“Không biết hôm nay Như Phi đến nơi này của Bổn cung là có chuyện gì?” Chung Linh nghi hoặc nhìn Như Phi.

“Hôm nay thần thiếp nhận được một món đồ chơi nho nhỏ, muốn đưa cho Thái tử điện hạ, vì vậy đã không mời mà tới.” Như Phi nhẹ nhàng cười nói. Ra hiệu cho Thanh Đồng đứng bên cạnh bước đến, trình lên món đồ đang cầm trong tay.

Nằm bên trong chiếc hộp đang mở là một bạch ngọc quan âm sáng đẹp, chất ngọc tinh tế, chạm vào có thể cảm nhận được chút ấm áp của ngọc. Hiển nhiên không phải là vật tầm thường.

“Như Phi cũng thật là hao tâm tổn trí, Bổn cung thay Thái tử cảm tạ trước.” Đặt món đồ trên tay xuống, Chung Linh cười nói.

“Không biết hiện tại Thái tử điện hạ đang ở đâu, muội muội cảm thấy có hơi nhớ hắn.” Nhìn vẻ mặt ung dung thản nhiên của Chung Linh, Như Phi không nhịn được lên tiếng.

Quả nhiên, ban đầu Chung Linh vốn chỉ hoài nghi nhưng bây giờ đã khẳng định mục đích đến đây của Như Phi. Thật ra chuyện nàng đồng ý cho Huệ Phi đến gần Thái tử cũng chỉ do tình cờ, bởi vì thời điểm Thái tử vội vã đến tìm nàng, Như Phi cũng đang có mặt ở đó.

Tuổi của Huệ Phi không lớn lắm, cũng biết chuyện mình sẽ không thể có hài tử, nên đã nhìn An Nhi với ánh ánh mắt ao ước đến nàng cũng phải mềm lòng, mới đồng ý để nàng ấy thường xuyên tới Vân Tường cung.

Nàng ấy cũng là người biết phân tấc, nếu nàng chủ động ném ra cành ô liu, lý nào nàng ấy lại không chấp nhận, vì vậy cũng thường xuyên đến cung của nàng hơn. Bất quá cũng chỉ tình cờ gặp Hoàng thượng ở đây một lần thôi, chỉ như vậy mà Như Phi đã ngồi không yên rồi sao?

“Thái tử điện hạ hiện tại đang ngủ trưa, tiểu hài tử thường rất tham ngủ.” Chung Linh một chút cũng không muốn thành toàn cho nguyện vọng của Như Phi.

Như Phi cũng biết đây là một cách cự tuyệt của Chung Linh, trong lòng tức giận nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt: “Nói như vậy, hôm nay muội muội sẽ không gặp được Thái tử điện hạ rồi?”

Chung Linh không vui nhìn sang, hài tử của nàng sao có thể trở thành công cụ tranh thủ tình cảm cho người khác.

Như Phi biết lời nói của mình có chút vấn đề, chỉ là vẫn không chịu nhận sai, thi lễ xong liền trở về.

“Nương nương?” Sau khi Như Phi rời đi, Vân Nhi nhìn Chung Linh, phát hiện sắc mặt của nàng không được tốt lắm.

“Không có việc gì.” Chung Linh lắc đầu, tâm tư hiện tại đã không còn đặt trên người Như Phi, nàng đang nghĩ đến chuyện Hoàng thượng đã nói với nàng, người đang ẩn núp trong cung chính là thích khách trước kia gặp trong phủ Bùi Tướng quân.

Để nghiệm chứng điều này, Sầm Mặc còn cố ý để cho nàng lặng lẽ quan sát hắn trong bóng tối, mặc dù lúc ấy hắn che mặt, nhưng đôi mắt kia, chính xác là đôi mắt trong trí nhớ của nàng, chẳng qua lời nói của người như vậy có thể tin tưởng sao?

Chỉ là nàng ở đây lo lắng, Sầm Mặc vẫn quyết định tin tưởng đối phương như cũ.

Có câu oan gia ngõ hẹp, lời này một điểm cũng không sai. Như Phi mang một bụng tức giận trở về Hàm Phúc cung, lại bất thiên bất ỷ đụng phải Huệ Phi, đối phương dĩ nhiên là muốn đi Vân Tường cung của Hoàng quý phi.

Huệ Phi nhìn nàng một cái, cũng không có ý định dừng bước.

“Mỗi ngày đều chạy đến cung của người ta như vậy, cũng không ngại mệt mỏi sao.” Như Phi hiển nhiên không muốn để nàng đi dễ dàng như thế.

