Sau hai tháng, kinh thành cũng không có biến hóa gì lớn, vẫn phồn hoa như cũ, ở phía Bắc của kinh thành, hoàng cung Nam Dạ vẫn nguy nga tráng lệ, thị vệ đứng thành hàng, nhìn thấy xe ngựa của thái tử điện hạ thì lập tức cúi đầu, nghiêm nghị xếp thành một hàng để nghênh đón.

Lâm Tam Tư không biết rằng, mười ngày trước Hoắc Dực có nhận được tin báo nhắc hắn mau chóng trở về kinh, nhưng vì Lâm Tam Tư đang mang thai, không thể để xe ngựa quá xóc nảy, khi đi cũng phải chọn con đường đẹp nhất.Hoắc Dực không yên lòng bỏ nàng lại mà về kinh trước, cho nên mới chậm trễ mấy ngày.Sau khi trở về, hắn liền lo cho Lâm Tam Tư xong rồi vào cung ngay, lúc này mới biết trong cung quả thật đã xảy chuyện lớn.

Bệnh tình của hoàng đế rất nguy kịch, cần sắc phong người mới.

Tin tức này ngoài thái hậu và những người tuyệt đối được tín nhiệm ra thì không có ai biết cả, ngay cả Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng tốn nhiều công sức cũng không điều tra ra được.

Bên trong tẩm cung Triều Dương điện, yên lặng đến mức không nghe thấy bất cứ tạp âm nào, mùi hương trầm quanh quẩn, phía sau tấm rèm, vị hoàng đế uy phong một thời của Nam Dạ lúc này đã vô cùng suy yếu.

Hoắc Dực đứng trước long sàng, ánh mắt phức tạp nhìn phụ hoàng yếu ớt nằm trên giường vì bệnh tật, hắn vẫn cho rằng mình rất hận phụ hoàng, hận đến tận xương tủy, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy nét mặt già nua kia, hắn lại cảm thấy có chút gì đó không nói nên lời, chỉ gọi một tiếng: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng.”

“Dực Nhi.” Thái hậu ngồi ngay ngắn bên cạnh long sàng, run rẩy vẫy tay với Hoắc Dực, dịu dàng nói: “Cha con có lời muốn nói với con.”

Hoàng thượng giống như đã ngủ một giấc dài, nghe thấy tiếng nói thì chậm rãi mở mắt, nói: “Về rồi à?” Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự trách móc.

Hoắc Dực cảm thấy bàn tay thái hậu đang nắm lấy tay mình khẽ siết chặt, đưa mắt nhìn lên, thấy hoàng tổ mẫu đang muốn che giấu cảm xúc của mình trong ánh mắt, trong lòng hắn chợt rung động, ánh mắt này hắn đã từng nhìn thấy ở Lâm Tam Tư, bất luận có ở đâu thì nàng cũng cố dành ra chút thời gian để nói chuyện với hài tử trong bụng, ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình thương của người mẹ, tựa như hoàng tổ mẫu đang nhìn phụ hoàng lúc này.

Hoắc Dực đáp: “Hồi phụ hoàng, nhi thần mới trở về, trên đường đi có chút chậm trễ, mong phụ hoàng lượng thứ.”

Hoàng thượng dường như có phần kinh ngạc, bởi vì ông chưa từng được nghe Hoắc Dực nói với ông như vậy, ngữ điệu đã bớt đi sự lạnh lùng, cường thế và phản nghịch, thay vào đó là sự dịu dàng.

Hoàng thượng không tiếng động thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy, ánh mắt lờ mờ bỗng sáng rực, nói: “Dực Nhi, trẫm sắp đi gặp mẹ con rồi, con nghĩ xem lúc trẫm gặp nàng thì nên nói gì đây, nàng…liệu có trách trẫm không?”

Hoắc Dực và thái hậu liếc nhìn nhau, cuối cùng thái hậu vỗ nhẹ vào tay hoàng đế, nói: “Nàng sẽ hiểu thôi.”

