Thời điểm Phượng Khinh Vũ hồi phủ, trừng trị tì nữ Tú Hà, Phượng Khinh Ca cùng với Liễu Như Lan đang nằm ở trên ghế mây dưới giàn nho trong viện, nhàn nhã hóng mát

“ Lời ngươi nói là thật?”

Liễu Như Lan chợt bật dậy, mắt mở thật to, không thể tin được. Phượng Khinh Vũ si mê Hiền vương, cả nước đều biết, thậm chí không tiếc xin Huyết ngọc phượng hoàng giá trị liên thành của phượng lão phu nhân làm của hồi môn, lúc này mới gả cho Hiền vương vài ngày. Nàng thế nào lại ngưng phu, chuyện kinh thiên động địa như vậy cũng dám làm, chẳng lẽ sau khi tự sát, đầu óc bị hư?

"Đương nhiên là thật a! Hiện tại cả Kinh Thành đang truyền đi xôn xao, hừ! Phượng Khinh Vũ này cũng thật không biết thẹn, cư nhiên dám can đảm xông thẳng thanh lâu, đưa hưu thư cho Hiền vương ." Nữ nhi của Liễu Như Lan - Phượng Khinh Ca bĩu môi, khinh miệt nói.

"Ôi , từ cổ chí kim, chỉ có nam tử bỏ vợ, ta còn chưa từng nghe qua có nữ Tử Hưu phu . Phượng Khinh Vũ chẳng lẽ là điên rồi?" Liễu Như lan trong mắt lộ ra nghi ngờ, khóe miệng lại treo lên nụ cười giễu cợt

"Ai da, mẫu thân, Phượng Khinh Vũ điên điên điên khùng khùng ta bất kể, nhưng bây giờ nàng nếu cùng Hiền vương gia li hôn, rất có thể nàng đã về tới Phượng phủ…”

Phượng Khinh Ca rất phiền não, phụ thân của nàng mới kén rể vào phủ, theo đạo lý tất cả tài sản đều có quyền thừa kế của Phượng Khinh Vũ. Ngày đó, sau khi nàng ta gả cho Hiền vương, chính là tự động bỏ quyền thừa kế, nhưng nếu như nàng ta trở lại, chẳng lẽ muốn nàng đem tài sản sắp lấy được hai tay dâng hết cho nàng ta sao?

Liễu Như Lan làm sao không hiểu được ý tứ của nữ nhi, nàng thật vất vả, mới đợi được ngày Phượng Khinh Vũ gả ra ngoài, lão gia cũng đáp ứng không lâu sau sẽ phong nàng làm chính thất, Phượng phủ về sau chính là của mẹ con các nàng rồi, nhưng nếu Phượng Khinh Vũ trở lại ….

"Không có việc gì, Hiền vương là ai, là hoàng tử được Đương Kim hoàng thượng sủng ái nhất , Phượng Khinh Vũ nói ngưng là có thể ngưng sao!" Tròng mắt của Liễu Như Lan sáng lên , an ủi nữ nhi nói.

"Ừ, hi vọng như thế chứ!" Phượng Khinh Ca nhỏ giọng nói.

“ Phu nhân, phu nhân, người phải làm chủ cho Tú Hà a!” Đang lúc này, Xuân Mai đỡ Tú Hà đi tới, mới vừa vào viện đã nghe Tú Hà kêu lên

Liễu Như lan cùng Phượng Khinh Ca nghe tiếng nhìn Tú Hà , chân mày hai người không khỏi cau lại .

"Lớn tiếng gọi làm gì ! Á, tay của ngươi bị làm sao thế ?" Liễu Như Lan giận dữ mắng mỏ Tú Hà một câu, tầm mắt lại dừng lại trên tay bị thương của nàng

Tú Hà phịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Liễu Như lan, nước mắt, nước mũi đều chảy ra nói : “ Phu nhân, cái con dung mạo xấu xí như vô diệm kia quá kiêu ngạo, nàng, nàng cư nhiên bẻ gãy tay của nô tỳ”

Liễu Như Lan ban đầu nhìn bộ dạng của nàng có chút phiền chán, nhưng giờ phút này vừa nghe nàng… đột nhiên cả kinh nói : “ Ngươi nói cái gì?” Phượng Khinh Vũ trước khi xuất giá, tay trói gà còn không chặt, làm sao có thể bóp gãy xương người a?

“ Phu nhân, Phượng Khinh Vũ bẻ gãy tay của nô tỳ, tục ngữ có câu, đánh chó phải nhìn mặt chủ!. Nhưng nàng một chút cũng không nể mặt phu nhân” Toàn thân Tú Hà đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, nàng kiên trì nói xong, cầm cự không được nổi, ngất đi

Sắc mặt Liễu Như Lan lộ vẻ tức giận, liếc nhìn Xuân Mai đứng ở một bên, lạnh giọng phân phó : “ Đỡ nàng vào trong, mời đại phu đến xem”

Xuân Mai đứng bên cạnh nãy giờ nín thở, giờ phút này được đại xá, vội vàng tuân lệnh đỡ Tú Hà vào trong

Sau khi 2 người đi khỏi, sắc mặt Phượng Khinh Ca trở nên nặng nề, nhìn về phía của Liễu Như Lan : “ Mẫu thân, Phượng Khinh Ca thay đổi?”

“ Hừ, dù thay đổi thế nào, chẳng lẽ nàng không phải là Phượng Khinh Vũ sao? Đi!, ta ngược lại muốn xem, nàng hôm nay đã mọc 3 đầu 6 tay như thế nào mà to gan như thế?”