“Dù sao cũng hơn những người có đi cũng chuốc phải một đống trắc trở.” Huệ phi đứng lại, cũng không khiêm nhượng, đối phương và nàng là cùng cấp bậc nên không cần thiết phải nhẫn nhịn nàng ta.

“Hài tử của người khác, cho dù tốt cũng là của người khác.”

Huệ Phi trái lại không quan tâm đến những lời này: “Bổn cung cũng không hiểu tại sao Như Phi vẫn không cảm thấy lo lắng.”

“Có ý gì?”

“Chu Tước quốc chủ động hướng Huyền Vũ xuất binh, ngươi lại giống như không hề lo lắng một chút nào.” Huệ Phi lạnh lùng nhìn nàng.

Như Phi nghe xong không khỏi sững sờ, nhưng trên mặt vẫn che giấu như cũ: “Loại chuyện như vậy sao đến phiên ta và ngươi quan tâm, Bổn cung hiện tại đang sống ở hậu cung Tử Thần quốc, chuyện này có quan hệ gì tới Bổn cung. Trái lại Huệ Phi ngươi cũng nên hảo hảo lo lắng một chút.”

Nếu bàn về thực lực chiến tranh, Chu Tước quốc tuyệt đối đứng đầu tam quốc, cho nên Như Phi căn bản không cần phải lo lắng Chu Tước quốc thất bại.

“Bổn cung rất lo lắng.” Huệ Phi khẽ mỉm cười bước đến gần nàng ta. “Bổn cung lo lắng, không biết Hoàng thượng định khi nào mới có thể xuất binh tương trợ, đừng quên, Bổn cung vì nguyên nhân gì mới đến Tử Thần quốc.”

“Hoàng thượng muốn nhúng tay?” Như Phi kinh nghi bất định nhìn nàng. “Làm sao có thể, Bổn cung cũng vì cùng một nguyên nhân với ngươi mới phải xuất hiện ở chỗ này.”

“Hoàng thượng sẽ nhúng tay hay là bàng quan, ta và ngươi cứ chờ mà xem.” Huệ Phi kề sát tai nàng ta rồi nhẹ nhàng nói. “Chẳng qua nếu Hoàng thượng lựa chọn nhúng tay, đến lúc đó Như Phi ngươi nên tự xử như thế nào đây?”

Nhìn bóng lưng đang rời đi của Huệ Phi, tâm tình Như Phi so với lúc trước càng thêm trầm trọng. Nàng cũng không đần, rất nhanh đã có thể hiểu được ý trong lời nói của Huệ Phi, Hoàng thượng hiển nhiên đã có ý can thiệp, nếu không sẽ không để cho nàng ta cần mẫn đến Vân Tường cung như vậy, mà Hoàng Quý phi cũng ngầm cho phép.

Nếu những lời nàng ta nói đều là thật, Chu Tước và Tử Thần ắt hẳn không thể duy trì tình trạng hòa bình, vậy Công chúa Chu Tước như mình, đến lúc đó sẽ trở thành bộ dạng gì?

“Sao ngươi không cho Bổn cunh biết Chu Tước và Huyền Vũ nổi lên chiến sự?” Sau khi trở về Hàm Phúc cung, Như Phi đã cho Thanh Đồng quỳ trên mặt đất.

“Hồi nương nương, nô tỳ vẫn luôn theo bên cạnh nương nương, căn bản không có cơ hội biết những chuyện này.” Thanh Đồng mang vẻ mặt như đưa đám nói.

“Trương Uy đâu? Bổn cung không tin hắn cũng không biết!” Như Phi không thể nén giận hỏi.

“Mạt tướng tham kiến Công chúa.” Trương Uy nhanh chóng xuất hiện trước mặt Như Phi.

“Đừng nói với Bổn cung ngươi cũng không biết chuyện Chu Tước và Huyền Vũ xuất binh.” Như Phi cười lạnh nhìn hắn.

“Hồi công chúa, mạt tướng biết.”

“Biết, sao không nói!” Như Phi vung tay ném cái ly xuống chân hắn.

“Hồi Công chúa, đây là ý của Bệ hạ.” Trương Uy cúi đầu nói. “Mạt tướng đi theo công chúa đến Tử Thần, cũng do Bệ hạ phân phó.”

“Bệ hạ bảo ngươi làm cái gì?” Nghe đến danh hào của bệ hạ, Như Phi mới hơi thu liễm lại.

“Bệ hạ phân phó, nếu như có cơ hội, liền ám sát Hoàng thượng.” Trương Uy cúi đầu nói.

