Rất nhanh Triệu thái y đã tới Dưỡng Tâm Điện, vội vàng đi vào trong điện, sau khi vội vàng thỉnh an, liền lấy tay nhấc cổ tay Chung Linh lên.

"Nương nương đã bị như thế này bao lâu rồi?" Sắc mặt Triệu Đĩnh rất là nặng nề.

"Mới có một lúc thôi." Chung Linh tái mặt trả lời, "Bổn cung......"

"Nương nương đã bị động thai nên cần phải tĩnh dưỡng." Triệu Đĩnh nhanh chóng đưa ra kết luận, "Nương nương không thích hợp cho việc đi lại nhiều nên các ngươi mau đi tìm một chiếc xe kéo tới đây."

Đợi xe kéo dừng trước ở cửa điện, Chung Linh d dlqđ  từ trên ghế đứng lên, Vân nhi Tưởng Nhi vội vàng đứng ở sau lưng đỡ nàng. Đuôi mắt Tưởng Nhi nhìn thấy trên váy Chung Linh có một dấu vết màu đỏ, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Phát hiện Tưởng Nhi có điều không đúng, Chung Linh nhéo cái tay nàng đã đỡ của mình, mặt không đổi sắc đi thẳng về phía trước.

Tinh thần Tưởng Nhi lập tức trở về, vội vàng dùng thân thể của mình để che đi cái dấu vết kia, sắc mặt nghiêm túc đi theo phía sau.

Cho đến khi trở lại cung Vân Tường, Chung Linh mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vốn đang được giữ vững cũng theo đó mà mềm nhũn đi xuống.

"Chuyện này, khônh được truyền ra ngoài." Nằm ở trên giường, Chung Linh không quên dặn dò.

"Nương nương, hôm nay cảm xúc của người d dlqđ quá lớn nên đã động đến thai khí.” Triệu Đĩnh đứng ở một bên, "Cũng may là không có tạo ra một sự tình không thể cứu vãn, thần sẽ đi kê cho nương nương một đơn thuốc. Chỉ là, nương nương cần phải chú ý, cẩn thận điều dưỡng, không nên có cảm xúc kịch liệt như vậy nữa." 

Không cần suy nghĩ, Triệu Đĩnh cũng biết chuyện này có liên quan đến Hoàng thượng, dù sao Nhạc phu nhân cũng ở Dưỡng Tâm Điện mới xảy ra chuyện. Chỉ là chẳng biết tại sao, từ đầu tới cuối Hoàng thượng cũng không có xuất hiện, nhưng hắn biết, mình biết càng ít càng tốt.

"Bổn cung biết." Chung Linh gật đầu đồng ý.

Nhìn Triệu Đĩnh sau khi rời đi, Lâm Di mới đi tới đây, một bên là vì cái váy nhuộm máu huyết của Chung Linh, vừa nói: "Đến tột cùng là d dlqđ đã xảy ra chuyện gì, không phải phu nhân đi đến chỗ Hoàng thượng sao? Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

Vân nhi Tưởng Nhi cũng chỉ cúi đầu làm việc, im re.

"Lâm Di, không cần lo lắng." Chung Linh có chút yếu đuối an ủi, "Chuyện này, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, chỗ Hoàng thượng, cũng không thể nói."

Ngay cả Hoàng thượng cũng muốn gạt? Lâm Di hoàn toàn không hiểu, chỉ là đi ra ngoài một chuyến, rốt cuộc ở trong đã xảy ra chuyện gì.

Bùi Loan đứng ở trong góc phòng, nhưng có chút không tin nhìn cái váy đã bị nhuộm máu có chút thay đổi, cho dù có mười phần nàng không rõ, nhưng cũng biết, chuyện này cùng với đứa nhỏ trong bụng của Nhạc phu nhân có liên quan.

Hoàng thượng sủng ái Nhạc phu nhân như vậy, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, chính Hoàng thượng cũng không biết?

Triệu Đĩnh kê một đơn thuốc dưỡng thai ở trong còn chút bỏ một chút thuốc an thần, vì vậy Chung Linh mới uống thuốc không bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp. Nếu không, chỉ sợ nàng có làm như thế nào cũng ngủ không được, nếu như vậy, đối với việc nghỉ ngơi cũng cực kỳ bất lợi.

Ngày thứ hai, Hoàng thượng viện cớ bệnh nên không có lâm triều, đưa tới những nghị luận ầm ĩ của triều thần. Sầm Mặc cũng chưa từng có bất kì nguyên nhân gì mà vắng triều.

Nhưng bọn họ cũng không có nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng thượng bị bệnh thật, thân thể không thoải mái.

