“Quý tần nương nương, vi thần bắt mạch cho ngài.” Duẫn thái y khom lưng ôm hòm thuốc, rất cung kính hành lễ với người bên trong màn.

“Làm phiền Duẫn thái y rồi.” giọng nữ mơ mơ hồ hồ truyền ra từ phía sau màn mỏng, rất dễ nghe.

“Mời nương nương đưa tay ra.”

Như Tuyết theo lời mà làm.

Thật ra Duẫn thái y chỉ đến bắt mạch định kì thôi, Hoàng thượng sủng ái Duyệt quý tần, cho nên bảo hắn đến xem. Trước khi hắn đến cũng không có nghĩ gì nhiều.

Theo hắn nghĩ thì Hoàng thượng rất quan tâm Duyệt quý tần nương nương, tất nhiên sẽ không để cho kẻ khác có cơ hội làm hại nương nương, nếu Hoàng thượng đã thật sự muốn bảo vệ một người thì sao lại có thể không làm được chứ, mặc kệ hậu cung này có bao nhiêu người.

Nhưng mà, mạch tượng của Duyệt quý tần nương nương, hình như có gì đó không đúng.

Mạch tượng mạnh, mười phần có sức sống, mặc dù mạch tượng này không tệ, nhưng mà chỉ đúng với người bình thường thôi, còn nếu như là sản phụ, lại còn là một sản phụ vừa mới sinh con xong có mấy ngày, thì sao lại có thể có được mạch tượng như vậy chứ, có phải là không đúng hay không.

“Nương nương, người có thể vén rèm lên không? Vi thần muốn nhìn một chút.” Lúc Như Tuyết đang buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng chờ Duẫn thái y bắt mạch, cứ nghĩ sẽ xong nhanh thôi, không ngờ Duẫn thái y lại có yêu cầu như vậy.

Như Tuyết xốc lại tinh thần: “Duẫn thái y, mạch tượng của bản tần có gì không ổn sao?”

“Vi thần bắt mạch luôn dựa vào ‘vọng, văn, vấn, thiết’ (4 bước xem bệnh: nhìn, nghe/ngửi, hỏi, sờ), chỉ là các bước xem mạch mà thôi.”

Duẫn thái y không trực tiếp trả lời câu hỏi của Duyệt quý tần, chỉ giải thích một chút.

Như Tuyết cũng không cảm thấy Duẫn thái y khác thường, nên bảo Nguyệt Nha vén rèm lên.

Duẫn thái y quan sát sắc mặt Như Tuyết xong, lại bắt mạch lần nữa rồi cung kính lui ra.

“Nương nương, vi thần lui xuống kê đơn thuốc bồi bổ cho ngài. Nương nương, nên cởi mở tâm tình một chút mới tốt.”

“Làm phiền Duẫn thái y rồi.” Như Tuyết khách sáo cảm ơn, thái y luôn lấy đó làm lý do thoái thác, cũng không để tâm, chỉ bảo Nguyệt Nha tiễn Duẫn thái y đi.

Nguyệt Nha đã ở trong cung khá lâu, đã gặp nhiều chuyện, tất nhiên hiểu rõ cách nói chuyện của thái y.

Trên đường tiễn Duẫn thái y, đã hỏi thẳng:

“Duẫn thái y, nương nương của ta không ổn sao?”

Trong lòng Duẫn thái y khen một câu: Quả là một cung nữ thông minh. Nhưng nét mặt vẫn không thay đổi, khuôn mặt hiền lành cười: “Nguyệt Nha cô nương không cần nghĩ nhiều, thân thể nương nương rất tốt không có bệnh. Vi thần sẽ bẩm báo với Hoàng thượng.”

Nguyệt Nha cũng không hỏi nhiều, nhưng mà không tránh khỏi có chút lo lắng, chỉ mong là thật sự không có chuyện gì, dù sao thì nương nương cũng chỉ vừa mới sinh tiểu hoàng tử thôi mà.Sau khi Duẫn thái y thong dong trả lời Nguyệt Nha thì rời khỏi cung Chiêu Nguyệt, nhưng mà cũng không trở về thái y viện, mà là đến cung Kiền Nguyên của Hoàng thượng.

“Hoàng thượng, Duẫn thái y cầu kiến.”

“Cho vào.”

“Hôm nay ngươi đến cung Chiêu Nguyệt xem mạch bình an cho Duyệt quý tần phải không? Sao lại đến chỗ của trẫm?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần vừa rời khỏi cung Chiêu Nguyệt, đã bắt mạch cho Duyệt quý tần xong.” Duẫn thái y đứng lên rồi mới nói.