Như Phi không tự chủ lùi lại một bước, tựa hồ có chút không dám tin: “Bệ hạ muốn ngươi ám sát Hoàng thượng? Hoàng đế của Tử Thần?”

“Đúng.”

“Bệ hạ.” Như Phi chợt cảm thấy sáng tỏ. “Bệ hạ căn bản là muốn Bổn cung tới Tử Thần chịu chết? Chả trách, chả trách Bổn cung có thể dễ dàng được phong làm công chúa như vậy, thì ra là...”

Ám sát Hoàng thượng, bất kể thành công hay thất bại, nàng cũng không thoát khỏi tội danh tòng phạm.

“Bệ hạ nói, nếu Công chúa lấy được sủng ái của Hoàng thượng, kế hoạch của mạt tướng có thể thay đổi.” Trương Uy tiếp tục nói. Dù sao muốn ám sát nhất quốc chi quân cũng không đơn giản như vậy, khả năng thất bại là cực lớn.

“Nói.” Như Phi bắt đầu cảm thấy vô lực.

“Bệ hạ nói, nếu Công chúa lấy được sủng ái của Hoàng thượng, sẽ tìm biện pháp diệt trừ Thích Hoa Công chúa, khích bác mối quan hệ giữa Tử Thần và Huyền Vũ.” Phương pháp này thoạt nhìn có vẻ ổn thỏa nhất.

“Đáng tiếc Bổn cung lại không được sủng ái đúng không?” Như Phi cười lạnh, ban đầu Hoàng thượng rất sủng ái nàng, nhưng đại khái từ khi hai nước phát sinh chiến sự, hắn đã bắt đầu lạnh nhạt với nàng.

Như Phi biết rõ sự tồn tại của nữ nhân so ra luôn kém quan trọng hơn giang sơn. Biểu hiện của Hoàng thượng rất rõ ràng, tại thời điểm quan trọng này, hắn đã lựa chọn Huệ Phi, mà không phải là nàng.

Nàng nên làm gì, chẳng lẽ chờ sau khi chiến tranh kết thúc rồi trở thành một tù nhân sao? Không, nàng không muốn!

Nam nhân kia sao lại độc ác như thế, rõ ràng trước đó đối đãi với nàng dịu dàng như vậy, quan tâm như vậy. Thế nhưng trong nháy mắt hắn cũng đối với Huệ Phi như thế!

“Bổn cung muốn rời khỏi hoàng cung.” Cả người Như Phi phát lãnh, nếu không phải nàng cố chấp muốn đến đây, có thể nàng vẫn còn là quận chúa được phụ vương che chở, trải qua một cuộc sống an nhàn yên ổn. Nàng hiện tại chỉ muốn thoát khỏi địa phương đáng sợ này.

“Nương nương!” Thanh Đồng cả kinh kêu lên, hoàng cung là chỗ nói đến là đến, nói đi là có thể đi sao?

“Năng lực mạt tướng chưa đủ, không cách nào mang công chúa rời đi.” Trương Uy vẫn cúi đầu.

“Bổn cung không tin.” Như Phi từ từ đi tới trước mặt hắn. “Ngươi đều nói là phụng mệnh Bệ Hạ, có nhiệm vụ trên người. Bổn cung không tin ngươi không có cách nào.”

Trương Uy chỉ cúi đầu không nói.

“Thanh Đồng, ngươi đi ra ngoài.” Như Phi quay sang Thanh Đồng, dưới ánh mắt của nàng đối phương ngoan ngoãn rời đi.

“Chỉ cần ngươi dẫn ta ra ngoài, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi.” Như Phi đến gần hắn nói. “Ngươi cũng biết, Phụ vương thương ta nhất, ngươi cứu ta ra ngoài, Phụ vương nhất định sẽ trọng thưởng ngươi thật xứng đáng.”

Trương Uy vẫn cúi đầu như cũ, chỉ là nắm tay dùng sức co lại.

Cũng không xem nhẹ động tác của hắn, Như Phi mỉm cười, chỉ sợ hắn không muốn gì cả, trong lòng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ Bệ hạ giao phó, nếu đã muốn thứ đồ gì đó, nàng có thể thỏa mãn hắn.

“Ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì, không nói sao Bổn cũng có thể thỏa mãn ngươi?” Thanh âm Như Phi nhẹ nhàng.

Trương Uy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt tham lam và hung tàn của hắn khiến Như Phi sợ hãi, nhưng động tác tiếp theo của hắn lại làm cho nàng ta yên tâm.