Nhưng liên tiếp ba ngày, hoàng thượng cũng không có vào triều, điều này làm cho một số người nhạy cảm đánh hơi được âm mưu trong đó.

"Hôm nay Hoàng thượng còn chưa vào triều?" Chung Linh hỏi, mặc dù mấy ngày nay nàng muốn tận lực không cho mình suy nghĩ gì cả, nhưng chuyện đã xảy ra ngày đó lại như cũ không ngừng hiện lên ở trong đầu nàng, lúc ấy âm thanh thống khổ của Sầm Mặc, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, sẽ vang lên ở bên tai.

"Hoàng thượng vẫn còn đang cáo ốm nên không vào triều." Vân nhi cúi đầu trả lời.

Mặc dù nói, không biết Hoàng thượng muốn phòng bị bao lâu, nhưng mà cũng không phải trong vòng mấy ngày liền có thể giải quyết, nàng có thể làm, cũng chỉ có thể chăm sóc tốt hài nhi trong bụng.

Mặc dù có mấy phần tâm tư, nàng lại khó có thể ngủ, lại lo lắng đối với con không tốt, không dám thường xuyên sử dụng thuốc an thần. Chỉ có đến thời điểm mệt mỏi, mới có thể ngủ lấy một lát.

"......" Vân nhi mới ra ngoài, liền phát hiện Hoàng thượng, không biết từ lúc nào người đã tới đây, đang muốn hành lễ, lại bị ngăn lại.

"Đang ngủ?" Sầm Mặc nhẹ giọng hỏi, mặc dù có chút gầy gò, nhưng tinh thần tốt rất nhiều.

"Cả đêm nương nương chưa ngủ, hiện tại mới vừa ngủ." Vân nhi cũng nhỏ giọng trả lời.

Sầm Mặc gật đầu, liền thận trọng đến gần bên trong, lo sợ sẽ đánh thức Chung Linh.

Từ từ đi tới trước giường, tướng ngủ Chung Linh cũng không an ổn, ngay cả chân mày cũng nhàn nhạt nhíu, hình như vẫn có cái gì đang quấy nhiễu nàng.

Sầm Mặc ngồi ở bên giường lo lắng, liền đưa tay muốn vuốt lên giữa lông mày nàng, nhưng vẫn lo lắng sẽ đánh thức nàng. Chất độc của hắn hơi có chút biến chuyển, liền vội vàng chạy tới.

Mặc dù Chung Linh không cho phép nói cho hắn biết chuyện tình động thai khí, nhưng những thứ này làm sao có thể lừa gạt được hắn, thậm chí ngay cả Bùi Loan cũng không nhịn được mà chạy đi hỏi cha của mình, ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi đó, nàng tức giận là phải thôi. Sầm Mặc khẽ mỉm cười, chợt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, mấy ngày nay, hắn cũng không có một ngày nào gọi là ngủ ngon.

Nằm ở bên người Chung Linh, hắn cũng nhắm hai mắt lại, từ từ ngủ.

Ngủ một giác liền tỉnh, tinh thần Chung Linh đã khá nhiều, chỉ là sau khi mở mắt ra, lại cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nhìn nhìn bốn phía, lại không có cái gì bất đồng.

"Nương nương đang nhìn cái gì?" Vân nhi nhìn bộ dáng nhìn quanh của Chung Linh có chút kỳ quái. 

"Có phải...... Là có ai đã tới hay không?" Chung Linh chợt nói một câu thế này.

"Nương nương, cũng không có người nào đã tới." Trong lòng Vân nhi giật mình, nhưng vẫn tiếp tục cười nói. Đùa gì thế, nhưng Hoàng thượng đã nói rồi, ở bên trong hắn vẫn còn "bệnh", chuyện lần này nhất định phải giữ bí mật.

Cũng đúng, làm sao có thể có người sẽ ở không kinh động, trừ khi Vân nhi các nàng xuống tới phòng ngủ của mình. Đổ tất cả lỗi lên chính mình vì mấy ngày gần đây mình nghỉ ngơi không được tốt mà tạo thành ảo giác, Chung Linh cũng không có tiếp tục để ở trong lòng.

Ở chỗ này Chung Linh an tâm dưỡng thai, nhưng Ngũ gia bên đó cũng tương đối bị đả kích lớn.

Hoàng thượng đơn độc triệu kiến ngũ tướng, lấy ra cái hộp nhỏ đựng cao Ngọc Hương ngày đó, mặt trên cái hộp nhỏ còn có ấn ký của Ngũ gia. Mà Huyên Tiểu Viện dùng cái này đối với Hoàng thượng, sự thật cũng khiến cho cả Ngũ gia cả kinh không nói ra lời.

