Hoắc Dực mặc dù đã tăng nhanh tốc độ, dọc đường đi liên tục quất roi vào ngựa, nhưng lúc về đến cửa thành thì trời đã tối, đây là thời điểm mà mọi người tụ tập ở cửa thành đông nhất, cũng xem như là lúc náo nhiệt nhất trong ngày.

Hoắc Dực là thái tử của Nam Dạ quốc, từng làm mưa làm gió ở kinh thành, nên không một người nào là không biết.Vì để tránh cho có người nhận ra, trước khi vào thành hắn đã phải cải trang, diện mạo lúc này đã khác biệt rất nhiều, chỉ có hơi thở lạnh lùng là luôn thường trực, làm cho thôn dân đứng bên cạnh không tự chủ mà quay sang nhìn hắn mấy lần, chỉ thấy hai ánh mắt kia cực kỳ lạnh lẽo, mà con ngựa hắn ta đang cưỡi cũng khác hẳn những con ngựa bình thường, cao lớn oai phong hiếm thấy, nhưng ánh mắt của nó thì cũng giống hệt với chủ nhân, âm trầm nhìn quanh bốn phía.Người và ngựa không tiếng động bước lên phía trước, lại càng khiến người ta cảm thấy sợ, nhất thời mọi người xung quanh đều tự động cách xa ra một chút.

Sắp vào đến cổng thành thì đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa huyên náo.

“Tránh ra! Mau tránh ra! Mau tránh ra!” Một giọng nam tục tằng phá vỡ bầu không khí.

Ngựa chạy với tốc độ rất nhanh, người cưỡi ngựa không ngừng vung roi hô hào, làm cho cổng thành vốn đã rất chật chội phải chừa ra một khoảng trống, dân chúng bởi vì tò mò nên cũng dừng chân nhìn, sôi nổi bàn luận xem đây là vị quan nào.

Hoắc Dực híp mắt nhìn ra đằng sau, thấy có một đám người dáng dấp nhà quan cưỡi ngựa đến, phía sau là một chiếc xe ngựa to gấp một phần ba xe ngựa bình thường, cách tấm mành gấm xanh ngọc có thể thấp thoáng nhìn thấy một người mặc y phục màu lam có gương mặt trắng nõn, trên xe ngựa có buộc chuông, lúc xe lắc lư phát ra tiếng động dễ nghe.

Đột nhiên có một đứa trẻ khoảng hai ba tuổi chạy ra từ trong đám người, bước chân lảo đảo chạy đi, mọi người vốn vẫn đang chú ý vào chiếc xe ngựa, đến lúc phát hiện ra thì đứa bé kia đã loạng choạng đứng ra giữa đường.Mọi người thấy vậy thì rất hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách, một số người lại liếc nhìn Hoắc Dực, dưới tình thế hỗn loạn lúc này, Hoắc Dực là người đặc biệt nhất, khí chất lạnh nhạt khiến người ta run sợ, tình cảnh này e là chỉ có hắn mới có thể cứu được đứa bé kia.

Dưới ánh nhìn khẩn cầu của mọi người, Hoắc Dực vẫn lạnh lùng ngồi trên tuấn mã, vẻ mặt tựa như sông băng vạn năm, yên lặng không nhúc nhích.

Trong thời khắc khủng hoảng, một nam tử không để ý tới hiểm nguy đã thật nhanh chạy tới bên cạnh ôm lấy cổ cậu bé, dùng thân thể của mình để che chắn cho cậu bé, lúc mà ai cũng nghĩ nam tử kia sắp biến thành linh hồn dưới vó ngựa thì may mắn người cưỡi ngựa đã kịp thời ghì chặt dây cương, con ngựa hí dài một tiếng rồi dừng lại.

Cha mẹ của cậu bé sợ hãi đến nhũn cả chân, vừa ôm lấy con mình vừa không ngừng dập đầu cảm ơn nam tử kia, nam tử không thèm để ý phất tay, dặn dò bọn họ phải trông nom trẻ nhỏ cẩn thận.Trong đám đông đã có người nhận ra thân phận của nam tử kia, nói: “Thì ra là Cố nhị công tử!”

Có người tò mò hỏi: “Cố công tử nào?”

“Còn Cố công tử nào nữa, đương nhiên là nhị công tử Cố Hạo Đình nhà lễ bộ thị lang Cố Viên Thanh rồi!”

“Thì ra là người đó, chẳng trách mà thế!” Có người nói: “Cố nhị công tử luôn thích làm việc tốt mà ai ai cũng biết đây mà, cũng chỉ có hắn mới có can đảm đi cứu người như vậy!”

Hoắc Dực ngồi trên tuấn mã nghe vậy thì mày hơi chau lại, đôi mắt trầm tĩnh nhìn về phía Cố Hạo Đình, đối phương như có thần giao cách cảm nên cũng quay ra nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, một người ôn hòa một người lạnh lùng, một người khí phách một người nho nhã, hai người nổi bật nhất ở đây đang nhìn nhau, sự yên tĩnh đáng sợ khiến người ta lạnh toát cả người.

