Cố Vân Yên lại ngủ một lúc, lúc thức dậy, đám người Thị Họa cùng bà vú cũng vừa lúc ôm nhị hoàng tử từ Vĩnh Ninh cung trở về, đến chào Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên mặc tẩm y tố sắc tựa vào giường, tiếp nhận nhị hoàng tử, từ tốn hỏi: “Như thế nào? Nhị hoàng tử ở Vĩnh Ninh cung không xảy ra chuyện gì đi?”

Thị Họa tiến lên đáp lời nói: “Hồi bẩm chủ tử, hôm nay nhị hoàng tử đến Vĩnh Ninh cung bồi Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương rất vui vẻ, không chỉ có thưởng nhiều vật phẩm trân quý cho nhị hoàng tử, đến ngay cả đám người nô tỳ cũng được thưởng.”

Trương thị tính tình tương đối hoạt bát chút, nói tiếp: “Cũng không phải sao! Chúng nô tỳ đều là dính quang của nhị hoàng tử, hôm nay Thái hậu nương nương cao hứng hỏng rồi, luôn ôm nhị hoàng tử, còn nói nhị hoàng tử cực kỳ giống Hoàng thượng lúc vừa sinh!”

Phùng thị tuy rằng tính tình chất phác hơn, cũng không phải kẻ vụng về , lúc này cũng đi theo nói lên vài lời hay: “Không chỉ có như thế, lúc đám người nô tỳ từ biệt Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương còn ôm nhị hoàng tử không muốn buông tay, liên tục dặn nhóm nô tỳ ngày sau phải để tâm cẩn thận chiếu cố nhị hoàng tử, có thể thấy được Thái hậu nương nương rất yêu thích nhị hoàng tử của chúng ta!”

Trên mặt Cố Vân Yên lộ ra ý cười, nói: “Có thể được lão tổ tông yêu thích như vậy là phúc khí của nhị hoàng tử, ngày sau chúng ta cần để nhị hoàng tử thân cận với lão tổ tông, mới không tính cô phụ lão tổ tông ưu ái.”

Ba người Thị họa cùng bà vú quỳ gối nói: “Chủ tử nói phải!”

Hoàng hôn, Tiêu Dục một thân thường phục xuất hiện trong nội thất Tĩnh Di hiên, từ lúc Cố Vân Yên sinh hạ nhị hoàng tử, mỗi ngày Tiêu Dục đều đến Tĩnh Di hiên một chuyến, thăm Cố Vân Yên còn đang ở cữ cùng nhị hoàng tử còn trong tã lót. Đối việc này, phi tần hậu cung rất có phê bình kín đáo, thậm chí lúc đi thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái hậu, cũng từng mịt mờ nói mát, nhưng mỗi lần như vậy hai vị lãnh đạo đều làm như không nghe thấy, trong lòng mọi người tuy có không cam lòng nhưng cũng không làm sao được. ( Đùa, Thái hậu thương cháu nên cũng thương Cố tỷ. Hoàng hậu không ngu, biết rõ cả Thái hậu lẫn Hoàng thượng đều yêu thương hai mẹ con Cố tỷ, sao lại đi chống đối công khai )

Nhìn thấy Tiêu Dục tiến vào, Cố Vân Yên vui vẻ nói: “Sao hôm nay hoàng thượng lại đây sớm vậy?”

Tiêu Dục cười yếu ớt, nói: “Trong lòng trẫm nhung nhớ Yên nhi cùng hoàng nhi nên phải sớm lại đây , như thế nào? Yên nhi không vui ý trẫm sớm lại đây thăm các ngươi?”

Cố Vân Yên vội vàng lắc đầu nói: “Nô tì ước gì mỗi ngày Hoàng thượng có thể ở cùng nô tì và hoàng nhi, sao có thể không vui ý? Chính là trong lòng nô tì hiểu được, Hoàng thượng trừ bỏ là phu quân nô tì cùng phụ hoàng của hoàng nhi, cũng là thiên tử đại Chiêu, đứng đầu vạn dân Đại Chiêu, cho nên nô tì không dám hy vọng xa vời Hoàng thượng có thể mỗi ngày làm bạn nô tì cùng hoàng nhi, chỉ mong lúc Hoàng thượng nhàn hạ có thể ngẫu nhiên lại đây nhìn xem mẫu tử nô tì một cái, nô tì liền cảm thấy mỹ mãn .”

Tiêu Dục tiến lên ôm người vào trong ngực, nói: “Trẫm biết Yên nhi từ trước đến nay hiền lành rộng lượng, chưa từng có câu gì oán hận, nhưng Yên nhi yên tâm, từ nay về sau trẫm chắc chắn dành thời gian làm bạn ngươi cùng hoàng nhi .”