"Nàng ta không những không hạ độc với Trẫm, mà cón hãm hại Nhạc phu nhân kinh động đến thai khí, hiện tại chỉ có thể ở trong cung Vân Tường dưỡng thai, nếu không phải thái y tới kịp thời, chỉ sợ tội danh của nàng, cũng không ngừng như thế." Sầm Mặc lạnh nhạt cười một tiếng.

"Thần, quả thật đối với mấy cái này hoàn toàn không biết, nhất định là Huyên Tiểu Viện giở trò, xin Hoàng thượng minh xét!" Cùng lúc này Ngũ cũng không dám cậy già lên mặt, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Nhưng trong lòng cũng biết, lần này mình muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy rồi.

Hoàng thượng muốn đối phó với Ngũ gia cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, lần này Huyên Tiểu Viện làm chuyện chẳng những có chứng cớ xác thực, hơn nữa xác thực nàng cũng là người Ngũ gia, nếu nói là một mình nàng làm, chỉ sợ sẽ không có một người tin tưởng.

Hiện tại, Ngũ tướng thật muốn tự mình giết chết nữ nhân kia, vốn tưởng rằng bản thân nàng cùng với nữ nhi của mình có dáng dấp giống nhau đến mấy phần, có thể khiến cho Hoàng thượng hoan tâm, ai biết lại không làm được coi như xong, lại nghĩ ra cái trò ngu xuẩn này, không riêng gì chính nàng, ngay cả Ngũ gia, lần này cũng là bị nàng dụ dỗ nữa!

"Việc làm của Huyên Tiểu Viện, Ngũ tướng có biết hay không, chuyện này trong tay ngươi chỉ có thể ngươi hiểu rõ." Sầm Mặc ưởn thẳng lưng lên, tại thời điểm mấu chốt như vậy cư nhiên cái nữ nhân đó lại ngu xuẩn ra tay. Chỉ là cũng đều nhờ nàng, mình mới có thể danh chánh ngôn thuận khiến Ngũ tướng xuống đài, cũng không uổng chính hắn đặt mình vào nguy hiểm.

Chỉ là, bỗng nhiên lại đến với Chung Linh, còn động thai khí thiếu chút nữa sinh  non, tâm tình Sầm Mặc một ít cũng không tốt liềnđứng lên.

Ngũ tướng cũng là người thông minh, lời Sầm Mặc đã nói đến mọi việc đều đã quyết, còn có chỗn nào hắn không hiểu đạo lý.

"Thần biết, ngày mai thần từ quan, sẽ đưa tới bản án Hoàng thượng." Cuối cùng, Ngũ tướng cũng chịu thua, nếu hắn vẫn còn muốn kiên trì, đến lúc đó nhất định Sầm Mặc sẽ không có chút khách khí nào mà truyền tin tức đi, đến lúc đó, bởi vì kẻ khả nghi mưu sát Hoàng thượng cùng với đắc tội hoàng tự, đối mặt với Ngũ gia chỉ có con đường thu tịch cả nhà tài sản giết một kẻ phạm tội này.

Nghe được lời nói của Ngũ tướng, Sầm Mặc chỉ cảm thấy cái gai trên người không ít nhẹ nhõm. Ngũ tướng nhất rơi đài, loại bỏ dựa những quan viên vào hắn kia, nên sự tình cũng không mắc công như vậy.

Chỉ là sau khi hắn đi, Sầm Mặc cũng ở bên trong phòng chuyển ra vòng luẩn quẩn đến đây. Hiện tại, hắn rất muốn thấy Chung Linh, rất muốn để cho nàng biết được tin tức. Thế nhưng hắn lại sợ khi vừa thấy nàng, thậm chí không dám thấy nàng.

Dù sao bởi vì chuyện này, thậm chí đứa bé của bọn họ cũng một lần lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm, điều này làm cho trong lòng hắn hết sức đau lòng.

"Hoàng thượng, nô tài đã cho người đi nói với người của cung Vân Tường, nói là Hoàng thượng lập tức đến." Lúc này Lâm Anh đi lên, cúi đầu cung kính nói.

"Cái người nô tài này, lại dám quyết định hành trình của Trẫm!" Sầm Mặc lớn tiếng trách mắng, chỉ là bước chân ra Dưỡng Tâm điện không chậm.

Lâm Anh bước nhỏ đuổi theo, trong lòng yên lặng lắc đầu, hoàn hảo đi theo bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm như vậy, đối với tính tình hắn đã có biết, lúc này mới nói trước an bài. Xem một chút, rõ ràng mới vừa rồi là Hoàng thượng đang khiển trách hắn, nhưng trên mặt vẻ mừng rỡ cùng với nhẹ nhõm không che giấu được.

