờ còn đau vô cùng.

Kỷ Diệu lúc còn rất nhỏ chỉ thấy qua Thập nhị hoàng tử, đó thật là hài tử ngọc tuyết đáng yêu. Cho nên sau khi nhặt về một cái mạng, sau khi ngẫu nhiên biết được Cửu Tranh thích Thập nhị hoàng tử đã là Thẩm vương gia sau này thì Kỷ Diệu không phải không có cảm giác mất mát và đau khổ.

Đúng vậy, là mất mát và đau khổ. Mà không phải đối phương rốt cục quên mình một lần nữa buông lỏng và chúc phúc theo đuổi hạnh phúc thuộc về hắn. Nghĩ đến một ngày nào đó mình và Cửu Tranh gặp thoáng qua, đối phương cũng chỉ sẽ kéo tay người khác mà đi, cho dù nhìn thấy mình cũng chỉ là quét mắt liếc nhìn mình một cái rất xa cách... Nghĩ đến Cửu Tranh đã từng nói "ta thích ca ca nhất" lại làm như vậy Kỷ Diệu đau đến cả đêm ngủ không yên.

Y rốt cuộc nghĩ muốn cái gì? Y đã hạ quyết tâm muốn đẩy Cửu Tranh ra xa, xa đến mức có thể cũng đủ tránh đi những nguy hiểm đó, xa đến mức sẽ không tạo thành ảnh hưởng với tiền đồ về sau của hắn.

Y vốn đang hạ quyết tâm thì lúc nghĩ đến Cửu Tranh nhất định sẽ tìm được người khác yêu hắn sủng hắn, sẽ làm cho hắn hạnh phúc. Y vừa vạch ra kế hoạch tương lai cho Cửu Tranh vừa trong lòng ẩn ẩn cao hứng. Nhưng mà khi mọi chuyện thật sự xảy ra thì y mới phát hiện mình cũng không có kiên cường như vậy, y cảm thấy tim như bị xé nứt ra.

Cho nên khi nhìn thấy Thẩm vương gia bị thương mất trí nhớ thì y không tự giác mà thủ đẩy một chút cho Hoắc An Lăng vốn đã giúp nhau có thiện cảm và A Thập nho nhỏ.

Tranh nhi và Thẩm vương gia giống nhau đều là thích hợp được sủng ái, nếu như bọn họ ở bên nhau thì hai người kỳ thật cũng không hợp; bằng hữu thì có thể, nhưng tình nhân lại không được.

Kỷ Diệu biết rõ trong lúc này thật ra là y có tư tâm. Quả nhiên mình thật ra là tên khốn kiếp ích kỷ tự cho là đúng!

Lúc ngăn lại một đao kia giúp Cửu Tranh thì y đột nhiên cảm thấy hơi mệt, mệt mỏi đến đứng không vững, dần dần thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Y không muốn Cửu Tranh chết, cũng không muốn đối phương giãy giụa đau khổ. Như vậy thì y cứ đi chết đi, dù sao y vốn là người nên đi tìm cái chết không phải sao?

Lúc trước cũng bất quá là bởi vì sợ mình chết xuống địa ngục,đến lúc đó sẽ không còn được gặp lại người mình yêu mến mới kéo dài hơi tàn sống trên cõi đời này không phải sao? 

Khi nghe giọng Cửu Tranh bên tai, cảm nhận được mình bị đối phương ôm vào trong ngực nước mắt Kỷ Diệu ẩn nấp ở vết máu sa sút xuống, y nghĩ y là hối hận. Chỉ có vào lúc này y mới có thể thừa nhận y hối hận. Hối hận lúc trước vì mê hoặc Nhị hoàng tử mà mang nữ nhân kia về phủ; hối hận khi biết được dã tâm Nhị hoàng tử vì không liên lụy đến Cửu Tranh mà cố ý diễn trò xa cách hắn; hối hận mình không có đủ kiên cường mà bảo vệ mình với tình cảm của Cửu Tranh; hối hận khi đối mặt với tình thế khó khăn thì tự phụ mà cho là mình có thể giải quyết lại tổn thương người mình yêu nhất. Y cuối cùng bị người y yêu sâu đậm vứt bỏ sau khi y từ chối đối phương.