Hoàng thượng giơ tay với Hoắc Dực: “Dực Nhi, đỡ ta.”

Hoắc Dực cẩn thận đỡ hoàng thượng dậy, để ông ngồi dựa vào giường, phía sau lưng có kê đệm mềm.Sau một lúc ngắn ngủi, hoàng thượng bỗng lộ vẻ lực bất tòng tâm, bắt đầu thở dồn dập.

Hoàng thượng nằm nghỉ một lát để ổn định lại rồi mới nói: “Dực Nhi, đời này trẫm đã làm rất nhiều chuyện, bất luận có mục đích gì thì cũng đã hại biết bao nhiêu người, nhưng trẫm chưa từng hối hận, duy chỉ đối với mẫu phi con, sau này khi trẫm biết hối hận thì cũng đã muộn rồi…Mẫu phi con cũng chưa từng cho trẫm một cơ hội để hối cải…” Hoàng thượng có chút xúc động, hai mắt ướt nhòe, “Suy cho cùng, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm phụ nàng, khi nàng mất trẫm cũng không đến nhìn nàng lần cuối! Trẫm rất ân hận…”

Vì kích động quá nên hoàng thượng suýt nữa không thở được, cũng may thái y luôn túc trực bên ngoài đã kịp thời vào chữa trị, cuối cùng đã không có vấn đề gì.Thái hậu đã lớn tuổi, không chịu nổi khi bị kinh động, liền trở về Phúc Thọ cung, Hoắc Dực thì bị hoàng thượng giữ lại.Trước khi đi thái hậu đã khuyên hoàng thượng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng ông không chịu, cô độc cả đời rồi, ông có rất nhiều chuyện phải nói, sợ chậm trễ thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Hoàng thượng nhìn Hoắc Dực, đứa con trai này là người mà ông thương yêu nhất, nhưng cũng là đứa con có quan hệ lạnh nhạt nhất với ông.Sinh ra ở hoàng thất, tình cảm luôn không gần gũi, nhưng vẫn khiến ông cảm thấy tiếc nuối. “Dực Nhi, con có trách phụ hoàng không?”

Nghe phụ hoàng nói từng câu từng chữ hoài niệm về mẫu phi hắn, tâm trạng của Hoắc Dực có bình tĩnh đến đâu cũng không kìm được mà dậy sóng, ánh mắt dần lạnh đi, giọng nói cũng vô cùng xa cách: “Phụ hoàng đang nói đến chuyện gì?”

Hoàng thượng khẽ thở dài, xua tay nói: “Trẫm hiểu…Con và mẫu phi con sẽ không bao giờ tha thứ cho trẫm…”

Hoắc Dực không nói nữa, đến lúc này rồi, cho dù có thù hận, có sớm không coi đối phương là cha, thì hắn cũng không muốn trong quãng thời gian cuối đời của phụ hoàng chỉ còn lại những bất đồng cãi vã.

Hoàng thượng nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt ra, nói: “Chuyện thừa tướng xin từ hôn, con chắc đã biết rồi?”

Hoắc Dực lạnh nhạt đáp: “Nhi thần đã biết.”

Hoàng thượng đưa mắt nhìn hắn, ông luôn không thể hiểu thấu được người con trai này: “Con, tính toán thế nào?”

Hoắc Dực đáp: “Hết thảy đều nghe theo sự an bài của phụ hoàng.”

Hoàng thượng có phần mệt mỏi nở nụ cười, ông quả thật không thể nhìn thấu được hắn, tựa như lúc này, hắn biết rõ ràng vì để bảo toàn đại cục, sẽ không giáng tội cho Bùi thị, nhưng tuyệt đối sẽ không để Bùi thị lấy danh nghĩa chính thất gả cho Đoàn vương.Mà bất luận thế nào đi nữa thì mục đích của hắn cũng đã đạt được, Bùi thị sẽ không có cơ hội bước chân vào phủ thái tử nữa.Thế nhưng lúc này hắn vẫn cung kính nói hết thảy đều nghe theo sự an bài của ông?

