Nhưng có thể thành lập buôn bán khổng lồ như vậy, nghĩ đến đây, chắc hẳn nàng cũng không phải dễ dàng gì, huống chi, những chuyện kì quái của nàng, cũng người trong lâu của nàng, kì quái một chút hắn đều không kinh ngạc.

Chẳng qua là...

Không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ ở cũng một chỗ với Vũ Thú Kình.

Tin tức của con người thâm trầm này, thật làm cho người ta... Chán ghét.

"Đi thôi." Hắn chợt đứng dậy, chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

"Chủ tử, ngài muốn đi đâu?" Mạc Ninh cùng Dương Thành liền vội vàng hỏi.

"Thước Kiều sơn."

Mạc Ninh sửng sốt, chợt vội vàng ôm lấy một chiếc áo choàng đuổi theo: "Chủ từ chờ một chút a, trong núi ẩm ướt nặng, ngài mặc thêm nhiều áo vào kẻo bị lạnh a!"

Mà lúc này, trong hoàng cung.

Mỗi một vị hoàng tử sau khi trưởng thành sẽ được phong hào rồi chuyển ra ở phủ ngoài hoàng cung, trừ thái tử ra, hoàng tử trưởng thành đều không cho phép ở lại hoàng cung, mà vị Thất hoàng tử này ngoài ý muốn lại vẫn chưa nhạn được phong hào, vẫn sống trong cung.

Nếu nói Thất hoàng tử này không nhận được sủng ái mà không được phong vương thì còn có lí, nhưng rõ ràng bây giờ hắn là hoàng tử được sủng ái nhất, vì vậy tất cả mọi người đều cho rằng, vị trí thái tử Đông cung, trừ hắn ra thì không còn có thể là ai khác.

Vậy mà, Thất hoàng tử lại là người không có kiên nhẫn.

Thái tử Tô Mạc Thiên rời đi đã lâu, vốn cho rằng vị trí thái tử sẽ là của mình, nhưng Tĩnh Uyên vẫn không có tuyên cáo, điều này làm cho Thất hoàng tử rất bất mãn, đã không kiềm được mà kết bè kết cánh khắp mọi nơi, làm nhiều chuyện mờ ám.

"Gấp cái gì." Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trong phòng truyền tới, một nam tử tuấn mỹ ngồi trên ghế quý phi dài, thờ ơ thưởng thức cái ly trong tay, thản nhiên nói: "Ngôi vị hoàng đế này, giang sơn này, sớm hay muộn sẽ là của ngươi."

Tô Chỉ Trần vẫn mang bộ dáng thư sinh như cũ, nhìn như khiêm tốn, nhưng lời nói ra lại sắc bén bội phần: "Lão bất tử kia không biết lề mề cái gì, muốn truyền thì cũng truyền nhanh một chút, không truyền thì cũng đừng trách ta động thủ."

Khúc Vô Nham nhếch môi cười một tiếng, một nụ cười phong hoa tuyệt đại nở trên môi, ưu nhã mà tôn quý: "Hoặc giả, hắn là đang muốn rèn luyện tính kiên nhẫn của ngươi."

Lời nói tuy như thế, nhưng trong mắt phương, lại không thể nhịn được mà xẹt qua một tia ý cười.

Hắn cảm thấy bi ai thay cho Tĩnh Uyên đế, vị hoàng tử đáng sủng ái lại không sủng ái, lại đi sủng ái một tên ngu ngốc chỉ được cái mã như vậy.

Nếu là đổi từ Tô Chỉ Trần sang Tô Lăng Trạch, vậy sẽ là một cục diện khác.

Mặc dù hắn không vừa mắt với bất kì kẻ nào trong Tĩnh Uyên hoàng thất, lại không thể không thừa nhận, Tô Lăng Tạch đúng là một kẻ khó lường.

Bất quá, điều này không phải là hợp ý hắn sao?

Nếu như cũng là kẻ ngu xuẩn, thì trò chơi này... Còn phải chơi như thế nào đây?

"Ngươi thấy tam ca lần này có thể thành công hay không?" Thất hoàng tử vẫn có chút lo lắng, nếu Tô Lăng Trạch thật sự có thể trừ được phiến loạn thì sao bây giờ?

"Không thể." Không chút do dự mà khẳng định.

"Sao ngươi lại có thể khẳng định như vậy?"

Khúc Vô Nham cười một tiếng, trong tiếng cười kia mang theo sự tính toán cùng lạnh lùng.

"Hắn không dám động thủ."

Bởi vì trên núi Thước Kiều, có một người khiến hắn không thể ngờ được.

Quân Tiểu Ngôn ——

"Báo ——"

Một tiếng kêu rõ to vang lên ở Xuân Phong các.

Phong Xuân các, ổ cường đạo lớn nhất trên núi Thước Kiều, bốn năm trước một già một trẻ đột nhiên tới đây, trực tiếp khiêu chiến hai đại trại chủ của Phong Xuân các, trở thành trại chủ mới.

Không phục thì đánh tới khi ngươi phục mới thôi.