“Mạch tượng thế nào?” Vĩnh Dạ đế nghe Duẫn thái y nói xong, trong lòng chợt có cảm giác khẩn trương, nói xong, mới cảm thấy bản thân có chút thất thố, hắng giọng ho hai tiếng.

Thật ra trong lòng Vĩnh Dạ đế có chút buồn cười, chỉ cần nhắc đến tiểu nữ nhân kia thì hắn hoàn toàn mất đi phong độ, một chút bình tĩnh cũng không có, không giống như một Hoàng đế lạnh lùng bình tĩnh nữa. Nhưng thật ra thì hắn cũng nên như vậy, tuổi trẻ cũng có rung động, kích động.

Vĩnh Dạ đế phát hiện Duẫn thái y không nói, chỉ trầm mặc, trong lòng bắt đầu thấy không ổn.

“Mạch tượng không tốt sao?” thanh âm của Vĩnh Dạ đế cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không có bộ dạng cấp bách như lúc này.

Duẫn thái y lắc đầu: “Mạch tượng của quý tần nương nương rất tốt, mạch có lực. Nhưng mà…”

“Nói.” Vĩnh Dạ đế vẫn duy trì hình tượng quả cảm lạnh lùng trên triều.

“Chỉ là mạch tượng rất tốt, làm cho nương nương không giống một sản phụ vừa sinh con.”

Vĩnh Dạ đế trầm ngâm: “Gần đây, nàng quả thật không ổn, cả ngày đều ngủ. Hình như cả ngày chỉ thức dậy có mấy canh giờ, nhưng lúc tỉnh táo thì bộ dạng cũng cực kỳ lạ.”

Duẫn thái y quỳ xuống thỉnh tội: “Hoàng thượng, vẫn nên mời thái y khác đến bắt mạch cho quý tần nương nương thôi. Vi thần kiến thức nông cạn, chỉ sợ là sẽ có sơ suất.”

Vĩnh Dạ đế im lặng nửa ngày, Duẫn thái y quỳ trên đất đã lâu, cũng không dám ngẩng đầu. Nhưng trong lòng biết, Hoàng thượng đang không vui.

Tân Thuyên cung kính đứng bên cạnh, lúc Duẫn thái y đến bẩm báo thì hắn đã đuổi hết cung nhân hầu hạ trong điện ra ngoài rồi.

Cung Kiền Nguyên im lặng không tiếng động, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, ngay cả đến khi đầu gối của Duẫn thái y đã không còn cảm giác nữa thì Vĩnh Dạ đế mới nói:

“Gọi tất cả thái y của Thái y viện đến cung Chiêu Nguyệt bắt mạch cho Duyệt quý tần.”

Lời nói của Vĩnh Dạ đế không nghe được hỉ nộ, cũng không lộ ra chút tâm tình nào.

Duẫn thái y run run rẩy rẩy muốn đứng lên, nhưng mà đã quỳ quá lâu, hai chân đã tê liệt không đứng dậy được. Cuối cùng Tân Thuyên đành bước đến đỡ dậy.

Tân Thuyên thấy Hoàng thượng vẫn đứng đó, mặt không có biểu tình, lãnh đạm như băng tuyết trên núi cao, trong lòng thở dài. Hắn đã theo hầu Hoàng thượng từ khi người còn bé, nhìn Hoàng thượng từ một thiếu niên trưởng thành làm một nam tử, từ hoàng tử đến đế vương, tâm tình của Hoàng thượng dù người không nói ra, nhưng hắn … ít nhất hắn cũng có thể cảm nhận chút ít… cũng có thể nắm bắt một chút, cũng được bảy tám phần.Tuy nói trên mặt Hoàng thượng không có biểu tình gì. Thế nhưng cặp mắt kia, đúng vậy, đúng vậy a.

Đôi mắt của Vĩnh Dạ đế, một mảng đen nhánh.

Cũng không lâu sau, Vĩnh Dạ đế cử động, không có tiếng động gì, ra khỏi cung Kiền Nguyên. Tân Thuyên theo sau, không nói gì, cũng trầm mặc.

“Nương nương, Hoàng thượng đến.” Anh Đào vui sướng chạy vào trong thông báo.

Như Tuyết đang ôm con trai mập mạp, tay còn đang cầm một cái trông bỏi lắc lắc.

“Nha, nha.”

Tiểu hoàng tử được mẫu thân đùa hết sức vui vẻ, cười “Khanh khách”.

“Hoàng thượng đến sao? Sao hôm nay lại đến sớm vậy?”

Như Tuyết vừa dứt lời, Vĩnh Dạ đế đã vào trong.

“A, Hoàng thượng, sao y phục của ngài lại ướt vậy?” Như Tuyết kinh ngạc.

Vĩnh Dạ đế phủi phủi bọt nước nhỏ bám trên người mình, lắc đầu.