Hoàng thượng tức giận nói: “Con gạt mọi người đi gặp Đoàn vương thúc, không lâu sau Bùi thị liền mang thai hài tử của Đoàn vương, thừa tướng lập tức xin thánh chỉ từ hôn.Dực Nhi, tuy phụ hoàng già rồi nhưng vẫn chưa hồ đồ đâu, những chuyện con làm, đừng tưởng là trẫm không biết.”

Hoắc Dực hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc, phụ hoàng đã cai quản Nam Dạ quốc suốt mấy thập niên, tai mắt nào có ít? Chuyện hắn lén đi thương lượng với Đoàn vương, phụ hoàng biết là bình thường, mà hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn giấu diếm phụ hoàng.Huống hồ, vì để cho chuyện này thuận lợi truyền đến tai hoàng thượng, hắn còn cố ý để lộ ra cho những tai mắt của hoàng thượng biết. “Phụ hoàng nếu đã biết rõ thì còn hỏi nhi thần làm gì?”

“Trẫm biết là con không muốn cưới Bùi thị, trẫm cũng đã đáp ứng yêu cầu của con, để nàng xuống làm trắc phi, ngay cả thừa tướng cũng nén giận đồng ý rồi, nhưng tại sao con phải dồn mọi chuyện đến đường cùng như vậy? Mất đi sự trợ giúp của thừa tướng, con sẽ gặp rất nhiều bất lợi.Trong triều đình này có rất nhiều người muốn tạo quan hệ với thừa tướng, chẳng lẽ con còn không biết?”

Hoắc Dực lẳng lặng nhìn hoàng thượng, ánh mắt gợn sóng không chút sợ hãi mà chỉ phảng phất sự tức giận: “Phụ hoàng thật sự muốn biết sao?”

Hoàng thượng nhẹ nhàng phất tay: “Con nói đi.”

Hoắc Dực thản nhiên nói: “Phụ hoàng có còn nhớ vào sinh nhật ba tuổi của nhi thần, ngài đã từng thề với mẫu phi điều gì không?”

Hoàng thượng đột nhiên vô cùng căng thẳng, trong lòng hiện lên những suy nghĩ, một lát sau liền nhíu chặt mày, không xác định nói: “Đời này kiếp này chỉ yêu một người?”

Hoắc Dực gật đầu: “Đúng vậy.”

“Con…” Hoàng thượng bất ngờ ngồi thẳng dậy, trợn tròn hai mắt, sau đó lại mất sức mà ngã xuống. “Con là thái tử, là người thừa kế của Hoắc gia, là hoàng đế tiếp theo của Nam Dạ, sao có thể vì một nữ tử mà nói ra lời thề như vậy? Thật quá mức hoang đường!”

Hoắc Dực lạnh lùng nhếch môi cười: “Thế thì xem ra, lời mà phụ hoàng nói với mẫu phi cũng không phải lời thật lòng.”

Hoàng thượng có phần bi thương, nói: “Đúng là ta đã nói như vậy, đã hứa hẹn như vậy, nhưng mẫu phi con cũng phải hiểu một điều, rằng bậc đế vương có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình được, sao mẫu phi con có thể tin lời nói đó là thật cơ chứ?!”

Hoắc Dực không hề nhượng bộ, nói: “Có lẽ phụ hoàng chỉ cảm thấy đó là một câu nói đùa, nhưng đối với mẫu phi thì đó là lời hứa hẹn thật lòng, cho nên sau này mẫu phi mới thất vọng đến vậy, vĩnh viễn ra đi trong đau buồn.”

