Sau khi hai bên Ninh vương và Lương vương lập mưu tạo phản, cả kinh thành rơi vào cảnh tiêu điều, nhưng phủ thái tử thì vẫn giống như trước, hai con sư tử đá vẫn uy nghiêm như vậy, khiến người ta không rét mà run, lại hết sức tò mò không biết cuộc sống bên trong phủ như thế nào.

Lúc này, trong Thanh Lan Uyển phía tây phủ thái tử, Lâm Tam Tư đang say sưa ngủ, Phục Linh và Bách Hợp thì mang Hi Nhi ra bên ngoài chơi, khung cảnh vô cùng ấm áp.

Mà bên trong tiền sảnh, sau khi Bàng Vi Nhân đọc xong tấu chương thì lập tức xụi lơ trên ghế, đây là bản tấu chương của hình bộ, kết tội Bàng công tử giết người, cưỡng bức dân nữ, tham ô… Bất luận tội danh nào cũng có thể phạm vào tội chết, đáng sợ hơn chính là, tất cả các tội danh ghi trong tấu chương đều là thật, tất cả nhân chứng vật chứng đều đang được tạm giữ ở đại lao hình bộ, lúc nào cũng có thể thẩm vấn.

“Bàng tướng quân, lúc hình bộ trình tấu chương lên, tội danh quá rõ ràng, phụ hoàng còn định viết thánh chỉ ban chết, nhưng ta đã cố ý ngăn lại, ý tứ không cần nói thì chắc ngươi cũng hiểu chứ?”

Lúc này Bàng Vi Nhân mới bừng tỉnh đại ngộ, Hoắc Dực đã sớm có chuẩn bị, chuyện hắn muốn làm thì dù ông có đồng ý hay không thì kết quả vẫn giống nhau mà thôi. “Thái tử điện hạ, lão thần cả gan hỏi một câu, thái tử định xử lý như thế nào?”

Hoắc Dực vung tay áo cười lạnh, Bàng Vi Nhân đã không từ thủ đoạn để giúp Lương vương đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng hiện tại ông ta chỉ có duy nhất một nhi tử, đây chính là điểm yếu của ông ta, chỉ cần bắt được điểm này thì cũng tương đương với việc nắm giữ được tính mạng của ông ta, lo gì mà không trị được!

“Đúng lúc ta đang cần người giúp đỡ, mà nhi tử của ngươi lại rất có ích, Bàng tướng quân còn gì mà không yên lòng?”

Bàng Vi Nhân gượng cười: “Điện hạ quá lời rồi, lão thần chỉ lo là nhi tử làm việc hay kích động, không biết nặng nhẹ mà làm hỏng việc của thái tử!”

Hoắc Dực cười nói: “Nếu vậy thì, trước khi hắn nhậm chức, phiền Bàng tướng quân hãy chỉ dạy cho tốt giùm ta, nếu không Bàng tướng quân cũng biết tính của ta rồi đấy, đối với ta thì chuyện ngộ thương hắn cũng không phải là tổn thất gì lớn.”

Bàng Vi Nhân sợ hãi cực độ, các đốt ngón tay kêu răng rắc như muốn gãy ra, cảm giác lạnh thấu xương khiến ông không thể ngồi yên, ánh mắt vốn kiêu ngạo thì giờ đã chuyển thành khẩn cầu khi nhìn Hoắc Dực.Tình cảnh đã đến nước này, ông không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải trơ mắt giao người đến phủ thái tử thì mới có thể tạm thời miễn cho nhi tử tội chết, còn tương lai thế nào thì ông cũng không có năng lực mà điều khiển nữa rồi.

Nói xong, Hoắc Dực không nhiều lời nữa, phất tay nói: “Bàng tướng quân nếu không còn việc gì thì có thể lui rồi.”

Hoắc Dực đã hạ lệnh đuổi khách, Bàng Vi Nhân cũng không nán lại làm gì nữa, nói: “Lão thần tuân chỉ.”

Lúc Bàng Vi Nhân rời đi thì đúng lúc gặp hai người Hà Tống từ ngoài cửa đi vào, theo như lẽ thường thì hai người họ phải hành lễ với Bàng Vi Nhân, nhưng lúc này Bàng Vi Nhân chẳng khác nào người mất hồn, dường như không nhìn thấy hai người họ, lúc đi còn bị vấp ngã, đầu đập vào thềm đá.

Nếu không có Hà Tất Kỳ đứng bên cạnh lườm, thì Tống Cảnh Ngưỡng suýt nữa đã bật cười ra tiếng rồi.

