Hoắc Dực nhếch môi cười yếu ớt: “Nàng nói rất đúng.”

Lâm Tam Tư cười tươi như hoa: “Nếu vậy thì sau này điện hạ phải nghe ý kiến của ta nhiều hơn, sức khỏe của ta ta rõ ràng nhất, không thể vì ta mà khiến cho điện hạ gặp bất lợi, để những vị quan kia có cớ để công kích chàng.”

Hoắc Dực nghe xong liền lật người lại, nhẹ nhàng áp nàng dưới thân, nhưng tay vẫn nhớ chống người lên một chút để tách khỏi bụng nàng, bảo đảm nàng sẽ không bị thương.

Hoắc Dực nhìn ánh mắt trong veo của nàng, ranh mãnh cười nói: “Tam Tư của ta thật thiện lương và thông minh, việc gì cũng suy nghĩ cho ta, ta nên thưởng nàng thế nào đây?”

Lâm Tam Tư mím môi cười: “Phần thưởng này trước cứ giữ lại đã, chờ sau này ta nghĩ ra rồi sẽ xin điện hạ được không?”

Hoắc Dực nâng cằm nàng lên, vẻ mặt vô cùng hài lòng, nói: “Nhanh như vậy đã học được cách thương lượng rồi, xem ra ta dạy dỗ nàng rất tốt.”

Lâm Tam Tư cười nói: “Là do ta học nhanh nhớ lâu thôi.”

“Còn dám cãi, ta phải cho nàng biết tay mới được.” Hoắc Dực không nói thêm nữa, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi nàng, thật lâu cũng không muốn buông ra.

Lâm Tam Tư chìm đắm trong nụ hôn triền miên của Hoắc Dực, thật vất vả mới giành được cơ hội nói chuyện, thở gấp nói: “Trời sắp sáng rồi, điện hạ, chàng không muốn ngủ thêm một lát sao? Cả đêm đã không ngủ được nhiều rồi…”

Còn chưa nói hết câu thì lại tiếp tục bị Hoắc Dực hôn, hắn vừa hôn vừa thì thầm: “Chính vì trời sắp sáng nên ta mới phải tận dụng thời gian để hành hạ nàng một chút, tiểu yêu tinh này…”

Lâm Tam Tư choáng váng nói: “Ưm, điện hạ, chàng nói vậy là sao…”

***

Hà Tất Kỳ và Tống Cảnh Ngưỡng đã hai ngày không ngủ không nghỉ để đi điều tra, cuối cùng cũng đã tìm được hung thủ sát hại Lâu Như Nguyệt, lúc này cảm giác căng thẳng và tập trung đã biến mất, thay vào đó là sự mỏi mệt và buồn ngủ.Hà Tất Kỳ vẫn còn có thể khống chế được, nhưng Tống Cảnh Ngưỡng thì hoàn toàn không có năng lực kìm chế, cứ đứng trong thư phòng ngáp liên tục.

Hoắc Dực đẩy cửa đi vào, hắn mặc áo màu lam nhạt không hoa văn, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn dật, bên hông đeo ngọc bội thái tử có một không hai, càng làm nổi bật lên khí chất vương giả của hắn.Chỉ duy nhất có một điểm khác với thường ngày, đó chính là khóe môi hắn đang nhếch lên nở nụ cười.

Hà Tất Kỳ nhìn thấy nhưng giả vờ không để ý, mắt quay đi nhìn về nơi khác.

Tống Cảnh Ngưỡng yên lặng quan sát nét mặt của Hoắc Dực, trong lòng tràn đầy hưng phấn.Tống Cảnh Ngưỡng hắn là người phong lưu phóng khoáng, tất nhiên sẽ không ngốc đến mức không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhịn không được muốn nói, nhưng lại không thể nói thẳng nên hắn đành khéo léo đưa chuyện: “Điện hạ, hôm nay tinh thần của người có vẻ rất sảng khoái, chắc hẳn đã trải qua một đêm vô cùng tuyệt vời!”

Hoắc Dực nghe xong liền dùng ánh mắt sắc như dao nhìn qua, Tống Cảnh Ngưỡng lập tức lấy tay che miệng, “Điện hạ, thuộc hạ sai rồi, xin điện hạ hãy trách phạt.”

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Đúng là nên phạt, lúc nào cũng không quản được cái miệng của mình.”

Tống Cảnh Ngưỡng oán hận nhìn Hà Tất Kỳ, ý nói tên tiểu tử nhà ngươi đã không giúp ta thì thôi, lại còn đứng đó mà hả hê, cứ đợi đấy, ta sẽ không để yên cho nhà ngươi đâu.