Khi Chung Linh nhận được tin tức Hoàng thượng tới cũng ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu làm sao Hoàng thượng lại đột nhiên đến như vậy, bình thường hắn muốn thì sẽ tới, cũng không có cố ý thông báo.

Chỉ là nàng cũng muốn gặp Hoàng thượng đã lâu rồi, không biết cơn ghiền của hắn đã hoàn toàn từ bỏ hay chưa, không phải vì vậy mà người gầy đi rất nhiều. Hiện tại, hắn cũng đã biết chuyện tình mình thiếu chút nữa đẻ non, mình cũng muốn tự nói cho hắn biết, không cần lo lắng nữa.

Chỉ là đợi đến khi Sầm Mặc thật sự xuất hiện tại trước mặt nàng, Chung Linh có chút nói không ra lời.

Sầm Mặc không phải như thế, chỉ là mấy ngày không thấy, hắn đã cảm thấy giống như đã trải qua mấy năm. Đi nhanh đi lên, cẩn thận cái bụng của nàng, ôm lấy nàng thật chặt vào trong ngực.

"Hoàng thượng gầy đi rất nhiều." Chung Linh không nhịn được nói, trong mắt cũng không tự chủ ngấn nước, "Chỉ là tinh thần tốt hơn nhiều."

“Lần đó,….Trẫm đã hù dọa nàng rồi phải không?" Hắn không biết thời điểm mình phát bệnh sẽ ra cái dạng gì, chắc là rất đáng sợ, nhớ tới lần đó sau khi đi Kim Hi Các nhìn thấy bộ mặt độc ác của Huyên Tiểu Viện kia, có lẽ mình cũng không khá hơn so với đối phương bao nhiêu.

Mặc dù lần đó hắn cố gắng đè nén mình, nhưng vẫn không thể nào nhịn đến khi Chung Linh ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Nếu không nhìn thấy cái dáng vẻ kia của mình, thì nàng cũng sẽ không thiếu chút nữa sinh non rồi. Trong lòng Sầm Mặc luôn tự trách mình.

"Chàng đã dọa đến thiếp rồi." Chung Linh có chút oán trách mở miệng, trước kia nàng cũng nghe được một chút tin tức, nói Ngũ tướng đã ngã đài rồi. Lại liên tưởng đến những việc làm của Huyên Tiểu Viện, nàng cũng là có thể đoán được một hai, "Hoàng thượng cố ý dùng cao Ngọc Hương sao?"

"Ngược lại cũng không phải cố ý dùng." Sầm Mặc giải thích, "Trẫm vừa bắt đầu nhưng cũng không có hiện nàng ta dùng vật kia, chỉ là sau khi phát hiện mình luôn phiền não lo lắng, chỉ có ở nơi của Huyên Tiểu Viện mới hóa giải được, Trẫm liền phát hiện có chỗ không đúng."

"Vốn là Trẫm nghĩ bởi vì chuyện tình Ngũ gia nên mới đau đầu, cư nhiên vào lúc này nàng ta lại đánh tới, cho nên Trẫm liền quyết định tương kế tựu kế."

"Nhưng,… Tại sao Hoàng thượng lại có thể tự mình mạo hiểm?" Chung Linh vẫn là hết sức bất mãn, "Hơn nữa trước đó cũng không chịu nói cho thần thiếp một tiếng?"

"Thật ra cái ngày nàng đi, thì nàng đã bị người ta dở trò rồi." Sầm Mặc nhớ tới ngày đó cũng có chút hối hận, "Trẫm cũng không ngờ nàng lại tới."

"Mấy ngày kia, Hoàng thượng khác thường như vậy, đương nhiên thần thiếp lo lắng rồi." Chung Linh biết rõ đối phương muốn giấu giếm mình nên mới không để mình lo lắng cho hắn, ai ngờ đây là đang bước ngoặt cuối cùng thì đã bị chính mình phát hiện ra rồi.

"Là Trẫm sai rồi." Sầm Mặc dịu dàng nói, "Bất quá Trẫm giả dạng, về sau, con của chúng ta mới có thể ra đời ở trong một hoàn cảnh an ổn."

Ngũ tướng đã bị đảo ngược, còn dư lại những thế lực kia, ở trong mắt của hắn đã không đáng giá nhắc tới.

Chung Linh gật đầu một cái, quá khứ đã qua thì cho nó qua, nàng chỉ muốn hắn tốt, đã đủ hài lòng. Nàng chưa từng có phát hiện, nguyện vọng của nàng lại nhỏ bé như vậy.

Cũng may, hắn còn rất tốt.

"Trẫm nghĩ xong tên cho đứa bé của chúng ta rồi." Sầm Mặc khẽ mỉm cười, "Gọi là Sầm An. An Bang Định Quốc, quốc thái dân an, còn nữa, cả đời bình an."