“Nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ người nào cũng không gặp.” Quả nhiên bị Lâm Anh đang đứng bên ngoài Dưỡng Tâm điện ngăn cản.

“Tâm tình của Hoàng thượng có phải rất tệ hay không?” Không kiên quyết muốn đi vào, Chung Linh chỉ hỏi như vậy.

“Tâm tư của Hoàng thượng nô tài không dám tìm hiểu.” Lâm Anh vẫn rất ý tứ như cũ, cũng không vì đối tượng hỏi là nàng mà thay đổi.

Trong lòng Chung Linh trầm xuống, niên đại này chú trọng con trai nối dõi, hơn hai mươi tuổi mới có đứa con đầu tiên, đã chịu rất nhiều dị nghị rồi, vậy mà đứa bé đó vừa sinh trên mặt đã mang theo một vết bớt không bao giờ biến mất, hạn chế phát triển trong tương lai. Đối với Sầm Mặc đây chính là đả kích rất lớn.

“Nhạc phi đến sớm nhỉ.” Vân Quý phi mang theo một đám người cũng đã xuất hiện.”Lâm công công, thông báo giúp Bổn cung đi.”

“Hồi Quý phi nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ mặc kệ là ai cũng đều không gặp.” Lâm Anh không biến sắc vẫn là câu nói kia.

“Bổn cung chỉ muốn ngươi thông báo, không trực tiếp xông vào, ngươi chỉ để ý thông báo là được.” Vân Quý phi lơ đễnh nói, nàng đi theo Sầm Mặc cũng khá lâu, bình thường những chuyện hắn đã quyết định không ai có khả năng thay đổi. Chỉ là gặp hay không gặp là chuyện của hắn, còn tới hay không tới cũng là chuyện của nàng.

Lâm Anh cúi đầu, xoay người đi vào thông báo. Chỉ trong chốc lát, Chung Linh loáng thoáng nghe được âm thanh tức giận của Sầm Mặc, sau đó thấy Lâm Anh vội vã đi ra.

“Hai vị nương nương, Hoàng thượng đang tức giận, mời hai vị nương nương trở về.” Một chút biểu tình thay đổi cũng không có, Lâm Anh nói.

Vân Quý phi thở dài, quả nhiên Hoàng thượng vẫn không chịu gặp các nàng.

“Chờ tâm tình Hoàng thượng tốt hơn, Bổn cung lại tới.” Vân Quý phi trước khi xoay người liền nhìn bộ dáng bất động của Chung Linh, trong lòng cười lạnh một tiếng rồi rời đi.

“Nương nương cũng nên trở về thôi.” Lâm Anh lại nói. Mặc dù dưới ánh mặt trời giữa trưa nóng rực nhưng không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.

Chung Linh không để ý đi về phía trước mấy bước, đến khi chỉ cách cửa vào đại điện một chút liền dừng lại.

Đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, hai chân Chung Linh đã bắt đầu bủn rủn, đầu óc cũng trống rỗng, không nhận thức được bản thân đang ngậm cái khăn tay.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa trước mặt đột nhiên cọt kẹt mở ra. Chung Linh bị âm thanh này làm hoảng sợ hoàn hồn, lại phát hiện Lâm Anh vì nàng mở cửa.

“Hoàng thượng tuyên nương nương vào.” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Chung Linh, Lâm Anh cúi đầu giải thích.

Hắn ra vào đại điện đều là đi cửa nhỏ bên cạnh, vừa rồi nhìn thấy Nhạc phi đứng đó rất lâu, nên đã vào trong điện thông báo lần nữa. Sau khi Hoàng thượng nghe hắn thông báo, không nói gì thật lâu, hắn cũng chỉ biết cúi đầu chờ đợi.

Rốt cuộc Hoàng thượng cũng mềm lòng, cho Nhạc phi nương nương vào đại điện.

Chung Linh nghe Lâm Anh nói như vậy, theo phản xạ nở một nụ cười mừng rỡ, muốn đi ngay vào lại phát hiện chân có chút tê dại khó có thể cất bước.

“Mau dìu nương nương đi vào.” Thấy vẻ mặt cùng tư thái của Chung Linh, sao Lâm Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc hắn mới vừa làm nô tài cũng không thể đứng được lâu, cái này đều là luyện tập mà được.