Trương Uy đẩy ngã nữ nhân cao quý xinh đẹp này xuống, thẳng tay xé toạc xiêm y hoa lệ trên người nàng ta, cởi quần của hắn ra rồi hung tợn vọt vào trong thân thể của nàng ta.

Như Phi bị đau liền cắn chặt môi dưới, nhưng thân thể lại cố gắng nghênh hợp, Chu Tước quốc luôn sống rất thoáng, thế nhưng loại chuyện như vậy đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên, chỉ là, đối phương lại có thể cứu mạng của nàng, chỉ cần có thể rời khỏi chỗ này, thì có quan hệ gì chứ.

Sau khi trong lòng đã hạ quyết định, Như Phi vươn cánh tay ôm lấy thân thể cường tráng của đối phương, không ngừng yêu kiều rên rĩ.

Vì Sầm Mặc vẫn chưa hạ lệnh xuất binh trợ giúp Huyền Vũ, hiện tại Như Phi hết sức tự do, mặc dù trong cung đã truyền ra một chút ngôn luận, nhưng Như Phi không bước ra khỏi Hàm Phúc cung thật sự không quản được nhiều như vậy.

“Công chúa cứ yên tâm, mạt tướng đã bắt đầu an bài.” Trương Uy đứng trước mặt Như Phi nói. “Chỉ là nơi này rốt cuộc cũng là hoàng cung, cần thêm một chút thời gian.”

Trong lòng Như phi mặc dù có hơi gấp gáp, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười. Vừa nhìn đối phương vừa bắt đầu cởi từng món y phục trên người mình xuống.

Ánh mắt Trương Uy dõi theo từng động tác của nàng ta mà trở nên điên cuồng, vội vã bước đến trước mặt nàng ta, hắn nhanh chóng cởi quần rồi lật váy của đối phương lên, quả nhiên bên dưới không hề mặc gì cả.

“Cũng đâu phải lần đầu tiên, sao ngươi vẫn nôn nóng như vậy.” Như Phi đắc ý nói, dĩ nhiên cảm thấy kiêu ngạo đối với sức quyến rũ của bản thân.

“Còn không phải bởi vì công chúa quá mê người hay sao.” Trương Uy thuận theo mà tán dương nàng ta.

Nói thật, là một thích khách luôn phải ẩn nấp, ở Tử Thần hắn mang áp lực không nhỏ, mà Như Phi hiển nhiên là một đối tượng phát tiết rất tốt, cao cao tại thượng, lại rất mỹ lệ, thỏa mãn khả năng chinh phục của một nam nhân.

Đặt Như Phi lên thư án, không có bất kỳ phút dạo đầu nào, Trương Uy ngay lập tức vọt vào, khiến Như Phi vừa đau vừa thỏa mãn ôm lấy bờ vai hắn, so với sự dịu dàng gần như lạnh nhạt của Sầm Mặc, Trương Uy thô bạo hơn rất nhiều nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác hưởng thụ hoàn toàn khác.

“Quả thật không ngờ.... ah...ah.” Như Phi muốn nói, lại bị một đợt thâm nhập của Trương Uy cắt đứt.

“Không ngờ cái gì?” Trương Uy xuất thân từ thị vệ, thể lực vô cùng tốt, vừa nắm lấy vòng eo đang vặn vẹo của nàng ta vừa đùa bỡn bộ ngực mềm mại.

“Lá gan của ngươi, quả thật rất lớn.” Như Phi cười duyên dáng.

“Lá gan mạt tướng nhất định phải lớn, nếu không sao dám đáp ứng yêu cầu của công chúa.” Trương Uy lãnh khốc cười một tiếng, lập tức xoay thân thể Như Phi nằm sấp trên thư án, rồi dùng sức di chuyển.

“Thật là....càn rỡ!” Không biết có phải vì loại tư thế này quá xấu hổ hay không, trong lòng Như Phi cảm thấy ảo não, nhưng nàng hiện tại đang muốn cầu cạnh hắn, dĩ nhiên không dám nói thêm điều gì.

“Càn rỡ sao?” Trương Uy thả chậm động tác. “Công chúa không thích mạt tướng càn rỡ?”

Mấy ngày nay, Như Phi đã sớm đối với chuyện ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, lúc này Trương Uy lại cố ý khiêu khích ham muốn của nàng ta, khiến nàng ta bất mãn chủ động uốn éo.

Trương Uy cười lạnh, không chút thương hương tiếc ngọc nằm trên người nàng tăng nhanh động tác.