“Không sao đâu, mưa nhỏ mà.”

Như Tuyết bảo Anh Đào mang bộ quần áo Vĩnh Dạ đế thường mặc ở cung Chiêu Nguyệt đến.

“Hoàng thượng, nhanh đi tắm thôi, xua khí lạnh đi, ngày xuân khí trời rất lạnh.”

Vĩnh Dạ đế gật đầu: “Cục cưng và nàng chờ trẫm một chút, trẫm thay y phục, tránh hàn khí làm nàng và cục cưng bệnh.”

Gương mặt Như Tuyết ửng đỏ, mặt mày nhu tình như nước.

“Nhanh lên đi, thiếp và cục cưng chờ người.”

Vĩnh Dạ đế xoay người đi, lúc đi lại nghe được Như Tuyết nói vậy, trong lòng ấm áp, quay đầu lại nhìn.

Cô gái trên giường khuôn mặt như họa, ôm con trai của hắn và nàng, gương mặt ửng đỏ, thần tình ôn nhu, như một bức tranh cực kì đẹp. Một màn này, mãi đến khi Vĩnh Dạ đế già đi hồi tưởng lại, trong đầu vẫn nhớ như in.

Nữ tử yêu dấu, huyết mạch của hắn và nàng tương liên…

Tốc độ thay y phục của Vĩnh Dạ đế rất nhanh, chỉ lát sau đã quay lại.

Vĩnh Dạ đế ôm cục cưng, tiếp nhận đứa bé từ Như Tuyết bắt đầu ôm dỗ.

“Hoàng thượng? Sao buổi trưa lại đến thăm thiếp và cục cưng vậy? Không bận chuyện triều chính sao?”

Cục cưng trong lòng Như Tuyết bị ôm đi, trống bỏi trên tay cũng bị cầm đi mất, cả người lười biếng dựa vào người đang rất nghiêm túc dỗ cục cưng – Vĩnh Dạ đế.

Nhưng mà cục cưng lại không hề cho vị phụ hoàng như hắn chút mặt mũi nào, vừa rời khỏi vòng ôm mềm mại của mẫu thân thì bắt đầu khóc oe oe.

Vĩnh Dạ đế liếc mắt nhìn nàng, trả cục cưng lại cho Như Tuyết, động tác cực kì cẩn thận.

Như Tuyết buồn cười, ôm cục cưng, bắt đầu dỗ dành.

Phần lớn thời gian trong ngày của trẻ sơ sinh là ngủ, Như Tuyết đùa với cục cưng đã lâu, bây giờ lại dỗ, cục cưng lập tức ngủ say sưa.

Vĩnh Dạ đế thấy cục cưng đã ngủ, thì gọi nhũ mẫu đến ôm đi.

Cung nhân phục vụ đều lui xuống, trả lại không gian cho Hoàng thượng và quý tần nương nương.

“Chờ chút, các thái y sẽ đến xem mạch cho nàng lần nữa.” giọng nói của Vĩnh Dạ đế có chút thờ ơ, nhưng mà bàn tay đang nắm tay Như Tuyết lại như đang dùng lực lớn.

Trong lòng Như Tuyết “lộp bộp” một tiếng, cầm lấy bàn tay của Vĩnh Dạ đế, nhưng giọng nói lại như đang đùa giỡn.

“Không phải Duẫn thái y vừa đến cung Chiêu Nguyệt sao? Không phải thiếp không khỏe chứ?”

Vĩnh Dạ đế nhíu mày, khiển trách một câu: “Nói bậy gì đó?”

“Vậy sao thái y còn đến đây?” Như Tuyết nhẹ giọng làm nũng, nhưng trong lòng đã rất lo lắng.

Vĩnh Dạ đế nắm tay Như Tuyết, nói: “Không có gì, đừng lo lắng, chỉ là trẫm quá lo lắng thôi.”

Lời nói thoải mái, chỉ là không rõ là lời này dùng để an ủi Như Tuyết hay là đang an ủi mình nữa.

Như Tuyết cũng nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì đâu, Hoàng thượng cũng không cần phải lo lắng.”

Như Tuyết cười tươi như hoa, nhưng trong lòng lại có một dự cảm.

“Hoàng thượng, nếu có một ngày thiếp chết, ngài nhất định phải chăm sóc cục cưng thật tốt. Cục cưng còn nhỏ như vậy, nếu như mất đi mẫu thân, nhất định sẽ rất đáng thương, không có ai yêu thương, giống như ta lúc nhỏ vậy. Ngài là phụ hoàng của bé, nhất định phải chiếu cố con thật tốt.”

“Nói bậy cái gì đó?” Vĩnh Dạ đế quát lớn, biết nàng đang nhớ lại thân thế của mình, trong lòng âm thầm quyết định.