Cố Vân Yên đem mặt vùi vào trong lòng Tiêu Dục, lộ ra tươi cười thỏa mãn lại hạnh phúc.

Đến hôm nhị hoàng tử trăng tròn, dựa theo ý tứ của Hoàng thượng cùng Thái hậu, yến tiệc trăng tròn của nhị hoàng tử tổ chức cực kì long trọng. Dòng họ hoàng thất, trọng thần triều đình, phi tần hậu cung đều trình diện đủ mặt.

Bữa tiệc trăng tròn, Thái hậu ngồi ngay ngắn bên phải Tiêu Dục, một thân phượng bào minh hoàng, hai mắt híp lại, vẻ mặt tươi cười, có thể thấy được hôm nay tâm tình vô cùng tốt!

Chúng phi tần đều tỉ mỉ ăn diện tham dự, người người phục trang đẹp đẽ, cho dù là bữa tiệc trăng tròn của hoàng tử, vẫn không quên tranh nghiên khoe sắc hòng hấp dẫn ánh mắt Tiêu Dục, thầm nghĩ trong lòng có lẽ yến tiệc trăng tròn lần sau nhân vật chính là mình.

Đế vương xưa nay hỉ giận không hiện ra sắc mặt, lúc này trên mặt nhưng lại hiện ý cười hiếm thấy, chư thần ngồi dưới đều có chút bất ngờ, đồng thời, bọn họ không khỏi đánh giá một lần nữa phân lượng nhị hoàng tử ở trong lòng Hoàng thượng.

Vào lúc tâm tư mọi người ở đây còn đang vòng vo trăm ngả, nhân vật chính hôm nay Cố Vân Yên liền ôm nhị hoàng tử ăn mặc tươi sáng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nháy mắt trở thành tiêu điểm yến hội.

Lúc này Thái hậu vui vẻ nói: “Mau ẵm đến đây, để ai gia nhìn một cái, ai gia đã nhiều ngày không nhìn thấy tôn tử ngoan của ai gia a!” Hơn một tháng này, Cố Vân Yên phân phó Thị Họa cùng bà vú vài ngày lại ôm nhị hoàng tử đến Vĩnh Ninh cung gặp Thái hậu một lát, tình cảm hai người tổ tôn từ từ thâm hậu.

Cố Vân Yên vui vẻ đáp ứng, nhị hoàng tử bộ dạng khỏe mạnh, thân mình tráng sĩ, cả người thịt béo vù vù trắng mập , tựa như một khối gạo nếp trắng, hơn nữa hôm nay lại được Cố Vân Yên mặc cho quần áo chính nàng tỉ mỉ may, mười phần giống phúc đồng tử ( mấy em bé trong bức tranh Phật, để tóc trái đào á ), khiến Thái hậu càng thêm yêu thích, nóng lòng muốn ôm vào lòng.

Hoàng thất tông phụ phía dưới cũng xông tới, nhìn không chuyển mắt đánh giá nhị hoàng tử trong ngực Thái hậu, không khó phát hiện ngũ quan nhị hoàng tử cực kỳ giống đương kim Thánh thượng, đều luôn miệng khen nhị hoàng tử, một đống lời khen tặng như suối chảy không ngừng vào tai Thái hậu, khiến lão nhân gia nàng cười đến toe toét.

Một bên Tiêu Dục cũng nhìn đăm đăm nhị hoàng tử, lúc này nghe mọi người khen hoàng nhi của mình, một cỗ tự hào không ngừng sinh sôi trong lòng.

Nhị hoàng tử trong ngực Thái hậu mở to hai mắt đen như hạt nho nhìn mọi người trước mặt, đá đá chân, nhếch miệng cười, bộ dáng cực đáng yêu khiến mọi người cười ha ha, đường cong khóe môi Tiêu Dục cũng càng ngày càng cao, càng cảm thấy hoàng nhi mình không giống người thường .

Giây lát, Tiêu Dục cất cao giọng nói: “Nhị hoàng tử trí tuệ nhanh nhẹn, rất được lòng trẫm, nay nhân bữa tiệc trăng tròn, đặc biệt ban thưởng danh ‘Hạo’”

Nghe vậy, mọi người kinh hãi, chỉ là một tiểu nhi vừa trăng tròn, sao có thể nhìn ra được trí tuệ nhanh nhẹn ? Quan trọng nhất là Hoàng thượng lại trong bữa tiệc trăng tròn ban tên cho nhị hoàng tử là ‘Hạo’, ‘Hạo’ ý chỉ trời cao bao la, này ý nghĩa sâu xa, chớ không phải là Hoàng thượng cũng có thâm ý khác?