Hà Tất Kỳ khoanh tay bình tĩnh đứng im một chỗ, môi nhếch lên cười nhạt.

Tống Cảnh Ngưỡng cực kỳ tức giận khi thấy dáng vẻ bình thản này của hắn, nhưng vì có Hoắc Dực ở đây nên không dám bộc phát, đành phải im lặng đứng nghiêm, trong lòng nghĩ thầm: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống hồ mình còn có thể báo thù ngay bây giờ!

Hoắc Dực hôm nay tâm trạng rất tốt nên cũng lười so đo với Tống Cảnh Ngưỡng, chỉ liếc hắn và Hà Tất Kỳ một cái rồi nói: “Đã điều tra ra rồi?”

Tống Cảnh Ngưỡng thu hồi lại dáng vẻ bất cần đời của mình, đáp: “Hồi điện hạ, đúng vậy.”

Hoắc Dực trầm giọng nói: “Kẻ nào làm?”

Tống Cảnh Ngưỡng đang muốn nói thì lại do dự, quay sang nhìn Hà Tất Kỳ, thấy đối phương gật đầu thì mới nói: “Hồi điện hạ, là Bàng tướng quân.”

“Bàng Vi Nhân?” Hoắc Dực lẩm bẩm ba chữ kia, thanh âm lạnh như băng.Nữ nhi của Bàng Vi Nhân gả cho Lương vương, danh phận tuy không phải chính phi, nhưng cũng là nửa bầu trời của Lương vương phủ, trong phủ tất cả các nữ quyến đều do nàng ta quản lý, ngay cả Lương vương phi cũng phải nhún nhường.Hiện giờ Lương vương bị nhốt vào đại lao vì có âm mưu tạo phản, các thê thiếp của hắn cũng đều bị nhốt vào đại lao chờ chết, duy chỉ có Bàng phu nhân là may mắn thoát khỏi, thánh chỉ đặc xá cho nàng ta xuống tóc làm ni cô, vào chùa cúng phật, bảo toàn được tính mạng.

“Ông ta làm việc cho Lương vương sao?”

“Theo như thuộc hạ điều tra ra thì trước khi Lương vương lập mưu tạo phản, đã từng bí mật hẹn gặp Bàng Vi Nhân, cũng hứa nếu Bàng tướng quân làm theo lời của y nói, tương lai nếu y đoạt được ngôi vị đế vương thì công đầu nhất định sẽ thuộc về Bàng tướng quân, mà nữ nhi của ông ta cũng sẽ lập tức được phong làm hoàng hậu.Lợi ích lớn như vậy, Bàng Vi Nhân sao có thể không nghe theo?”

Hoắc Dực nói: “Đã tìm được chứng cứ chính xác là ông ta và Lương vương cùng nhau lập mưu tạo phản chưa?”

Hà Tất Kỳ lắc đầu đáp: “Bàng Vi Nhân quá mức âm hiểm, ông ta mặc dù chấp thuận với lời của Lương vương, nhưng trong mấy ngày Lương vương khởi binh tạo phản, ông ta lại không sử dụng bất cứ người nào trong triều đình, mà âm thầm điều động quân của mình đến tiếp viện cho Lương vương.Những người đó đều không có tên tuổi nên không thể điều tra được, mà sau khi Lương vương thua trận, ông ta đã ngay lập tức xóa sạch mọi dấu vết chứng minh ông ta và Lương vương đã từng có qua lại.

Thêm nữa là biểu hiện của ông ta trong chuyện này cũng rất tích cực, nỗ lực đuổi bắt những quân binh còn sót lại của Lương vương và Ninh vương rồi giết sạch, không nể tình một chút nào.Hoàng thượng vô cùng tán thưởng, cho nên mới miễn tội cho Bàng phu nhân, ban đầu thuộc hạ bỏ qua ông ta cũng chính bởi vì vậy, lại không ngờ sau đó ông ta lại tiếp tục muốn lợi dụng thêm Lâu đại nhân để lật đổ điện hạ, thật đáng hận!”

Hoắc Dực cau mày nói: “Lâu Ân Bình là người được ta chỉ định ở kinh thành đã nhiều năm về trước, sao Bàng Vi Nhân lại biết được?”

