Thanh Phong lâu, trong một gian phòng trang nhã trên lầu 3

Doãn Hạc Lnh một thân mặc thường phục, mặt mũi lãnh tuấn, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào cẩm y nam tử đối diện

Cẩm y nam tử chính là người ở Thanh Ỷ các ném ra 10 vạn lượng hoàng kim, quý khí nam tử thần bí, giờ phút này hắn đang nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn tròn, nhẹ nhàng thổi ly trà trong tay, sau đó nhấp một miếng

Doãn Hạc Linh lại đứng ngồi không yên, hắn đã đến được một lúc rồi, nhưng tên nam tử này vẫn ngồi uống trà, hoàn toàn không có ý lên tiếng

“ Nếu các hạ không có gì, xin thứ lỗi Doãn mỗ không thể tiếp tục bồi” Nói xong, xoay người muốn đứng dậy

“ Gấp cái gì?. Doãn đại nhân cần phải biết, dục tốc bất đạt!” Cẩm y nam tử rốt cuộc để ly trà xuống,, cười cười nhìn Doãn Hạc Linh

Doãn Hạc Linh vốn là giả vờ đứng dậy, lần này thấy cẩm y nam tử rốt cuộc mở miệng, liền thuận thế ngồi xuống.

“Các hạ, có lời gì cứ việc nói thẳng đi! “

“Doãn đại nhân hận Phượng Khinh Vũ?” Cẩm y nam tử lại nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.

Con ngươi Doãn Hạc Linh sáng lên, đưa mắt nhìn cẩm y nam tử, dò xét hỏi : “ Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Từ miệng Kính Hồng, Doãn Hạc Linh đã sớm biết chuyện xảy ra ở Thanh Ỷ Các, đối với người này, hắn tràn ngập tò mò

Trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ, người này có ân đức lớn với nữ nhi của hắn như vậy, không thể không có mưu đồ

“ Doãn đại nhân hận chỉ một mình Phượng Khinh Vũ, mà ta hận cả Phượng gia”

Lời nói của cẩm y nam tử, như châu rơi trên khay ngọc, làm chấn động trong lòng Doãn Hạc Linh một cái. Trong mắt hắn chợt lóe, nhìn cẩm y nam tử một cái thật sâu

“ Ta không cần Doãn đại nhân trả lại 10 vạn lượng hoàng kim, ngược lại ta có thể ra 10 vạn lượng hoàng kim để ngươi trả món nợ này. Chỉ cần Doãn đại nhân hợp tác cùng ta, diệt trừ kẻ địch chung này”

Đây là một lời đề nghị mê hoặc, hắn vừa có thể không táng gia bại sản, lại có thể diệt trừ cái đinh trong mắt, Doãn Hạc Linh đem thân thể xích lại một chút, nhẹ giọng nói : “ Ngươi nghĩ nên làm sao?”

Cẩm y nam tử nhẹ nhàng cười một tiếng, đem miệng nói nhỏ bên tai hắn

Doãn Hạc Linh liên tiếp gật đầu, cuối cùng khóe miệng lộ ra nụ cười hả hê

Cẩm y nam tử dứt lời đứng dậy cười : “ Doãn đại nhân trở về suy nghĩ một chút đi!. Ta sẽ đến Phượng phủ, đưa” tang vật” cho bọn hắn”

Phượng phủ.

Hương trúc viện.

“ Pằng” Tay Phượng Khinh Vũ trượt xuống, dưa hấu trong tay rơi xuống đất, bể làm hai, văng ra 4 phía

“ Ngươi nói cái gì?” Phượng Khinh Vũ không có tâm tình quan tâm dưa hấu dính trên tay nàng, mà là nhìn chằm chằm Lan Tâm

“ Tiểu thư, ngươi đừng tức giận, có lẽ Chiến vương chỉ phong lưu nhất thời, rất nhanh, rất nhanh hắn sẽ nhận ra những cô gái chốn thanh lâu đều không bằng tiểu thư” Lan Tâm thấy Phượng Khinh Vũ luống cuống, không khỏi lo lắng thay nàng, dù sao nàng cũng nhìn ra tiểu thư có hảo cảm đối với vương gia, hơn nữa trong lòng nàng, cũng xem Chiến vương như cô gia

Nếu nói những lời nàng vừa nghe có thể là ảo giác, nhưng lời giải thích của Lan Tâm nàng hoàn toàn nghe rõ. Chiến Vương Ân Dạ Ly cư nhiên gọi gái thanh lâu về phủ?. Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ rõ ràng vấn đề của hắn và nàng sao?

Phượng Khinh Vũ tức giận! Phượng Khinh Vũ rất tức giận!

