Nam Cống Sơn không khí rất trong lành, khắp nơi tràn ngập trong hương hoa và tiếng chim hót.Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư ngồi trong đình một lát rồi cùng nhau đi vào trong núi.Nơi ở của Đoàn vương tọa lạc ngay giữa sườn núi, cách đình không xa lắm, hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, vô cùng nhàn nhã và vui vẻ.

Đoàn vương trời sinh tính tình phong lưu, cuộc sống xa hoa lãng phí, nhưng phủ đệ ở Nam Cống Sơn Trang lại hết sức giản dị và nhã nhặn, người hầu cũng không nhiều, sự khiêm tốn thế này rất khó để nhìn thấy ở các phủ đệ của vương gia, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sự thanh lệ u tĩnh của Nam Cống Sơn.

Hoắc Dực ôm Lâm Tam Tư đi tới trước cửa Nam Cống Sơn Trang, thấy có người đã đứng đợi sẵn ở đó, cung kính đi lên đón. “Nô tài tham kiến thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

Hoắc Dực gật đầu, người kia liền hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có bọn họ mới nghe được: “Nô tài là Tôn Bình, quản gia trong phủ.Vương gia lo lắng hôm nay ra mặt sẽ bị dòm ngó, nên không dám xuất phủ nghênh đón thái tử điện hạ, mong thái tử điện hạ lượng thứ.”

Hoắc Dực sắc mặt không thay đổi, trầm giọng nói: “Không sao, đi thôi.”

“Mời thái tử điện hạ và Lâm lương đễ theo nô tài vào phủ.” Dứt lời, liền khom lưng đi trước dẫn đường.

Mới vừa đi vào cửa chính, liền nghe thấy có tiếng hài tử cười nói trong viện, Lâm Tam Tư chăm chú nhìn lại thì thấy có một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang ở trong sân bắt bươm bướm, gương mặt sáng lạn tươi cười.Nàng khẽ mỉm cười, gương mặt nhờ vậy mà càng trở nên dịu dàng động lòng người, đôi mắt trong veo tinh khiết làm cho người ta nhìn vào cũng trở nên mềm lòng.

Lông mày đang cau lại của Hoắc Dực nhờ nụ cười của Lâm Tam Tư mà hơi giãn ra, ngữ điệu lạnh lẽo cũng ấm lên một chút, lên tiếng hỏi: “Vương thúc không có con cái, vậy đứa bé này là người ở đâu đến?”

Nhắc tới tiểu cô nương này, Tôn Bình chỉ biết cười khổ, kể từ khi vương gia đưa tiểu nữ oa này về sơn trang, cuộc sống làm quản gia của hắn không hề có một ngày được yên bình.Đứa nhỏ này cực kỳ nghịch ngợm, có cái gì mới lạ đều muốn làm thử, vương gia thì cưng chiều nên chuyện gì cũng cho phép cô bé làm, cho nên cô bé lại càng không sợ trời không sợ đất.Hôm qua vương gia lo lắng cô bé sẽ đụng mặt thái tử điện hạ nên đã ra lệnh “Chỉ cho chơi ở trong phòng, không cho phép ra ngoài”, nhưng cô bé này không chỉ ra khỏi phòng mà còn chạy khắp sân nữa, thái tử điện hạ vừa vào phủ đã nhìn thấy rồi.

Tôn Bình cúi đầu khom lưng nói: “Hồi thái tử điện hạ, vị này là Trường Bình tiểu thư, là dưỡng nữ (con gái nuôi) của vương gia.”

Hoắc Dực híp mắt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trường Bình một chút, hờ hững nói: “Ta chưa từng nghe phụ hoàng và vương thúc nhắc đến chuyện này.”

Nếu chuyện Đoàn vương có dưỡng nữ mà người ngoài không ai biết, cũng chưa từng dâng tấu xin hoàng thượng ban tên, không được hoàng thượng đồng ý, thì dù Đoàn vương có nhận nuôi cô bé này đi nữa, thì cô bé cũng không được mang họ Hoắc.

Tôn Bình nghe vậy, suy nghĩ một chút liền hiểu ý của Hoắc Dực, cười nói: “Có thể vương gia có suy nghĩ riêng của mình.”

Trường Bình đang bắt bướm bỗng thấy bên ngoài xuất hiện nhiều người, liền không chạy bắt bướm nữa mà phi thẳng ra cửa, thân thể nhỏ nhắn chạy rất nhanh, chiếc quần đỏ chót bay theo gió trông rất chói mắt.

Trường Bình đứng trước mặt Hoắc Dực và Lâm Tam Tư, quan sát bọn họ từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập sự tò mò, nhưng không hề sợ hãi một chút nào, quả thật đúng như lời Tôn Bình nói, đứa bé này đúng là không sợ trời không sợ đất.