Vân Nhi và Tưởng Nhi thấy Lâm công công lên tiếng, liền tiến lên đỡ nàng vào đại điện. Họ cũng đã trải qua huấn luyện của cung nữ, đứng như thế này mấy canh giờ cũng không làm khó họ.

“Giờ chưa đi được.” Chung Linh dừng động tác của Vân nhi và Tưởng Nhi lại, dưới sự giúp đỡ của hai người bọn họ, nàng cử động một lát cho linh hoạt hai chân rồi mới đi vào điện.

Vân nhi, Tưởng Nhi biết điều dừng lại ngoài cửa.

Sầm Mặc nhìn Chung Linh bước đi không ổn định so với bình thường, thần sắc một mảnh bình tĩnh.

“Không phải Trẫm đã bảo nàng đi về rồi sao?” Giọng nói Sầm Mặc so với trước kia tựa hồ lạnh lùng hơn.

Đối với giọng điệu chất vấn của Sầm Mặc, Chung Linh có chút không quen, nàng nở nụ cười hồi đáp: “Thần thiếp về hay ở cũng như nhau thôi.”

Những lời này nghe có chút không đầu không đuôi nhưng Sầm Mặc lại nghe hiểu.

Mặc kệ là ở lại bên ngoài đại điện, hay là trở về tẩm cung, nàng cũng đều lo lắng cho hắn.

“Nàng cảm thấy Trẫm đang suy nghĩ gì?” Hắn hỏi.

Chung Linh theo bản năng lắc đầu một cái: “Thần thiếp không biết Hoàng thượng đang suy nghĩ gì, thần thiếp chỉ biết mình đang suy nghĩ gì mà thôi.”

“Hửm? Vậy nàng đang nghĩ cái gì?” Sầm Mặc dường như có chút hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn nàng.

“Thần thiếp biết trong lòng Hoàng thượng không được thoải mái, nhưng lại không biết làm như thế nào mới có thể khiến Hoàng thượng cảm thấy tốt hơn.” Chung Linh thành thật trả lời.

Đối với câu trả lời không có chuẩn mực của Chung Linh, Sầm Mặc cười đáp lại, chỉ là nụ cười này không một chút độ ấm: “Trẫm biết bên ngoài nói Trẫm như thế nào. Đồ tể? Bạo quân? Đại nghịch bất đạo, thậm chí còn quá đáng hơn.”

Chung Linh không nói gì, những thứ này trước khi vào cung nàng đã từng được nghe.

“Biết tại sao đến giờ Trẫm vẫn chưa có có con nối dõi không?” Nụ cười của Sầm Mặc vẫn mang chút sắc thái hắc ám. “Bọn họ nói bởi vì Trẫm làm quá nhiều việc ác cho nên ngay cả phúc phận có con cũng không có.”

Chung Linh cảm thấy căng thẳng, việc này nàng không biết. Mặc dù trước đây có hoài nghi hậu cung tới giờ vẫn chưa có con nối dõi, có phải bởi vì Hoàng thượng không muốn hay không, bây giờ nghĩ lại, hình như không phải như vậy.

“Trẫm lên ngôi đã bốn năm rồi, nữ nhân hậu cung không biết bao nhiêu mà đếm, ngay cả khi Trẫm không thích họ, nhưng cũng vì hài tử mà sủng hạnh họ.” Đôi mắt Sầm Mặc vô hồn, dường như đang nhớ lại điều gì, “Nhưng bọn họ quá vô dụng, thậm chí không có một người nào có thể sinh hạ hài tử.”

Thần thái trong mắt hắn dần dần có lại, Sầm Mặc nhìn chằm chằm Chung Linh: “Sau đó, Trẫm cho người giết hết những thứ vô dụng đó đi.”

Lòng Chung Linh rối loạn, Khi nàng lần đầu nghe thấy đã không thèm suy nghĩ nguyên nhân.

“Ngày đó hẳn là nàng cũng không biết nhỉ.” Sầm Mặc mỉm cười, “Trẫm không cho người khác nói ra, một chữ cũng không.”

“Về sau Trẫm cũng có hoài nghi, những điều người ta vụng trộm nói đó có phải đều là thật hay không. Trẫm gây nghiệp quá nhiều, nên tổn hại phúc phận hậu tự.”