Kiếp trước, kiếp này, nàng thật vất vả mới có hảo cảm với một người đàn ông, mặc dù nàng khong biết diện mạo thật của hắn a!. Nhưng tất cả phải có lúc bắt đầu, đột nhiên ngừng lại rồi hả?

Người đàn ông này nói thích nàng đàng hoàng, lại nhanh chóng đem nàng quẳng ra sau đầu!. Vốn cho là hắn bất đồng, chẳng lẽ nam nhân trên đời này đều giống nhau. Có mới nới cũ sao?

Lòng của nàng khó chịu tựa như kim châm. Hô hấp cũng không thoải mái a!

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư!”

Lúc này có một gia đinh chạy tới, trên mặt nở nụ cười : “ Có một người tự xưng là Thẩm Kính đến tìm ngươi, nói là đến trả ngươi 10 vạn lượng hoàng kim”

Mười vạn lượng hoàng kim a!

Gia đinh lập tức nghĩ tới mấy rương tiền mới vừa rồi, từng rương ngân quang lấp lánh bạc trắng. tràn đầy trong phòng khách

“A, thì ra là hắn gọi Thẩm Kính Chi a! Lan Tâm, đi, chúng ta đi xem một chút!”

Thời điểm Phượng Khinh Vũ dẫn Lan Tâm tới phòng tiếp khách cũng bị kim ngân làm cho chói mắt. Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Kính Chi sẽ đem bạc trắng đổi thành ngân phiếu đến cho nàng, nhưng hắn lại đưa bạc trắng, ngân phiếu rất nhẹ, bạc trắng rất nặng. Thẩm Kính Chi làm vậy, rốt cuộc có mục đích gì, Là muốn biểu hiện sự giàu có của mình ư?

“ Phượng tiểu thư, 10 vạn lượng hoàng kim đã đổi thành bạc trắng tương đương đưa đến, mời nhận cho”

Thẩm Kính Chi tiến lên đón, khóe môi khẽ cười, khuôn mặt càng thêm sáng rỡ

“Thẩm tiên sinh rất thủ tín a! Lan Tâm đếm!” Phượng Khinh Vũ cũng cười nói.

Lan Tâm sau khi ước chừng vài cái rương, gật đầu với Phượng Khinh Vũ. Phượng Khinh Vũ nhìn về phía hắn : “ Thẩm tiên sinh, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi. Ngươi có thể đi, hoan nghênh ngươi lần tới trở lại a!”

Câu nói sau 1 câu nhưng 2 nghĩa, Thẩm Kính Chi nghe nhưng không nổi giân, chỉ nghiêng mắt ko ngừng nhìn về phía trong

“Thẩm tiên sinh?” Phượng Khinh Vũ cũng phát hiện Thẩm Kính Chi luống cuống, nhẹ giọng nhắc nhở.

Thẩm Kính Chi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Phượng Khinh Vũ, giống như tùy ý nói: “Thế nào? Mẫu thân ngươi thấy ngươi thắng nhiều tiền như vậy, Cũng không ra ngoài thay ngươi cao hứng một chút sao?”

Phượng Khinh Vũ nghe hắn nhắc đến mẫu thân nàng, không khỏi nhớ đến ở Thanh Ỷ Các hắn đã từng nói : Ngươi và nàng không giống nhau. Cái này là nói mẫu thân của nàng sao?

“ Thẩm tiên sinh nói đùa, gia mẫu đã sớm qua đời, ừ, có lẽ hiện tại nàng ở dưới cửu tuyền cũng thay ta cao hứng a!”

Phượng Khinh Vũ từ lúc đến đây, mẫu thân Phượng Thanh Di cũng qua đời được 15 năm, cho nên nàng đối với nàng ấy không có chút ấn tượng, cũng không có tình cảm gì

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”

Thẩm Kính Chi nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, lảo đảo, suýt thì ngã, phải vịnh cột mới miễn cưỡng đứng vững

“Ta nói gia mẫu đã qua đời mười lăm năm!”

Phượng Khinh Vũ nhìn Thẩm Kính Chi đột nhiên luống cuống, nghi ngờ trong lòng ngày càng đậm

“Nàng chết! Nàng cư nhiên chết! Ha ha ha! Ha ha ha!”

Thẩm Kính Chi đột nhiên cuồng tiếu chạy ra ngoài cửa, tiếng cười của hắn truyền đến khi hắn đi xa

“Tại sao không đợi ta?”

“Tại sao muốn chết trước?”

Tiếng cười điên cuồng vang vọng từ xa bay tới, trong lòng mang theo đau khổ và bi phẫn

“Ách, tiểu thư! Hắn sẽ không thua mà giận điên lên chứ?” Lan Tâm nhìn Phượng Khinh Vũ nói.

Phượng Khinh Vũ nhìn phương hướng Thẩm Kính Chi biến mất, vẻ mặt nặng nề.