“Tâm ý của trẫm với mẫu phi con không bao giờ thay đổi, trong hậu cung muôn vàn nữ nhân, thì nàng vĩnh viễn là người đặc biệt nhất trong lòng ta.Chỉ là sau khi trẫm lên ngôi, công việc bề bộn, mà thân làm đế vương không thể chỉ yêu thương một mình nàng được, phía sau mỗi ái phi đều dính dáng đến cả một gia tộc, trẫm tuyệt đối phải đối xử công bằng, như vậy mới có thể bảo vệ được sự hòa thuận yên bình chốn hậu cung.Cho đến khi nàng rời xa, trẫm mới biết được là mình đã lạnh nhạt nàng, phụ lòng nàng, mà nàng, lại chọn phương thức tàn nhẫn nhất để khiến trẫm hoàn toàn mất đi nàng.”

Hoàng thượng hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, nói tiếp: “Thật lâu sau trẫm mới hiểu được, rằng phận đế vương từ nhỏ đã phải chịu sự cô độc, cô độc cho đến suốt đời, trẫm đã vậy, mà con cũng sẽ giống như thế…”

Hoắc Dực cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa, bình thản nói: “Phụ hoàng lầm rồi, nhi thần sẽ không giống với phụ hoàng.”

Hoàng thượng dịu giọng nói: “Cho nên con mới để cho Đoàn vương cưới Bùi thị? Nhưng con đừng quên, còn có Vương thị, Lý thị, Tôn thị…Quý tộc ở Nam Dạ quốc có vô số, con định sẽ dùng những thủ đoạn gì để đuổi hết bọn họ đi? Cho dù bây giờ đuổi được, vậy mấy năm tiếp theo thì sao? Con có dám tin tưởng sẽ vẫn làm được không? Cả đời này có dám thề sẽ chỉ có một nữ nhân không?”

Hoắc Dực bình tĩnh đáp: “Nếu nhi thần đã quyết tâm, thì nhất định sẽ làm được.”

“Con làm như vậy là muốn mọi người trong thiên hạ cười nhạo sao?!” Hoàng thượng tức giận nói: “Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có tiền lệ này.”

Hoắc Dực nói: “Trước kia không có, sau này sẽ có.”

“Đừng mơ tưởng!” Hoàng thượng một lần nữa nổi giận, hô hấp dồn dập, mặt đỏ gay nói: “Trẫm không bao giờ đồng ý!”

Hoắc Dực không chút cảm xúc khi thấy hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói: “Nếu nhi thần không muốn, thì phụ hoàng có thể làm được gì?”

Hoàng thượng giận tím mặt: “Trẫm biết, con là lựa chọn thích hợp nhất cho ngôi vị hoàng đế, trẫm nhất định sẽ truyền ngôi cho con, nhưng trẫm tuyệt đối sẽ không cho nàng ta trở thành hoàng hậu, một nữ nhân như vậy không xứng đáng để làm hoàng hậu, thánh chỉ trẫm ban, ai dám không tuân theo!!”

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh như băng, lúc Hoắc Dực đang định nói thì bên ngoài bỗng có tiếng cười ngây thơ của hài tử truyền đến.

Sau khi thái hậu trở về Phúc Thọ cung, bà luôn cảm thấy không yên lòng, lo sẽ xảy ra chuyện lớn, liền tới phủ thái tử muốn mang Hi Nhi đến đây.Không ngờ Lâm Tam Tư cũng suy nghĩ giống bà, nghĩ thái hậu đã hai tháng không gặp Hi Nhi, chắc chắn là rất nhớ, liền mặc quần áo đẹp cho Hi Nhi rồi chuẩn bị mang Hi Nhi vào cung, sau đó thì gặp thái hậu đến phủ thái tử, nên để thái hậu đón Hi Nhi đi tới Triều Dương điện luôn.

Các thái y quỳ bên ngoài cách tẩm cung quá xa, chỉ nghe thấy bên trong ồn ào chứ không nghe rõ là hai người nói gì, trong lòng ai nấy đều vô cùng run sợ, giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, chỉ hi vọng thái tử điện hạ mau ra ngoài, không nên để hoàng thượng tức giận thêm nữa.