Tôn Bình thấy thế liền ho một cái, vội vàng nhắc nhở: “Tiểu thư, hai vị này là thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

Trường Bình mở to mắt, nghe xong liền hành lễ: “Bình nhi xin ra mắt thái tử điện hạ và Lâm lương đễ.”

Lâm Tam Tư vì đã có con nên rất thích trẻ nhỏ, mà cô bé này lại rất đáng yêu, nhẹ nhàng nói: “Em tên là Trường Bình?”

“Đúng rồi ạ!” Trường Bình hai mắt sáng lên, tựa như sợ người ta không hiểu nên lại giải thích thêm: “Cha em nói tên của em có nghĩa là trường lạc bình an.”

Lâm Tam Tư thấy cô bé rất biết ăn nói, liền cúi xuống cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trường Bình: “Đúng là một cái tên rất dễ nghe.”

Trường Bình nghe vậy liền mỉm cười, từ nụ cười này có thể nhìn ra được là cô bé sống rất tốt, tốt hơn cả những hài tử con nhà hoàng thất khác, ngày ngày phải đọc sách tụng kinh, học bao nhiêu các kỹ năng, lại còn bị rót vào đầu những tư tưởng tranh đấu hoàng quyền, có rất ít những hài tử được sống vui vẻ thoải mái như Trường Bình.

Trường Bình mỗi ngày đều sống trong Nam Cống Sơn Trang, không có cơ hội gặp gỡ người ngoài, mà Lâm Tam Tư không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà tính tình còn dịu dàng nữa, trong lòng cô bé không khỏi vui mừng, cách xưng hô cũng thay đổi, nói: “Lương đễ tỷ tỷ thật là đẹp, đẹp hơn cả những tỷ tỷ khác mà Bình nhi đã từng gặp.”

Ai cũng thích được khen, nhất là lời khen lại xuất phát từ một tiểu hài tử hồn nhiên ngây thơ nữa thì lại càng thấy vui hơn.Lâm Tam Tư đưa tay véo nhẹ vào má Trường Bình, cười nói: “Tỷ tỷ lại cảm thấy Bình nhi xinh đẹp nhất.”

“Thật ạ?” Trường Bình vui vẻ vỗ tay nói: “Bùi tỷ tỷ cũng nói như vậy!”

“Bùi tỷ tỷ chính là vị tỷ tỷ khác mà em vừa mới nói sao?”

“Đúng vậy ạ!” Trường Bình gật đầu, bỗng lại nghĩ tới một chuyện, liền quay sang nhìn Hoắc Dực, mặc dù cô bé không sợ trời không sợ đất, ngay cả mọi người trong phủ đều sợ cha thì cô bé cũng không sợ, nhưng khi đứng trước vị thái tử điện hạ này thì cô bé lại cảm thấy hơi sợ.Hắn chỉ yên lặng đứng ở đó, không hề phát hiện ra là cô bé đang nhìn hắn.

Trường Bình thu hồi ánh mắt, nghĩ một lát rồi bạo dạn hỏi: “Người chính là vị thái tử điện hạ sống trong phủ ở Đông Nhai sao?”

Nghe Trường Bình hỏi, Hoắc Dực và Lâm Tam Tư đều bất giác mỉm cười.

Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ừ.”

Tôn Bình vội vàng lên tiếng: “Tiểu thư, thái tử điện hạ chỉ có một, cho nên vị này tất nhiên là thái tử điện hạ ở Đông phủ rồi.”

“Vậy…” Trường Bình lại một lần nữa nhìn Hoắc Dực, tựa như đã xác nhận được thân phận của hắn, nghiêm túc nói: “Bùi tỷ tỷ nói là tỷ ấy sẽ gả cho thái tử điện hạ, sau này không thể thường xuyên đến chơi với Bình nhi nữa, thái tử điện hạ mà Bùi tỷ tỷ nói, chính là người sao?”

Nụ cười của Hoắc Dực trong nháy mắt tắt ngấm, tay nắm bên hông Lâm Tam Tư không khỏi siết chặt hơn, bầu không khí lập tức trở nên rét lạnh.

Hoắc Dực và Lâm Tam Tư không hề nghĩ rằng Bùi tỷ tỷ mà Trường Bình nói lại chính là thiên kim tiểu thư Bùi Ngọc Lan, Tôn Bình muốn ngăn lại thì đã muộn rồi.

Trường Bình còn nhỏ nên không hiểu suy nghĩ của người lớn, vẫn như cũ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Thái tử điện hạ, Bình nhi chơi một mình chán lắm, sau này người có thể để Bùi tỷ tỷ thường xuyên đến thăm Bình nhi được không? Cả lương đễ tỷ tỷ nữa, Bình nhi rất thích hai người.”

Tôn Bình sắc mặt trắng bệch, tay áo đã thấm mồ hôi, hắn lén nhìn Hoắc Dực một cái, thấy sắc mặt thái tử vô cùng khó coi thì ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, cảm giác như sắp không thở được nữa.