Trong lòng Hoàng hậu cảnh giác, quy củ lão tổ tong đặt ra, con cháu hoàng gia đều là tròn một tuổi mới ban thưởng tên nhập tông điệp, từ xưa đến giờ luôn như vậy, liền ngay cả hoàng tử đầu tiên của Tiêu Dục, Tiêu Mộc cũng là lúc một tuổi mới được ban tên, sao Cố Vân Yên một cái chiêu nghi nho nhỏ sinh nhị hoàng tử có thể được thù vinh này? Càng nghĩ càng không phải tư vị

~Đức phi cùng Vương tiệp dư đều là hai mắt trợn lên, một bộ khó có thể tiếp nhận, tay gắt gao bấu vào thành ghế, kiềm nén tức giận trong lòng.

Cố Vân Yên không nhìn biểu tình mọi người khác thường, dịu ngoan cúi đầu nói: “Nô tì thay nhị hoàng tử tạ Hoàng thượng long ân!” Tiêu Dục ôn nhu đưa tay hư đỡ nàng đứng dậy.

Phản ứng lại sau mọi người đều tiến lên chúc mừng, trong lúc nhất thời, bữa tiệc trăng tròn càng náo nhiệt.

Hôm nay Tiêu Dục hưng trí cực cao, mãi cho đến yến hội kết thúc, mới đưa Thái hậu rời đi.

Yến hội xong, Cố Vân Yên ôm nhị hoàng tử vừa được ban thưởng tên là ‘Tiêu Hạo’ trở về Tĩnh Di hiên, tiểu tử kia mệt mỏi một ngày, lúc này ngủ say, Cố Vân Yên hôn vài cái mới để bà vú bế đi xuống.

Thị Thư cao hứng nói: “Hoàng thượng thực thương nhị hoàng tử của chúng ta, trước mặt mọi người lại bữa tiệc ở trăng tròn ban thưởng danh cho nhị hoàng tử, đây chính là ân sủng đặc biệt, người bên ngoài nhưng là chưa từng có!”

Cố Vân Yên gật đầu nói: “Ân, bản cung cũng không nghĩ đến Hoàng thượng lại sẽ ở bữa tiệc trăng tròn ban thưởng danh cho hoàng nhi, thực khiến ta ngoài ý muốn cùng kinh hỉ.”

Thị Cầm đang giúp Cố Vân Yên thay y phục cũng góp lời: “Nhị hoàng tử của chúng ta trí tuệ nhanh nhẹn, người bên ngoài sao có thể so được, tất nhiên là có thể được Hoàng thượng yêu thích !”

Cố Vân Yên mỉm cười, nói: “Nhị hoàng tử mới mấy tuổi nha, sao nhìn ra được đến trí tuệ nhanh nhẹn ? Xem một đám các ngươi đem hắn lên đến trời mây , bản cung còn phải thay Hạo Nhi ngượng ngùng.”

Thị Thư Thị Cầm không khỏi nhìn nhau cười, nói: “Nhóm nô tỳ nhìn nhị hoàng tử chúng ta so với người bên ngoài càng khiến người ta yêu thích! Xem thế nào cũng không đủ.”

“Nhị hoàng tử! Nhị hoàng tử,,,,,,” Trong lồng tre Bạch Tuyết không chịu cô đơn, miệng thúy thúy kêu.

Cố Vân Yên chỉ vào Bạch Tuyết trong lồng tre cười nói: “Ngươi thật là quỷ tinh quái , cũng học theo bọn họ trêu chọc bản cung, cẩn thận hôm nay không cho ngươi ăn.”

Bạch Tuyết ngưỡng cái đầu, mở to cặp mắt ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Vân Yên, thấy Cố Vân Yên làm như như không thấy, vỗ cánh kêu lên: “Nương nương vạn phúc kim an! Nương nương vạn phúc kim an,,,,,,”

Đám người Cố Vân Yên đều bị bộ dáng giảo hoạt của nó chọc buồn cười! Mọi người náo loạn một hồi lâu mới tan. ( Bạch Tuyết thật sự rất thông minh, có linh tính. Ngày sau là nó cứu mạng 2 bảo bảo của Cố tỷ )

Trong khoảng thời gian này vì ở cữ, Cố Vân Yên đã lâu không được tắm , hôm nay thật vất vả ra tháng, lúc này liền gọi người chuẩn bị nước tắm rửa.