“Có phải cảm thấy Trẫm đối đãi với những phi tần mang thai có chút kỳ quái? Bởi vì những phi tần mang thai trước kia cũng không có một người nào có thể sinh ra. Trẫm đã quen.”

“Về phần Uyển Tiệp dư, cũng chỉ vì nàng cảm thấy hứng thú với nàng ta, cho nên mới quan tâm nàng ta hơn một chút. Mãi cho đến khi nàng ta không có sinh non Trẫm mới để ý. Thậm chí không dám đến gần vì sợ đứa bé lại không giữ được.”

“Thời điểm đứa bé sinh ra Trẫm vui mừng biết bao nhiêu. Ai còn dám nói Trẫm gây nghiệt quá nhiều mới không hậu tự, rõ ràng không phải. Nàng xem Đại hoàng tử không phải đã bình yên sinh ra rồi sao?” Biểu tình của Sầm Mặc lúc này như là vui sướng.

“Đại khái bọn họ lại nói trúng.” Vẻ mặt hắn bỗng nhiên lạnh xuống. “Trẫm là một người không hiểu biết, không xứng có được hài tử bình thường.”

“Nhưng vì sao đều nói Trẫm tạo nghiệt quá nhiều, chuyện thương thiên hại lý làm quá nhiều? Bọn họ không phải Trẫm, không biết trước kia Trẫm đã trải qua như thế nào.” Tâm tình của hắn rõ ràng đang rất kích động. “Bọn họ dựa vào cái gì nói như vậy! Dựa vào cái gì!”

Bốn chữ này dường như đã rút đi toàn bộ sức lực của hắn, Sầm Mặc cuối đầu: “Nhưng mà bọn hắn đúng, Đại hoàng tử chính là minh chứng đắc tội nghiệt của Trẫm.”

“Những chuyện Trẫm gây ra, cho dù có bị đoản mệnh Trẫm vẫn sẽ một mình gánh chịu! Nhưng là tại sao lại liên lụy đến trên người hài tử của Trẫm.”

Thân thế hắn cực kỳ đáng thương, cũng không muốn để cho hài tử của mình chịu đựng khổ sở.

Chung Linh chết lặng nghe chính miệng Hoàng đế nói ra hậu cung bí văn, quả thật không thể tin được.

Mặc dù không hiểu tại sao trước đây Hoàng thượng không thể bảo vệ được hài tử của mình, lần này có lẽ là do đột biến gien mà thôi. Chỉ là những thứ này làm thế nào lại thành báo ứng? Thiên lý bất dung? Trên thế giới người xấu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật cũng không ít? Nói là báo ứng nàng tuyệt không tin tưởng.

Mặc dù nàng không tin, nhưng cũng không có cách nói cho Sầm Mặc hiểu, những thứ này đều là mê tín mà bọn họ ác ý hãm hại.

Chung Linh bước nhanh về phía trước dùng sức ôm chặt Sầm Mặc.

“Thế nào, nàng thương hại Trẫm sao.” Sầm Mặc cũng không đáp lại, chỉ nhẹ giọng nói.

“Thiếp một chút cũng không thương hại chàng.” Chung Linh thay đổi cách xưng hô. “Mặc kệ là người nào nói những lời đó, một câu chàng cũng không được tin, đều không phải là thật.”

Sầm Mặc nghe vậy cũng khẽ nở nụ cười, chỉ xem như nàng nói đùa.

“Nếu bọn họ ác tâm như vậy nguyền rủa chàng, chúng ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!” Phát hiện lời nói của mình bị hắn xem như nói đùa, Chung Linh tức giận ôm lấy mặt hắn, buộc hắn phải nhìn mình.

“Thiếp sinh con cho chàng, chúng ta nhất định sẽ có hài tử khỏe mạnh. Tương lai cũng sẽ có rất nhiều hài tử khỏe mạnh. Cho bọn người đó thấy, bọn họ đều sai, đều sai!” Cuối cùng Chung Linh lớn tiếng kêu lên.

Sầm Mặc ngơ ngác vươn tay lau đi nước mắt của Chung Linh, nhưng không thể dừng chúng lại được, nước mắt vẫn cứ không ngừng rơi xuống. Nhưng hắn vẫn một mực lau, không ngại phiền toái.

Vì cố gắng mở trừng hai mắt mà tầm nhìn của nàng không còn rõ ràng, Chung Linh cố gắng nặn ra một cái mỉm cười: “Đồng ý với thiếp, có được hay không? Trước khi thiếp sinh đứa bé của chúng ta ra, đừng bao giờ có ý niệm này trong đầu nữa.”