Trong lòng hối hận điên cuồng trào lên, hoàn toàn bao phủ tim y. Thân thể của y run rẩy, dường như co lại thành một cuộc, thời tiết ở đây rét đậm cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Vì đạt được một chút đồ vật thì phải vứt bỏ một chút đồ vật khác, điều này không có gì có thể hối hận. Nhưng nếu như có thể quay lại một lần y tình nguyện ích kỷ lôi kéo Cửu Tranh cùng nhau đối mặt cũng không muốn làm ra hành động tổn thương hắn, lại càng không muốn đưa tay đẩy đối phương cách xa khỏi sinh mạng y. Nếu như có thể làm lại một lần y tình nguyện là lúc đó mình chết ở dưới kiếm của Cửu Tranh, y tình nguyện cùng phụ thân chết ở trong tay kẻ xấu, y tình nguyện mình không có sinh ra.

Trong hoảng hốt dường như có người bắt mạch cho y, có người cúi đầu xuống lau vết máu trên người y, có người dựa ở trên người y nhẹ nhàng ôm y, có đồ vật ấm áp nhỏ giọt ở trên mặt y từ khóe miệng chảy vào trong miệng của y.

Không phải máu ngọt tanh, loại này hơi đắng chát vị mặn... là nước mắt sao? Đừng khóc, đừng đau lòng... ta vốn chính là một người có tội...

Cửu Tranh nhìn thấy dáng vẻ Kỷ Diệu nói một câu muốn dừng lại nghỉ ngơi một hồi không tự giác cũng nắm chặc tay của đối phương: "Kỷ Diệu, cái tên vô liêm sỉ huynh nghe kỹ cho ta, có lời gì chờ huynh khỏe lại hãy nói. Ta cũng không có nhiều thời gian như vậy nghe huynh nói những nội dung đứt quãng không tỉ mỉ!"

Mặc dù giọng điệu vẫn mang theo chán ghét và khinh thường như cũ nhưng chỉ có Cửu Tranh tự mình biết thân thể mình bây giờ đang run nhè nhẹ.

"Khụ khụ... thật xin lỗi, có thể lại sẽ làm cho đệ thất vọng rồi..." Kỷ Diệu nuốt xuống tanh ngọt phun lên cổ họng, loại bỏ một cái hơi vặn vẹo nhợt nhạt tươi cười.

Cửu Tranh đột nhiên mím môi không nói.

"Tranh nhi à... đệ... đệ cũng đừng khóc nha..."

Cửu Tranh vẫn im lặng như cũ y.

"Khụ, bất quá đây đại khái là ta tự mình đa tình... " Kỷ Diệu tự giễu mà cười một cái phát, cố gắng loại bỏ lời nói: "...Ta biết rõ tội ta đã không thể tha thứ. Nhưng mà, cho dù là nguyện vọng duy nhất của ta cũng được, có thể để cho ta ôm đệ một chút hay không..." Giọng của y dần dần suy yếu xuống.

Cửu Tranh không có động.

Hào quang trong mắt Kỷ Diệu theo thời gian trôi qua càng thêm ảm đạm xuống, cuối cùng khô khốc nói: "Xin lỗi... ta lại tự cho là..."

Giọng của y càng ngày càng nhỏ, sức lực cầm chặt tay Cửu Tranh càng ngày càng yếu, cuối cùng thả xuống xuống.

Ngoài cửa sổ bông tuyết vẫn còn bay, ở trong đêm tối làm nổi bật xuống có vẻ càng thêm thuần trắng.

Có một tia ánh đèn bên ngoài lọt vào trong phòng đen kịt, mơ hồ chiếu sáng Cửu Tranh trên mặt không ngừng chảy nước mắt xuống.