“Tuyển tú bắt đầu.” nội thi đến cửa truyền đạt ý chí của Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Cô cô chưởng sự bắt đầu chiếu theo danh sách mà gọi tên, bốn tú nữ một nhóm, lần lượt vào trong đại điện, đợi Hoàng thượng và các vị nương nương lựa chọn.

Tên của Ân Như Tuyết xếp ở giữa bảng danh sách, nàng đã chờ ở ngoài điện hơn nửa canh giờ.

Bây giờ là đầu mùa hạ, mặc dù thời tiết không có nắng gắt, nhưng vì đã ở ngoài điện chờ rồi mà còn phải đứng đến nửa ngày rất nhiều tú nữ có chút không chịu nổi. Các nàng ở nhà đã được nuông chiều, không bước ra khỏi cửa lớn, cổng sau cũng không đi quá xa. Có vài tú nữ sắc mặt đã ửng hồng, còn vài người khác hai bên tóc mai đã ướt đẫm. Ân Như Tuyết thì càng không phải nói, thân thể này đã yếu ớt từ trong bụng mẹ, những năm này căn bản là không rời khỏi được chén thuốc. Từ lúc Ân Như Tuyết xuyên vào thân thể này cũng được mấy hôm, tuy rằng cũng biết được thân thể này yếu như thế nào, cũng ý thức được bình thường nên rèn luyện một chút, nhưng thân thể này vẫn cứ không tốt lên.

Đợi đến lúc tên của Ân Như Tuyết được gọi lên, hai gò má của nàng đã tái nhợt, trên lưng cũng đầy mồ hôi lạnh.

“Vân Như Tuyết, Vân Hỷ Châu, Đổng Ngọc, Ngụy Thấm.”

Nghe đến phiên mình, Ân Như Tuyết cuối cùng ucngx thở dài một hơi, nàng vuốt thẳng thắt lưng, theo cô cô chưởng sự dẫn đường phía trước vào trong điện.

“Lễ bộ thượng thư chi nữ Vân Như Tuyết thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị nương nương.”

“Lễ bộ thượng thư chi nữ Vân Hỉ Châu thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị nương nương.”

“Lại bộ thị lang chi nữ Đổng Ngọc thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị nương nương.”

“Lại bộ thượng thư chi nữ Ngụy Thấm thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị nương nương.”

Nghe các vị tú nữ tự giới thiệu, Hoàng hậu nương nương có vẻ hứng thú hỏi một câu:

“Năm nay Lễ bộ thượng thư lại có hai người tham gia tiểu tuyển sao?”

Kỳ thực tin tức Lễ bộ Vân thượng thư năm nay đưa hai nữ nhi đến tham gia tiểu tuyển Hoàng hậu đã sớm biết, lời này của Hoàng hậu có chút ý vị.

Tin tức của Dung phi linh thông, đã sớm biết năm nay Lễ bộ Vân thượng thư có hai nữ nhi được tuyển chọn, còn nghe nói có một người là quốc sắc thiên hương, cả hai đều xinh đẹp còn có một người là tú nữ nổi tiếng, cũng không nhịn được thêm một câu vào:

“Hoàng hậu nương nương, có chỗ không biết rồi, nghe nói trong đó có một đích nữ, người còn lại là thứ nữ.”

Vân Hỉ Châu nghe lời này, biết những phi tần nương nương này có thể là nghe nói thứ nữ khuôn mặt xinh đẹp, nên đã bắt đầu xa lánh. Nàng thấy thứ nữ này không có ý định mở miệng, mà Dung phi hình như cũng có vẻ tức giận. Trong lòng vui vẻ, biết cơ hội đã đến, vội vàng bước lên mở miệng: “Hồi bẩm nương nương, tỷ tỷ không phải cố ý, chỉ là tỷ tỷ mới vừa từ thôn trang trở về mấy hôm, ngay cả khóa học lễ nghi cũng không thể tham gia được vì thân thể không được tốt, cho nên không hiểu quy củ lắm. Thỉnh nương nương thứ tội.”

Vân Hỉ Châu đối với lời nói này của mình thấy rất hài long, mục đích của lời nói này chính là muốn hạ thấp thân phận thứ nữ của tỷ tỷ vừa từ thôn trang trở về lại còn là một con ma ốm, cũng nâng cao chính mình, ra vẻ bản thân rất khéo léo.

Thục phi nương nương ngồi một bên khẽ gạt gạt chân mài lá liễu được vẽ tinh tế, cười cười nhưng không rõ hàm xúc.

Hoàng hậu ngồi ở chủ vị rất là thỏa mãn, nàng chẳng qua chỉ là chọn bừa mà thôi, bất quá, đã có kẻ nhịn không được mà rụt rịt rồi.

Hoàng thượng ngồi ở chủ vị tựa hồ đối với những lời sắc bén của thê thiếp không hề hay biết, ánh mắt của hắn lại thường đảo qua mấy vị tú nữ bên dưới.

