Lần đầu tiên nhìn thấy Như Tuyết là ở nơi tiêu tiền nổi danh - Túy Hồng Lâu.

Lúc đó nàng ngồi sau tấm màng mỏng màu xanh, nhưng lại không hề suy giảm phong thái, khí khái đều hiện ra hết. Khắp phòng đều treo màng lụa xanh nhưng lại không che giấu được sự tao nhã của nàng.

Tiếng đàn tuyệt vời, giai điệu đơn giản, chậm rãi thấm vào lòng người nghe, làm cho tâm bình khí hòa.

Lúc đó hắn rất tán thưởng nữ tử có thể gảy được tiếng đàn như vậy, nhưng nhìn nàng chẳng để ý đến những người khác trong phòng, tự mình bỏ đi, hắn có một ấn tượng với nữ tử này: không hiểu chuyện.

Sau đó, lúc hắn rời khỏi Túy Hồng Lâu, trong lúc vô tình xoay người lại, lại thấy được một người đang tươi cười. Nói thật lòng, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, vô số người đẹp, thế nhưng hắn chưa từng thấy qua nụ cười xinh đẹp như vậy.

Trong veo, đơn thuần, lại kinh diễm, trong nháy mắt, vẻ tươi cười đó tựa như đâm vào lòng mình.

Sau khi hắn hồi cung, tra xét thân thế của nữ tử đó.

Thân thế phiêu linh, như cây lục bình trôi trên nước.

Hắn chợt nhớ tới bộ trà cụ mà nàng đã dùng để đãi khách, nha hoàn nói, đây là chén trà mà tiểu thư yêu thích nhất, có hình vẽ hoa hồng là loài hoa tiểu thư thích nhất, cũng là tự tay tiểu thư vẽ lên.

Hắn gọi Tân Thuyên đến, bảo phủ nội vụ làm một bộ trà cụ.

Lúc trà cụ được đưa đến, hoa hồng được chạm khắc rất đẹp, đẹp đến bức người, đột nhiên hắn nghĩ, nàng yêu hoa hồng như vậy, có phải vì hoa hồng rất chói mắt còn nàng thì quá nhu nhược hay không.

Hắn lấy danh nghĩa của Thành vương đưa bộ trà cụ này đến Túy Hồng Lâu.

Lần thứ hai đến Túy Hồng lâu, thật ra trong lòng hắn có chút nghi ngờ, rốt cuộc là vì cái gì mà mình lại đến Túy Hồng Lâu chứ? Có phải là tình cờ mà đến như lần trước không? Bỗng nhiên có chút không chắc chắn.

Thế nhưng hắn cũng không phải là người sẽ ủy khuất mình, Hoàng đế nắm giữ thiên hạ, nhưng cũng không phải là người tuyệt đối không thả lỏng. Cho nên, hắn thường tìm cái gì đó để thư giãn.

Lần này gặp lại nàng là vào ban ngày, quần áo giản đơn, nhưng lại càng phong tình hơn. Giống như đóa hoa yêu kiều, đáng thương khả ái. Nàng nhìn thấy hắn, hơi kinh hoảng, hơi bất an, thế nhưng càng ngượng ngùng hơn.

Nụ cười phong tình, giống như là đóa hoa sen chậm rãi nở trên mặt nước, hắn không thể không thừa nhận, nữ tử như vậy, thật sự đáng để cho người ta yêu mến.

Hắn bày mưu đặt kế, Thành vương giở thủ đoạn, đưa nàng vào cung.

Hắn là đế vương, thích thì phải có.

Nàng tiến cung hắn cũng rất sủng ái, mãi cho đến ngày nàng ngất đi, hắn mới thấy sâu trong lòng mình có gì đó không đúng.

Lúc trở về từ sơn trang nghỉ hè, trong lúc hắn vô tình quay đầu lại, thấy nàng thẫn thờ.

Nàng ngẩn đầu, nhìn bầu trời bên ngoài tường cao, có chút hoài niệm, cả người toát ra sự đau thương.Bước chân của hắn bỗng có chút đờ đẫn, thế nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, ngay cả Hoàng hậu đi bên cạnh cũng không phát hiện. Thế nhưng cảm giác nặng nề lại bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn.

Hắn cho nàng vinh hoa phú quý, cho nàng sủng ái không ai sánh bằng, cho nàng tôn vinh của phi tần, song hắn không thể không thừa nhận một việc: hắn đã bẻ gãy đôi cánh của nàng, làm nàng không thể tự do bay lượn nữa.

Thế nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không hối hận, hắn sẽ cho nàng nhiều hơn, trên cõi đời này, chỉ cần hắn có thể hắn sẽ cho nàng.

Không lâu sau, nàng “Mang thai”, nghe được tin này, trong lòng hắn mừng như điên.