Đáp lại Chung Linh, Sầm Mặc dùng sức hôn nàng thật sâu, đến nỗi khiến Chung Linh hít thở không thông, không phải về mặt sinh lý, mà là trên tâm lý.

Đến khi cảm xúc của cả hai bình tĩnh trở lại, đã qua hồi lâu.

“Đồng ý thiếp một chuyện có được hay không?” Chung Linh nhìn nam nhân trước mắt mỉm cười, mặc dù vừa rồi nói chuyện hùng hồn như vậy, để cho nàng bây giờ nhớ lại còn có chút đỏ mặt, nhưng nàng cũng không hối hận, “Đừng giết những cung nữ, thái y kia.”

Sầm Mặc không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tối tăm nhìn nàng, chờ nàng giải thích.

“Mặc dù thiếp không tin làm chuyện xấu sẽ nhận báo ứng, nhưng lại tin tưởng làm chuyện tốt nhất định sẽ nhận được hảo báo.” Chung Linh mỉm cười, “Coi như là vì thiếp, thiếp hy vọng chàng sống lâu một chút.”

Sầm mực mỉm cười, gật đầu một cái.

Chung Linh ôm chặt hắn, nàng tin tưởng, sinh mạng của năm mươi bốn người so với sao chép cái gì kinh Phật, hiến dầu lưu vừng giá trị hơn nhiều.

Thời điểm Hoàng thượng hạ chỉ miễn xá tội chết cho những người đó, tất cả mọi người đều không thể tin được, thậm chí ngay cả Triệu Đĩnh cũng khó mà tin.

Những năm trong quá khứ, Hoàng đế chưa bao giờ thay đổi chủ ý vì bất cứ kẻ nào, thế nhưng lại thu hồi mệnh lệnh chính mình ban ra. Trước kia quyết định giết những người khác cơ hồ huyên náo tất cả quan viên muốn đồng loạt thôi triều, hắn cũng không thay đổi chủ ý. Những quan viên kia còn có các mỹ nhân đều không ngoại lệ, đều chịu phạt trượng.

Lúc ấy xảy ra ở hoàng cung Hổ Môn, sau đó trở thành sự kiện Hổ Môn nổi tiếng đời sau.

Chuyện này vừa ra, tất cả mọi người đều biết nên thuyết phục trước lúc Sầm Mặc hạ quyết định, nhưng lại không muốn thử nỗ lực thay đổi hắn, lại càng không muốn thử uy hiếp hắn.

Mặc dù không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết, là Nhạc phi nương nương đã ở Dưỡng Tâm Điện cả một buổi chiều, Hoàng thượng mới thay đổi chủ ý. Nguyên do trong đó vừa nhìn đã biết.

Thời điểm Vân Quý phi nhận được tin tức cũng thất hồn lạc phách ngồi xuống ghế, nói không ra lời.

“Thật ra Nhạc phi nương nương rất giỏi tính toán, lần này không biết cho hậu cung bao nhiêu người dốc sức.” Xuân Hạnh nhìn nương nương nhà mình có bộ dáng hơi luống cuống, chỉ có thể tùy tiện nói Nhạc phi không tốt.

Vân Quý phi cảm thấy trong lòng bi thương, năm đó cha nàng cũng tham gia sự kiện Hổ Môn, mặc dù quyền cao chức trọng nhưng cũng không thoát bị trừng phạt trượng. Hôm nay Nhạc phi ở trong lòng Hoàng thượng đến tột cùng là chiếm bao nhiêu phân lượng. Mà nàng, cũng bởi rất nhiều nguyên nhân mà bỏ lỡ rất nhiều cơ hội cùng hắn thân cận.

Xuân Hạnh thấy lời nói của mình không được một tia đáp lại, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Quý phi, lại phát hiện đối phương đang khẽ chau mày, mang một bộ dáng tinh thần chán nản cùng thần sắc trước đây chưa từng có, nhất thời nói không ra lời.

Nàng chỉ nghĩ chủ tử của mình từ trước tới nay chỉ muốn làm như thế nào để tranh thủ tình cảm, nhưng không ngờ trong lúc vô tình đã giao mất trái tim cho đối phương rồi.