Ân Như Tuyết có chút khó chịu, nhiều nữ nhân nói chuyện như vậy, tựa như có mấy trăm con ong mật không ngừng bay vo ve ở bên tai nàng. Đúng lúc này, bên tai lại vang lên âm thanh của Hệ thống:

“Hệ thống thông báo, Hệ thống thông báo, điểm hảo cảm của Vĩnh Dạ đế đối với người chơi +10.”

Lúc mấy người phi tần còn đang nói lời sắc bén thì Hoàng thượng vẫn ngồi im lặng ở chủ vị lại mở kim khẩu:

“Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.”

Mấy người phi tần đang nói chuyện đều ngừng lại, đến cả mấy vị nương nương đang ngồi yên xem kịch cũng tập trung lực chú ý, cũng muốn nhìn thử xem người được đồn đại là bộ dáng như tiên tử hạ phàm xuống trần rốt cuộc là ra sao.

Trước ánh nhìn của mọi người đang tập trung vào mình, Ân Như Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, ngang với tầm nhìn của nàng lúc này chỉ thấy được cằm của nam nhân đang ngồi ở vị trí kia.

Vừa lúc nàng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều tựa hồ như yên lặng không một tiếng động.

Cô gái trước mặt dung nhan như ngọc, băng cơ ngọc cốt, đoan chính xinh đẹp, đôi mắt kia như ẩn chứa nhu tình, nhẹ nhàng nháy mắt, giống như có ánh lệ lóng lánh. Trong cung cũng không phải là không có mỹ nhân, Lệ mỹ nhân, Đức phi cũng đều là mỹ nhân, nhưng mà chẳng qua Lệ mỹ nhân mang vẻ đẹp xinh tươi, Đức phi mang vẻ đẹp ôn nhu, đem so sánh với người trước mặt, thì đều rơi xuống hàng tầm thường.

Giờ này khắc này, một loại cảm giác nguy hiểm nồng nặc đang dâng lên trong lòng các phi tần trong đại điện, nếu để cho nữ tử này tiến cung, các nàng có có thể sống yên ổn sao? Nhưng các nàng phải lấy lý do gì để mà ngăn cản Hoàng thượng nạp nàng ta vào cung đây?

Quả nhiên, sau đó trong vòng trung tuyển, Ân Như Tuyết cũng không cần phải biểu diễn tài nghê gì cả, đã trực tiếp được thông qua, còn ban thưởng ngọc.

Về phần sau đó thì Vân Hỉ Châu chọn cái mà nàng ta giỏi nhất chính là hát khúc, Đổng Ngọc thêu hoa, Ngụy Thấm cũng hát khúc.

Vân Hỉ Châu ngoài ý muốn chỉ được ban hoa, loại khỏi tuyển tú. Mà Đổng Ngọc và Ngụy Thấm đều được ban ngọc.

Lúc rời khỏi điện, Ân Như Tuyết thoáng nhìn thấy viền mắt Vân Hỉ Châu có chút hồng hồng. Nhưng Ân Nhu Tuyết cũng không có ý định đến nói lời an ủi gì đó, cần gì phải bỏ công mà không được cảm kích, huống hồ chi lúc trước Vân Hỉ Châu ngáng chân nàng không ít lần, nàng không nói, không có nghĩa là nàng không biết.

Tú nữ được ban ngọc đều được một ma ma đưa đến Giáng Tuyết hiên chờ, còn tú nữ được cho hoa thì bị cô cô chưởng sự sai người đưa đến cửa cung, đuổi về phủ.

Lúc Ân Như Tuyết được đưa đến Giáng Tuyết hiên, nơi đó cũng đã có nhiều tú nữ.

Hàn Thanh Hà, Lưu Thiến, Lý Dạng cũng đều trúng tuyển, lúc những người này nhìn thấy nàng thì trên mặt cũng không có chút biểu tình ngoài ý muốn nào.

Hàn Thanh Hà chỉ ngồi tại chỗ uống trà, những chỗ ngồi bên cạnh đã có tú nữ ngồi, nhìn qua rất náo nhiệt. Hàn Thanh Hà thấy ba người Ân Như Tuyết đến cũng cười chào hỏi. Còn Lý Dạng và Lưu Thiến chỉ ngồi một bên, bên cạnh rải rác mấy tú nữ khác.

Thấy ba người Ân Như Tuyết đên, Lý Dạng không có phản ứng gì, còn Lưu Thiến lại hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu đi chỗ khác.

Ân Như Tuyết vào Giáng Tuyết hiên sau Ngụy Thấm đã ngồi cạnh Lưu Thiến, nàng ta và Lưu Thiến luôn đi cùng nhau, mà Đổng Ngọc lại muốn kéo nàng đến ngồi cạnh Hàn Thanh Hà. Ân Như Tuyết tránh né Đổng Ngọc, đi đến chỗ trống phía bên kia ngồi xuống.

Trong lòng thở phào một hơi.

Ngồi được một lát, cũng không có tú nữ nào đến nữa. Một cô cô chưởng sự bước vào:

“Chúc mừng các vị tiểu chủ đã trúng tuyển, phủ nội vụ sẽ sắp xếp đưa các vị tiểu chủ hồi phủ, xin các vị tiểu chủ cứ hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt, chờ ý chỉ của Hoàng thượng.”