“Trong những nô tài hầu hạ Lâu Ân Bình, có một người là người của Lương vương.” Tống Cảnh Ngưỡng nhanh miệng nói, nói xong thấy Hoắc Dực và Hà Tất Kỳ đều quay ra nhìn mình thì đột nhiên có phần ngượng ngùng, gãi đầu nói tiếp: “Tên đó rất thích đến lầu xanh uống rượu tìm nữ nhân, uống say rồi thì cái gì cũng dám nói, trùng hợp cô nương mà hắn thích lại ái mộ thuộc hạ, cho nên cái gì cũng nói lại cho thuộc hạ biết…”

Hà Tất Kỳ liếc nhìn hắn, hậm hừ nói: “Ta thật sự không biết là lầu xanh còn có ích như vậy đấy.”

Tống Cảnh Ngưỡng nhìn gương mặt đáng ghét của Hà Tất Kỳ thì tức đến phát điên, cũng may Hoắc Dực lên tiếng nên mới kìm lại được tâm trạng của hắn.

“Lâu Ân Bình không phải là đại thần quan trọng trong triều, vậy mà Lương vương vẫn sắp xếp người của hắn vào phủ của ông ta, suy ra có thể đoán được hiện nay trong triều đình, đa phần ở phủ của các quan viên đều đã bị hắn cài người của mình vào.” Hoắc Dực suy nghĩ một chút rồi phân phó: “Các ngươi lập tức đi thăm dò cho ta, bây giờ Lương vương cũng bại rồi, những người đó mất đi chủ nhân thì cũng coi như không còn chỗ dựa, chúng ta phải tiêu diệt ngay lập tức!”

Tống Cảnh Ngưỡng chắp tay nói: “Điện hạ yên tâm, chuyện này cứ giao cho thuộc hạ và Hà Tất Kỳ huynh, bọn thuộc hạ nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc, không để người phải thất vọng.”

Hà Tất Kỳ bình tĩnh hơn Tống Cảnh Ngưỡng rất nhiều, hắn nói: “Vậy còn Bàng Vi Nhân?”

Hoắc Dực lập tức nổi lên sát ý trong ánh mắt, bất luận là người phương nào, nếu dám lợi dụng Tam Tư của hắn, thì hắn sẽ khiến cho kẻ đó phải sống không bằng chết, lạnh lùng nói: “Ta muốn gặp ông ta.”

Hà Tất Kỳ quan tâm nói: “Ông ta có thể đoán được là điện hạ có quan hệ với Lâu Ân Bình, thì nhất định rất được Lương vương tín nhiệm.Lần này Lương vương thất thế, những tâm phúc của hắn e rằng đều đã chuyển tới chỗ của ông ta rồi, không biết ông ta còn biết được bao nhiêu chuyện bí mật nữa.Người âm hiểm như ông ta lại đang được hoàng thượng tín nhiệm, điện hạ mọi sự phải cẩn thận.” Dứt lời liền tiến lên một bước, quỳ một chân xuống rồi khẩn cầu: “Việc tìm người rất đơn giản đối với Cảnh Ngưỡng, thuộc hạ chỉ xin điện hạ một chuyện, đó là hãy để cho thuộc hạ đi cùng điện hạ đến gặp Bàng tướng quân.”

Tống Cảnh Ngưỡng lúc này cũng tỉnh ngộ, nói: “Tất Kỳ huynh nói rất đúng, giữa thuộc hạ và Tất Kỳ huynh, điện hạ nhất định phải chọn một người để đi cùng.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Lâu đại nhân vẫn chưa biết chuyện này, thuộc hạ nghĩ nên báo cho ông ta một tiếng để được ông ta hỗ trợ.”

Hoắc Dực lạnh lùng hừ một cái, hắn không phải là người nhỏ mọn, nhưng chỉ cần có liên lụy đến Tam Tư thì hắn phải cẩn thận.Trước đó Lâu đại nhân đã muốn xông vào phủ để bắt Tam Tư đi, thật sự khiến hắn trở nên chán ghét ông ta.Tuy rằng hắn rất hiểu cho tâm trạng của ông ta, nhưng Tam Tư với hắn là một, nếu hoài nghi Tam Tư thì cũng giống như đang hoài nghi hắn, một tên cận thần như vậy tuyệt đối không phải là người trung thành.

“Sau khi xong chuyện thì hẵng báo với ông ta.”

“Điện hạ…”

Hà Tất Kỳ vẫn còn muốn nói thì lại nghe thấy tiếng nô tài từ bên ngoài vọng vào: “Điện hạ, Lâm lương đễ đã dậy rồi.”

Ánh mắt Hoắc Dực đang lạnh như băng lập tức trở nên dịu dàng hẳn, hắn nói: “Các ngươi trước tiên hãy hầu hạ Lâm lương đễ rửa mặt, nói với lương đễ là một lát nữa ta sẽ đến ngay, bảo nàng đợi ta rồi cùng nhau ăn sáng.”