Cho đến khi thái hậu nương nương bế Hoắc Thần Hi tới, chúng thái y mới mừng rỡ không thôi, đáy lòng thầm bội phục thái hậu nương nương, quả nhiên là cao thủ của cao thủ.

Lúc hoàng thượng nhìn thấy hoàng trưởng tôn Hoắc Thần Hi hồn nhiên ngây thơ thì lửa giận quả nhiên biến mất dần, nhìn Hi Nhi nằm chơi trên long sàng mà không hề thấy giận, mặc dù đang bệnh nặng, không thể bế Hi Nhi, nhưng chỉ cần nằm dựa vào giường nhìn Hi Nhi chơi đùa là ông đã cảm thấy vui rồi, lập tức nở nụ cười, dáng vẻ hiền lành như những người ông nội bình thường đối với cháu mình.

“Hi Nhi, hoàng tôn ngoan của trẫm.” Lúc Hi Nhi bò đến bên cạnh ông, ông liền cúi xuống hôn lên mặt Hi Nhi một cái, cười nói: “Lâm thị giỏi lắm, sinh ra hoàng tôn cho trẫm…”

Lúc Hoắc Dực bế Hi Nhi về phủ thì trời đã tối, Lâm Tam Tư từ trên giường ngồi dậy, nàng không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì, chỉ quen với việc có Hi Nhi và Hoắc Dực bên cạnh, hiện tại bọn họ đều không ở đây, làm cho nàng không ngủ được.

Lâm Tam Tư ngồi trong sân chờ, bầu trời đã xuất hiện những ngôi sao, gió mát thổi nhẹ, lắng nghe Phục Linh và Bách Hợp kể lại những câu chuyện thường ngày, ngẩng đầu ngắm trăng tròn, cảm giác thật giống như hồi còn nhỏ ở Lâm phủ.

Nhờ sự an bài của Hoắc Dực, bản án của nhà họ Lâm đã được xét xử lại, rửa sạch oan khuất, cha mẹ nàng cũng đã được về Lâm phủ, ca ca lập được chiến công khi chiến đấu với quân địch, được đề xuất lên làm phó tướng.Bỗng dưng nhớ lại mấy năm trước, khi đó nàng vẫn chưa thành thân, chưa có hài tử, mà hôm nay nàng đã trở thành một người vợ, một người mẹ rồi.

Lâm Tam Tư tháo giầy, đi chân không ngồi lên xích đu, xích đu đung đưa theo động tác của nàng, bộ váy màu xanh tung bay theo gió, nụ cười dịu dàng thuần khiết nhìn vô cùng mỹ lệ động lòng người.

Bách Hợp liếc mắt thấy thái tử đang đứng ở cửa, đang muốn gọi Lâm Tam Tư thì lại bị Hoắc Dực ngăn lại, hắn giao Hi Nhi cho Bách Hợp rồi lặng lẽ đi ra phía sau Lâm Tam Tư, giúp nàng đẩy xích đu.

Ai ngờ hắn còn chưa kịp đẩy thì Lâm Tam Tư đã nói: “Điện hạ muốn làm gì vậy? Đẩy xích đu cho ta sao?”

“Hửm?” Hoắc Dực đi vòng ra trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Sao nàng biết ta đã về?”

Lâm Tam Tư nhẹ chớp mắt, cười xinh nói: “Đã sống cùng điện hạ lâu như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không cảm giác được thì không phải rất đáng trách hay sao?”

“Ừm, nghe cũng có lý.”

“Ta đã từng nói câu nào không có lý chưa?”

Hoắc Dực bật cười: “Nàng đoán thử xem bây giờ ta muốn làm gì?”

“Cái này thì hơi khó, ta phải suy nghĩ một chút đã.”

Lâm Tam Tư không đung đưa nữa, nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên dùng tốc độ nhanh nhất nhảy từ trên xích đu xuống, hai tay ôm cổ Hoắc Dực, đôi môi đỏ mọng thơm mềm tiến lại hôn lên môi Hoắc Dực.Hoắc Dực một tay ôm nàng vào lòng, vừa hôn vừa cầm chân nàng, nói: “Sau này đừng đi chân trần nữa, áp chân vào bụng ta đi, đừng để bị cảm lạnh.”