Vừa nói dứt lời, Liễu Như Lan đi về phía cửa viện, Tú Hà nói không sai, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Phượng Khinh Vũ ngươi dám không để di nương của ngươi vào mắt, xem ta làm sao thu thập ngươi?

“ Ai, mẫu thân…” Phượng Khinh Ca đang trầm tư, lại thấy mẫu thân đã đi ra ngoài rồi , nàng không thể không đi theo.

Phía tây bắc Phượng phủ, bên trong hương trúc viện, Phượng Khinh Vũ ngồi ở bên cạnh bàn đá cẩm thạch, trên bàn còn đặt một bàn cờ, nàng đang chậm rãi tự mình đánh cờ. Lan Tâm dâng lên một ly trà, sau đó lẳng lặng đứng một bên. Nàng nhìn tiểu thư nhàn nhã, mấy lần muốn nói lại thôi.

Tiểu thư hồi phủ, liền bẻ gãy cổ tay của tỳ nữ bên cạnh Liễu di nương, theo tính tình của bà ta, nhất định không chịu để yên, Liễu di nương là tiểu thiếp lão gia sủng ái nhất, coi như tiểu thư sau khi chết hụt một lần trở nên cường hãn, nhưng hiếu đạo lớn hơn trời a!

Khi Liễu Như Lan cùng với Phượng Khinh Ca đi vào hương trúc viện thì nhìn thấy tình cảnh như vậy. Liễu Như Lan tức giận, đi lên phía trước, còn chưa nói chuyện, liền nghe Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng mở miệng : “ Ta chờ các ngươi đã lâu rồi!”

Trong mắt Liễu Như Lan thoáng một tia kinh ngạc:

“ Ngươi biết ta sẽ tới sao?”

Dứt lời, Phượng Khinh Vũ vẫn chơi cờ như cũ, chưa từng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nàng ta không khỏi cả giận nói : “ Thái độ ngươi như vậy là sao?”

Phượng Khinh Ca đứng ở bên cạnh mẫu thân, không có lên tiếng, nàng nhìn thật sâu Phượng Khinh Vũ, trái tim vô duyên vô cớ thoáng qua cảm giác lo lắng. Bộ dáng Phượng Khinh Vũ trấn định như vậy , lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Phượng Khinh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Liễu Như Lan, khóe môi cong lên nụ cười lạnh : “ Thái độ của ta làm sao? Ta lại muốn hỏi Liễu di nương người, thái độ của người như này là gì?”

Liễu di nương bị một câu hỏi của Phượng Khinh Vũ làm cho nghẹn lời, mặc dù nàng nắm giữ quyền hành trong phủ, tôi tớ đều nhìn sắc mặt của nàng mà sống, nhưng nàng chỉ là thiếp, thiếp chính là nô tài, thấy tiểu thư thì nên hành lễ. Chuyện này chính là nỗi khổ trong lòng nàng. Lúc này, bị Phượng Khinh Vũ vạch trần, mặc dù nàng tức giận, nhưng vẫn phải chịu đựng

Phượng Khinh Ca thấy vậy, vội vàng tiến lên giảng hòa, thanh âm ngọt ngào, nhu nhu : “ Khinh Ca thỉnh an tỉ tỉ! Di nương chỉ vì nhìn thấy Tú Hà ngất đi, cho nên nhất thời tức giận, trong lời nói đối với tỉ tỉ có điều mạo phạm, kính xin tỷ tỷ đại nhân đại lượng, tha thứ di nương lần này!"

Trên mặt Phượng Khinh Ca mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt lại xẹt qua tia hàn ý. Không nghĩ tới Phượng Khinh Vũ sau khi tự sát, lại trở nên tỉnh táo, thông tuệ như vậy, cư nhiên hiểu, dùng lễ tiết làm khó mẹ con nàng.

Phượng Khinh Vũ lạnh lùng liếc Phượng Khinh Ca một cái, nàng đương nhiên hiểu được ý trong lời của nàng ta, nàng ta cố ý dùng thương thế của Tú Hà để lấy lùi làm tiến, giả bộ làm con cừu nhỏ, chỉ là không muốn nàng chấp nhặt vấn đề này. Xem ra, Phượng Khinh Ca không giống mẹ của nàng ta, không thể khinh thường nhân vật này

Phượng Khinh Vũ không để ý tới Phượng Phượng Khinh Ca , quay đầu nhìn về phía Lan Tâm, cố ý hỏi: "Lan Tâm, gia quy của Phượng phủ, nếu bất kính với chủ tử, sẽ bị xử phạt như thế nào?”

“ Phạt quỳ ở từ đường một ngày, không cho phép ăn cơm” Tròng mắt Lan Tâm sáng lên , trong lòng vui vẻ, vội vàng trả lời.

Liễu Như lan cùng Phượng Khinh Ca nghe vậy, trong nháy mắt đổi sắc mặt, Liễu Như Lan nàng bình thường ở trong Phượng phủ tôn quý đến mức nào, hôm nay nếu để người khác biết nàng bị phạt quỳ ở từ đường, nàng còn quản lý tôi tớ trong phủ như thế nào đây?. Trong ngực nàng uất ức, há miệng, định phản bác

Phượng Khinh Ca thấy thế, vội vàng kéo kéo tay áo nàng, ý bảo nàng không nên kích động. Phượng Khinh Ca hít một hơi, ngước mắt nhìn về phía Phượng Khinh Vũ

Phượng Khinh Vũ giành trước nàng, mở miệng: "Không có quy củ, làm sao làm gương cho người trong phủ, Liễu di nương ngươi tự mình đi, hay là muốn ta kêu người đến mang ngươi đi!”