Cuối cùng người phá vỡ sự trầm mặc là Cố Hạo Đình, hắn khẽ gật đầu với Hoắc Dực, coi như là chào hỏi, sự sắc bén trong ánh mắt của Hoắc Dực cũng theo đó mà giảm đi đôi chút.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giọng nói dịu dàng trong trẻo của nữ tử đột ngột vang lên từ trong xe ngựa, trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, âm thanh mềm yếu đến tận xương tủy phát ra lập tức gây được sự chú ý của mọi người, ai nấy đều rối rít quay ra nhìn về hướng xe ngựa.

Cố Hạo Đình cũng nhìn ra hướng đó, lúc nhìn thấy chiếc chuông treo trên xe thì liền thu hồi tầm mắt, từ từ bước vào chỗ ít người, thừa dịp mọi người không chú ý liền yên lặng rời đi.

Thị vệ thống lĩnh Tô Minh lập tức khom người nói vào trong: “Làm kinh sợ đến vương phi rồi! Vừa nãy có một đứa bé đột ngột chạy ra giữa đường ngựa chạy, may mà bọn thị vệ đã kịp thời ghìm chặt dây cương nên không gây tổn hại đến tính mạng.”

“Vậy à?” Nữ tử bên trong xe thoáng kinh ngạc, ngón tay thon ngọc vén mành che lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hé ra khiến đám đông xôn xao.Nàng nhẹ đảo đôi mắt nâu, nhìn ra đằng trước rồi ân cần nói: “Đứa bé có sao không?”

Tô Minh đáp: “Hồi vương phi, đứa bé không sao.”

“Không sao thì tốt rồi.” Diêu Bội Oánh có đôi môi đỏ thắm, làn da trắng nõn mềm mại khiến ai cũng không thể rời mắt.Nàng nói tiếp: “Đã vào thành rồi thì đi chậm chút cũng được, đừng cản trở đến dân chúng.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Diêu Bội Oánh buông mành che xuống, đang muốn thu hồi tầm mắt thì đột nhiên nhìn thấy một hình bóng mạnh mẽ cách đó không xa, lập tức khiến cho lòng nàng nhói đau, hô hấp nhất thời bị nghẹn lại, tay đang hạ mành xuống lại mạnh mẽ vén lên.

Tuy bị Diêu Bội Oánh nhìn nhưng Hoắc Dực vẫn lạnh nhạt ngồi trên ngựa như cũ, vẻ kiêu ngạo càng làm tăng thêm sự anh tuấn của hắn, đôi môi mỏng cao ngạo, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc nhìn lướt qua Diêu Bội Oánh.Một lát sau hắn quay ngựa lại, thật nhanh đi vào trong thành, thoáng chốc cả người và ngựa đã biến mất ở cửa thành.

Diêu Bội Oánh thoáng giật mình, ánh mắt khẽ dại ra rồi lại vội vàng nhìn theo bóng lưng anh tuấn kia, trái tim đau đớn như bị đao cắt, cho dù hắn đã dịch dung và đổi quần áo, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, bởi vì đó là người mà nàng đã nhớ thương suốt ba năm nay!

“Vương phi?” Tô Minh thấy ánh mắt ngẩn ngơ như mất hồn của Diêu Bội Oánh thì cũng cau mày nhìn theo tầm mắt của nàng, ánh mắt hắn lập tức tràn ngập sự nghi ngờ và căm hận.Trước khi hộ tống vương phi trở về kinh, An vương đã thầm nhắc riêng hắn là phải quan tâm để ý đến vương phi, không được để nàng tiếp xúc quá nhiều với những nam tử bên cạnh, lúc ấy hắn còn nghĩ thầm là An vương lo lắng quá rồi, vương phi tuy đẹp nhưng ba năm nay vẫn luôn giữ khuôn phép, toàn tâm toàn ý hầu hạ An vương, sao có thể phát sinh tình cảm với nam tử khác được?

Nhưng lúc này xem ra An vương thật sự liệu sự như thần, người còn chưa tiến vào thành thì hồn đã bay mất một nửa rồi, lập tức cảm thấy rất bất mãn với Diêu Bội Oánh.Song dù gì đối phương cũng là vương phi, chức trách của hắn là phải bảo vệ chu toàn cho nàng, cho dù trong lòng có phẫn uất đi chăng nữa thì cũng không được thể hiện ra, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vương phi, thời gian không còn sớm nữa, có thể đi được chưa?”

Diêu Bội Oánh cảm thấy hai mắt cay cay, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời, thế nhưng trong đám đông, nàng không thể đánh mất hình tượng vương phi được, bèn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, lưu luyến không rời nhìn về hướng người kia rời đi, ngẩn ngơ hạ mành che xuống, lui về chỗ ngồi, nhắm chặt hai mắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Đi thôi.”