***

Một tháng sau, hoàng đế Nam Dạ quốc băng hà, cả nước tiếc thương vô hạn.

Ngày hoàng đế băng hà, Hoắc Dực càng thêm lạnh lùng ít nói, trừ Lâm Tam Tư ra thì không gặp bất cứ ai khác.

Lâm Tam Tư đứng phía sau Hoắc Dực, nhìn bóng lưng to lớn thoáng hiện lên nỗi cô đơn của hắn, không khỏi cảm thấy rất đau lòng, nói: “Điện hạ, trời lạnh lắm.” Sau đó cầm y phục trong tay giúp hắn mặc vào.

Hoắc Dực cầm tay nàng, chỉ khi đối mặt với nàng thì hắn mới được là chính mình. “Không hiểu sao trong lòng ta thấy khó chịu quá.”

“Điện hạ, con người ai cũng sẽ phải chết.” Lâm Tam Tư không quen an ủi người khác, chỉ nghĩ một chút rồi nói: “Điện hạ, quan trọng nhất là khi tiên đế còn sống, hai người đã tha thứ cho đối phương, người ra đi cũng không còn phải tiếc nuối, ta nghĩ lúc tiên đế ra đi, trong lòng người không hề đau buồn, ngược lại còn rất yên lòng.”

Hoắc Dực không nói gì mà chỉ đưa tay ôm nàng, hắn nên cảm ơn nàng, vì chính nàng và Hi Nhi đã hóa giải được mâu thuẫn giữa hắn và phụ hoàng. “Tam Tư, cảm ơn nàng vì đã ở bên cạnh ta.”

Sau khi hoàng đế băng hà, thái tử Hoắc Dực tuân theo di chỉ lên ngôi hoàng đế.Khi còn là thái tử, Hoắc Dực không nạp chính phi, chỉ có một vị Lâm lương đễ đã sinh hạ được hoàng trưởng tôn.Cho nên khi tân đế lên ngôi, hắn tuân theo ý chỉ sắc phong Lâm Tam Tư lên làm hoàng quý phi, nhưng nghi thức sắc phong thì được làm trang trọng như sắc phong hoàng hậu, Hoắc Thần Hi trở thành thái tử, toàn bộ quá trình khiến cho Lâm Tam Tư căng thẳng muốn chết, chỉ có Hi Nhi là vẫn giữ được bình tĩnh giống như phụ thân, mặt không chút cảm xúc, đưa mắt nhìn xuống thiên hạ.

Sau khi nghi thức sắc phong kết thúc, Hoắc Dực loại bỏ toàn bộ các biển hiệu trên các cung điện trong hậu cung, chỉ để lại một cung điện mà Lâm Tam Tư thích nhất, đặt tên là Tư Thanh điện, giao con dấu hậu cung cho Lâm Tam Tư quản lý.

Xử lý xong mọi chuyện, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư cùng nhau đi tới nơi cao nhất của hoàng cung, gió nhẹ thổi qua mặt, hắn ôm lấy vai nàng, nói: “Nàng có cảm thấy ủy khuất khi không được trở thành hoàng hậu không?”

Lâm Tam Tư lắc đầu, cười nói: “Chỉ cần điện hạ đối với ta thật lòng thì ta sẽ không thấy ủy khuất.”

Hoắc Dực dịu dàng nâng mặt nàng lên, cẩn thận che chở như trân bảo vô giá, nói: “Tam Tư, ta đã hứa với nàng là đời này sẽ chỉ yêu một người, lời thề này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”

Lâm Tam Tư nhìn ánh mắt chân thành của Hoắc Dực, nàng kiễng chân lên hôn lên môi hắn, nói: “Ta tin chàng, vĩnh viễn tin chàng.

__HOÀN__