Không phải là hắn không có con nối dòng, Đức phi có một tiểu công chúa, trong bụng An tu viên cũng có, thế nhưng lần này hắn cực kì vui sướng, không giống bình thường.

Hắn lập tức bỏ hết chính sự qua một bên, chạy tới cung Chiêu Nguyệt.

Gọi Duẫn thái y cực kì tinh thông phụ khoa đến, thế nhưng lại bất ngờ, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, có người động thủ với nàng.

Hắn rất bình tĩnh trừng trị tất cả nhưng kẻ có liên quan đến việc này, không biết là để quét sạch bầu không khí hậu cung, hay là vì trút giận cho nàng, hay là vì hắn nghe Duẫn thái y nói khả năng nàng thụ thai rất nhỏ mà phẫn uất.

Kinh hỉ tới rất bất ngờ, không nghỉ đến trời xanh thiên vị, cũng không lâu sau, nàng thật sự mang thai.

Lúc hắn nghe Duẫn thái y xác nhận, khủng hoảng trong lòng nhanh chóng bị thay thế bởi mừng như điên.

Hắn hận không thể mang hết những thứ tốt nhất của mình cho nàng, và hài tử trong bụng nàng.

Bảo vệ cung Chiêu Nguyệt như tường đồng vách sắt.

Nàng thích thức ăn ngon, hắn tìm đầu bếp nữ đến, sự bảo hộ của hắn dành cho nàng vượt qua tất cả những nữ nhân khác trong hậu cung.

Thế nhưng hắn lại phát hiện, nàng không vui.

Bình thường hắn bận rộn chính sự, nhưng luôn cố gắng nhín chút thời gian đến thăm nàng, nhưng mà có vẻ tình hình không có chuyển biến tốt. Trong lòng của nàng có nút thắt, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng mà không nói được gì. Chỉ có thể ngầm dặn dò cung nữ của nàng, bảo các nàng chú ý tâm trạng của nàng nhiều hơn.

Ở triều đình không có người nào không biết, có một khoảng thời gian tâm trạng của hắn đặc biệt kém, mỗi lần các đại thần dâng tấu sớ đều nơm nớp lo sợ, sợ hắn quở trách. Thế nhưng không ai biết, đến tột cùng vì sao lúc đó hắn luôn không vui.

Chỉ có hắn biết, lúc đó nàng càng lúc càng trở nên xa lạ với hắn, tâm trạng cũng càng ngày càng nặng nề.

Hắn không thể nói gì, trong bụng nàng còn có con của hắn, đánh không được phạt cũng không được, mà cũng không nỡ trách móc, chỉ có thể theo tâm trạng của nàng thôi. Hắn cũng đành cười khổ, đường đường là Vĩnh Dạ đế, từ lúc nào hắn lại chịu ủy khuất vì một nữ nhân vậy. Nhưng mà rất kì quái, hắn cam tâm tình nguyện, trong lòng chỉ biết tìm cách làm nàng vui vẻ.

May mà cuối cùng nàng cũng bình thường trở lại, cũng vui vẻ hơn nhiều.

Chỉ là, bảo vệ nàng được tám tháng thì lại để cho kẻ khác mưu hại nàng.

Sinh non, không có ai biết, khi hắn nhìn thấy chậu máu loãng đầu tiên được bưng ra khỏi phòng sinh, trong lòng hắn có bao nhiêu khủng hoảng, khi đó, hắn hận không thể lập tức chạy vào phòng sinh ở cùng nàng.

Nhưng mà khi hắn nhìn lại long bào trên người, cuối cùng lí trí vẫn chiến thắng cảm giác kích động.

Trời cao phù hộ, nàng sinh con trai, sinh hạ hoàng trưởng tử cho hắn.

“Con trai duy nhất của trẫm.” Lời nói hết sức lông bông, nhưng lại là lời từ tận đáy lòng của hắn.

Lúc hắn từ từ quen với kinh hỉ khi nữ nhân hắn sủng ái nhất thiên hạ sinh hạ huyết mạch của nàng và hắn, thì hắn phát hiện có điều không bình thường. Sao thời gian nàng mê man càng lúc càng nhiều.

Hắn rất bất an, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ngầm dặn dò thái y.

“Bệnh lạ? Trẫm mặc kệ là bệnh lạ gì, các ngươi nhất định phải chữa khỏi bệnh của nàng.” Lần đầu tiên hắn phát hỏa trước mặt người khác.

Thái y bó tay, lòng hắn cũng dần nặng trĩu. Nhưng ở trước mặt nàng luôn vui cười, không ai biết, trong lòng hắn khó chịu như thế nào.

“Hoàng thượng, đột nhiên ta cảm thấy ở lại đây rất tốt.”

Nghe được câu này, hắn cảm thấy viền mắt ươn ướt, nhưng tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi.

Đúng vậy, thật tốt, nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.