“Điện hạ, người đã dùng cách gì mà lại khiến cho Bàng tướng quân sợ hãi đến vậy?” Tống Cảnh Ngưỡng vừa nghĩ tới Bàng Vi Nhân thường ngày kiêu ngạo lại đột nhiên mất hẳn khí thế thì rất buồn cười: “Người không thấy bộ dạng của ông ta vừa rồi đâu, như người mất hồn vậy, bọn thuộc hạ nói chuyện với ông ta mà ông ta còn chẳng nghe thấy, đúng là sảng khoái muốn chết!”

Trong thời gian Hoắc Dực bị giam ở phủ, Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng khi làm việc đã không ít lần bị Bàng Vi Nhân chèn ép khinh bỉ.

“Hiện tại vận mệnh của nhi tử ông ta đã nằm trong tay của điện hạ rồi, ông ta không mất hồn sao được?!” Hà Tất Kỳ khó có dịp nói một cách hả hê như vậy, ngay cả Tống Cảnh Ngưỡng cũng phải kinh ngạc.

“Khi nào Bàng Vi Nhân đưa người đến đây, ngươi hãy dẫn hắn tới hộ bộ(1), ở đó đang điều tra một vụ án tham ô, ta muốn để hắn tự điều tra ra cha mình.”

(1) Hộ bộ: Tương đương với bộ tài chính hiện nay.

Hà Tất Kỳ hai mắt sáng rực nhìn Hoắc Dực, ánh mắt tràn đầy sự kính nể: “Nếu hắn dám bao che thì sẽ bị tội chết, nếu không bao che thì cha hắn sẽ bị xử tử, bất luận thế nào thì một trong hai cũng khó tránh khỏi tử tội.”

Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác đứng một bên, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng mới nói: “Điện hạ, người và Hà huynh đang nói gì vậy? Thuộc hạ chẳng hiểu gì cả.”

Hà Tất Kỳ liếc hắn, nói: “Nói ngươi đần mà còn không chịu nhận, điện hạ phái Bàng công tử tới hộ bộ để điều tra về vụ án tham ô của Bàng tướng quân, bất luận kết quả thế nào thì cũng sẽ khiến cho Bàng tướng quân đau đến không muốn sống nữa, ân hận vì những gì mình đã làm, ngươi nói cách này có hay không?”

Tống Cảnh Ngưỡng gật đầu: “Biện pháp này quả thật là quá hay, nhưng Bàng tướng quân chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”

Hà Tất Kỳ nói: “Ông ta không đồng ý thì sao, chuyện này không phải do ông ta làm chủ, với lại điện hạ cũng sẽ không nói thẳng ra là sẽ đưa Bàng công tử tới làm việc ở hộ bộ…”

Ánh mắt của Tống Cảnh Ngưỡng dần trở nên sáng rực, hưng phấn nói: “Đúng vậy, Bàng công tử không khác nào mạng sống của Bàng tướng quân! Điện hạ nghĩ ra cách này thật quá hay! Người không biết hai năm qua thuộc hạ và Hà huynh đã phải chịu ấm ức như thế nào với người nhà họ Bàng đó đâu!”

Hoắc Dực liếc Tống Cảnh Ngưỡng, thản nhiên nói: “Đừng tự mình đa tình!”

“Sao cơ ạ?”

Hà Tất Kỳ nín cười, nói: “Ý của điện hạ là ngươi đừng có ảo tưởng, không phải điện hạ làm vậy là vì ngươi đâu.”

“Không phải sao?” Tống Cảnh Ngưỡng ngơ ngác hỏi: “Vậy thì vì ai?”

Hà Tất Kỳ lạnh lùng nói: “Tự nghĩ đi.” Sau đó không thèm để ý đến hắn nữa.

***

Lâm Tam Tư bị cơn buồn nôn đánh thức, Lý tẩu bưng một chậu nước nóng vào nhà, thấy Lâm Tam Tư đang cúi người nôn khan, sắc mặt đỏ bừng, Bách Hợp và Phục Linh vỗ lưng cho nàng, chỉ có thể ở bên lo lắng cho chủ tử, hận không thể nôn thay cho chủ tử.

Đợi khi Lâm Tam Tư ổn định trở lại, Phục Linh liền đỡ nàng nằm xuống, hai mắt đỏ hoe nói: “Tiểu thư gần đây làm sao vậy? Tụi nô tỳ muốn đi gọi đại phu đến thì người lại không chịu, nếu thân thể có vấn đề thì biết làm thế nào?”