“Thế là sao? Vương thúc và Bùi thừa tướng vẫn có qua lại với nhau sao?” Hoắc Dực lạnh nhạt nói.

Tôn Bình cúi đầu, sợ hãi không dám ngẩng mặt lên, trán chảy đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng muốn chết.Tuy thái tử điện hạ và Bùi tiểu thư đã có hôn ước, nhưng ai mà không biết người thái tử điện hạ sủng ái nhất chính là Lâm lương đễ cơ chứ, tự nhiên lại nhắc đến Bùi tiểu thư trước mặt thái tử điện hạ và Lâm lương đễ, chẳng phải là đang tự tìm đường chết hay sao?

Hiện giờ Tôn Bình như lâm vào trận địch, từng chữ nói ra như thể sẽ quyết định đến tính mạng của hắn, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cẩn thận nói: “Hồi thái tử điện hạ, hai tháng trước thừa tướng đại nhân đã cùng nữ nhi của mình đến Nam Cống Sơn Trang, vừa là đi du xuân nhưng cũng tiện thể vào đây làm khách luôn.Vương gia lúc đó rất niềm nở tiếp đón, Trường Bình tiểu thư cũng quen biết Bùi tiểu thư từ lúc ấy, hai vị tiểu thư rất có duyên với nhau, từ đó về sau Bùi tiểu thư lại tới đây thăm Trường Bình tiểu thư một lần nữa.”

Lúc nói xong, cả y phục của Tôn Bình đã ướt đẫm, đầu tóc như vừa đi mưa về, mà hắn lại không dám đưa tay lên lau, chỉ cố gắng đứng vững ở một chỗ.

Hoắc Dực mím chặt môi, gương mặt tỏa ra sự cao ngạo, ánh mắt đạm mạc liếc Tôn Bình một cái, nói: “Ngươi đi nói với Đoàn vương là một lát nữa ta sẽ vào gặp.”

Tôn Bình nghe vậy thì hồi lâu sau mới phản ứng lại được, đáp: “Nô tài đã rõ, nô tài sẽ đi nói lại với vương gia.” Dứt lời liền xoay người đi nhanh vào phòng khách, chỉ chốc lát bóng dáng đã biến mất ở đằng sau núi giả.

Lúc Tôn Bình rời đi, Hoắc Dực dắt Lâm Tam Tư đi đến phía trước, vườn hoa ở chỗ núi giả thoang thoảng hương thơm, tiếng nước róc rách chảy hòa cùng hương hoa làm say lòng người.Nhưng cảm xúc của hai người không hề bị ảnh hưởng bởi khung cảnh êm đềm này, bởi vì tự nhiên lại nhắc đến Bùi tiểu thư, bọn họ lại không muốn nói đến chuyện này, nên bây giờ cả hai đều im lặng không nói.

Hoắc Dực dừng bước, tay vẫn nắm lên vai Lâm Tam Tư, nàng cũng dừng lại theo hắn, nhưng ánh mắt lại không nhìn Hoắc Dực mà quay đi nhìn nơi khác.

Hoắc Dực nắm hai bên vai mềm yếu của nàng, bắt nàng phải đứng đối mặt với hắn, từ từ khom lưng xuống để ánh mắt hai người nhìn nhau, nói với nàng bằng ngữ điệu dịu dàng yêu thương chưa từng có: “Giận ta sao?”

Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, mím môi nói: “Không có.”

Hoắc Dực trong lòng nhói đau, nhẹ nhàng ôm thân thể thơm mềm của nàng, cằm khẽ cọ lên tóc nàng, cưng chiều nói: “Còn tự dối lòng nữa.”

Nghe giọng nói trầm thấp kia, lòng Lâm Tam Tư cũng trở nên hỗn độn, suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, nàng vốn đã quen với cảnh tam thê tứ thiếp của thời đại này, huống hồ Hoắc Dực còn là thái tử, cho dù chàng không muốn thì bên cạnh chàng cũng không thể chỉ có một nữ nhân được, không có Bùi tiểu thư thì cũng sẽ có những tiểu thư khác.Đạo lý này rõ ràng nàng đã hiểu rồi, cũng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, nhưng khi chuyện đến trước mắt thì lại không nguyện ý tiếp nhận, bảo nàng vô tư rộng lượng nhìn Hoắc Dực ở bên một nữ nhân khác, nàng không làm được.

Lâm Tam Tư thở dài, cắn môi khẽ nói: “Điện hạ đã biết suy nghĩ trong lòng ta rồi, còn hỏi ta làm gì nữa?”

Hoắc Dực cảm nhận được tâm trạng đang thay đổi của nàng, nhẹ nhàng nâng gương mặt hồng hào của nàng lên, nhìn đôi mắt trong veo của nàng, sâu trong đáy lòng hắn bỗng vang lên một tiếng thở dài sâu kín.Hoắc Dực nhắm hai mắt lại, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ tươi ướt át của nàng, dù thế nào cũng không muốn buông ra.