“Vừa rồi tự nhiên buồn nôn quá, bây giờ thì không còn cảm giác gì nữa rồi.” Lâm Tam Tư thấy hai mắt Bách Hợp và Phục Linh đều đỏ hoe thì vội vàng nói: “Các em đừng lo, chắc là bị cảm lạnh mà thôi, với lại hôm trước thái y cũng đã tới bắt mạch rồi, làm gì có vấn đề gì.”

Lý tẩu vẫn đứng bên cạnh Bách Hợp từ nãy, bây giờ mới tiến lên hỏi: “Lâm lương đễ, người bị buồn nôn như vậy mấy hôm rồi?”

Lâm Tam Tư suy nghĩ một chút rồi đáp: “Khoảng ba bốn hôm nay rồi.”

Lý tẩu lại hỏi: “Mỗi ngày đều buồn nôn vào đúng một canh giờ cố định sao?”

“Trừ mỗi lần tỉnh giấc nôn một lần ra thì còn lại đều không cố định.”

Hai mắt Lý tẩu lóe sáng, trầm giọng hỏi: “Lâm lương đễ, tháng này nguyệt sự của người đã tới chưa?”

“Đã chậm nửa tháng rồi.” Nói xong, Lâm Tam Tư cũng hiểu ý của Lý tẩu, liếc nhìn Phục Linh một cái rồi nói: “Lý tẩu, ý của người là…”

Lý tẩu tuy đang mím môi, nhưng ánh mắt đã vui đến mức không thể cưỡng lại: “Lâm lương đễ, nguyệt sự của người đã chậm lâu ngày, giờ lại hay buồn nôn, thích ngủ, nô tỳ đoán tám phần là người có tin vui rồi!”

Lý tẩu nói xong, Lâm Tam Tư còn chưa kịp phản ứng lại thì Bách Hợp đã luống cuống tay chân, nín khóc rồi cười nói: “Trời ạ, sao nô tỳ lại không nhớ ra chuyện này chứ, cứ cho là thân thể tiểu thư không thoải mái thôi.Lý tẩu nói rất đúng, nhất định là tiểu thư có tin vui rồi, lúc mang thai tiểu công tử tiểu thư cũng có phản ứng như vậy!”

Lý tẩu cười híp mắt nói: “Lâm lương đễ trước cứ nghỉ ngơi cho khỏe, nô tỳ sẽ đi báo cho điện hạ, điện hạ chắc sẽ mừng lắm.”

“Lý tẩu.” Lâm Tam Tư cũng rất vui sướng, mặc dù nàng thấy Lý tẩu nói rất có lý, nhưng cũng chưa thể xác định là đúng một trăm phần trăm được. “Người đừng nói với điện hạ vội, điện hạ gần đây bề bộn nhiều việc, không nên làm chàng phân tâm, với lại nhỡ không phải thì sao, sẽ khiến cho điện hạ mừng hụt.Phủ của chúng ta không phải có đại phu sao? Người đi mời đại phu đến đây đi, nếu thật sự đúng như vậy thì đi nói cho điện hạ cũng chưa muộn.”

Lý tẩu nói: “Vẫn là Lâm lương đễ suy nghĩ chu đáo, nô tỳ sẽ đi mời đại phu ngay.”

Đại phu trong phủ tới rất nhanh, Phục Linh và Bách Hợp đã sớm kéo rèm che xuống, đại phu quỳ một chân xuống đứng bên ngoài rèm bắt mạch cho Lâm Tam Tư.Một lúc lâu sau, đại phu nhìn những ánh mắt tha thiết của mấy người trong phòng, nói: “Lâm lương đễ mang thai, theo mạch đập thì hẳn là song thai, đã được hơn một tháng rồi.”

“Song thai?” Lý tẩu mở to hai mắt, vui mừng nói: “Ý của đại phu là, Lâm lương đễ mang thai hai hài tử sao?”

“Đúng vậy.”

Lý tẩu, Phục Linh và Bách Hợp đều vô cùng vui vẻ mà không chú ý tới nét mặt căng thẳng của đại phu, không biết rằng việc mang song thai có thể mang đến nguy hiểm, nói: “Tiểu thư người có nghe thấy không? Người thật là giỏi, trong bụng người có tận hai tiểu công tử cơ đấy!”

Lâm Tam Tư cũng rất hạnh phúc, không ngờ là nàng lại sinh đôi, đó chính là mong muốn của nàng bấy lâu nay.

Ánh mắt của đại phu có phần ảm đạm, nói: “Nhưng mà…”

Vừa nghe đại phu nói hai từ kia, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại: “Đại phu, sao vậy? Nhưng mà cái gì?”

“Chuyện này…” Đại phu thở dài một cái, nói: “Lâm lương đễ mang song thai, nếu sinh ra thì cơ thể người mẹ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.”