Nhìn thấy cô như vậy, Dạ Huân Thiên càng thêm hoảng sợ, hắn nghĩ cô đã chết rồi, nhanh chóng chạy lại điểm vào huyệt đạo trên vai Dạ Kình Nhất, khiến ông ta phải thả Ba Ba Mạc Tỏa xuống.

“Xin Phụ Hoàng nương tay.” Dạ Huân Thiên chạy lại ôm Ba Ba Mạc Tỏa lên.

Cô sau khi được giải thoát, lập tức ho sù sụ, mau chóng hít lấy ô xi bị thiếu.

“Ôi mẹ ơi….khụ khụ… xuýt nữa là toi rồi.”

Thấy cô vẫn bình an vô sự, nói năng điên khùng, hắn mới buông được lòng xuống.

Dạ Huân Thiên từ nãy nhìn Dạ Kình Nhất bóp cổ cô, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, nhưng nhìn thấy ánh mắt ông ta liên tục nhìn về phía hắn vẻ thăm dò khiêu khích.

Nên dù trong lòng đã như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn vẻ thờ ơ như không, hắn biết chắc chắn cô sẽ không chết, biết chắc Dạ Kình Nhất ông ta sẽ không giết cô đâu, vì cô là vật tế nên hắn quyết không động thủ.

Nhưng khi thấy cô trong trạng thái buông thõng tay chân không giãy giụa cào cấu nữa thì tim hắn chợt như ngừng đi một nhịp.

Lúc đó hắn thực sự lo sợ đến điên, lập tức lao xuống cứu cô.

Dạ Kình Nhất khi bước vào nhìn thấy Mộc Thanh Nhi mặc chiếc váy khi xưa, kì thực trong lòng ông cũng có chút tức tối, nhưng đã nhiều năm như vậy ông cũng không cố chấp làm gì.

Kẻ thù của ông đã chết rồi, người phụ nữ của mình cũng cướp lại được rồi, hơn nữa lại có người con trai văn võ song toàn như hắn nên ông cũng chẳng chấp nhặt quá khứ làm gì.

Chỉ có điều Dạ Huân Thiên từ bé là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu, hai người thường dính lấy nhau học bắn cung, đua ngựa, luyện võ, nhưng khi đến năm 15 tuổi, không hiểu có phải do đến tuổi niên thiếu thay đổi tâm sinh lí hay không mà hắn thay đổi đột ngột, không còn thân thiết với ông như trước nữa, không nghe lời và rất lì lợm.

Đặc biệt khi truyền ngôi xong, cái dáng vẻ, cách hắn làm một bậc cửu ngũ chí tôn cũng khác hẳn ông, rất nhiều lần ông lại điên rồ mà nhìn ra hình ảnh người ông căm thù cũng chính là đệ đệ ruột của mình Dạ Kình Nhị trên người của con trai mình.

Chính vì hắn là một kẻ bướng bỉnh nên ông đã thử lòng hắn xem sao.

Nhìn Mộc Phi trước mặt, rõ ràng đã biết đến chiếc váy là cấm phục mà vẫn cố tình mặc, lại thêm vụ cung nữ đến báo tin ban nãy ông đoán ít nhiều gì đây cũng là một chuyện nằm trong kế hoạch của ai đó, nên một công đôi việc luôn, ông muốn tìm ra kẻ có nét mặt sảng khoái nhận hiện giờ.

Thật không ngờ ông đã thành công, Dạ Huân Thiên hắn thực sự không chịu được mà cứu Mộc Phi, vì gần đây tin tức hắn cùng Mộc Phi này tình tứ rất nhiều.

Ông định thử một phen, tất nhiên ông không định giết Mộc Phi, nhưng không hiểu sao nàng ta lại lựa chọn cái chết, rõ ràng chưa chết mà can tâm tình nguyện buông thõng tất cả mặc sức để ông xiết cổ, ban nãy trong mắt ông cũng thoáng chút bất ngờ.

Thấy thái độ cùng hành động của Dạ Huân Thiên đã rối tung rối mù từ khi nào.

“Ha ha ha….” Thái Thượng Hoàng bất ngờ cười lớn khiến mọi người nổi da gà, một người xuýt tước đi mạng sống của kẻ khác mà cười một cách ngang nhiên như vậy, thật khiến người ta ơn lạnh.

Ba Ba Mạc Tỏa lúc này mới đứng dậy được, nhìn thẳng vào mặt ông già trước mắt.

Đây chính là phụ hoàng của Dạ Huân Thiên ư? Sao chẳng giống gì vậy, cô thử phân tích qua cấu trúc khuôn mặt Dạ Kình Nhất với Dạ Huân Thiên, thực sự cũng có vài điểm giống nhau nhưng cái thần thái, khí chất khác xa nhau, nhìn hai người họ không giống cha con gì cả.

Nhìn thấy Dạ Huân Thiên đang ôm mình phía sau, Ba Ba Mạc Tỏa liếc mắt hích một cái vào bụng hắn:

“Tránh ra xem nào…”

“Mạc Tỏa đừng làm loạn.” Dạ Huân Thiên dựa sát vào cô nói nhỏ.

Ba Ba Mạc Tỏa chẳng thèm quan tâm lời nói của hắn, lập tức rời khỏi vòng tay hắn, tiến về trước hai bước.

“Thái thượng hoàng, không phải ông muốn ban chết cho ta sao? Ta muốn rượu độc.”

Dạ Huân Thiên lúc này không nhịn được quát lớn:

“Mộc Phi.”

Tại sao hắn năm lần bảy lượt bảo toàn mạng sống cho cô mà cô cứ liên tục nhảy vào chảo dầu vậy.

Dạ Kình Nhất nghe xong thoáng chút bất ngờ, cộng thêm thú vị.

Vừa nãy ông tưởng Mộc Phi này là thấy mình sắp chết nên đành buông xuôi luôn ai ngờ nàng ta thực sự muốn chết, thật là một nha đầu khó hiểu.

“Ngươi thực sự muốn xin rượu độc ư?”

“Vâng, vô cùng.” Ba Ba Mạc Tỏa ánh mắt đầy sao nhìn Dạ Kình Nhất vẻ thèm thuồng cầu xin.

“Ha ha ha…”

“???” Cái khỉ gì thế này, lão già này bị sảng à, cười suốt từ nãy giờ chưa chán sao?

Ba Ba Mạc Tỏa một mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm Dạ Kình Nhất, ánh mắt không hiểu.

“Xem ra ngươi đúng thật sự muốn chết…tốt lắm, dù sao cũng sắp đến thời hạn rồi, cứ chờ đi sẽ được như ý nguyện thôi…” Ý của ông chính là ngày lễ cúng tế đá trấn quốc, cô sẽ được như ý nguyện.

Nói xong Dạ Kình Nhất rời đi, tất cả mọi người lập tức dứng dậy.

“Cung tiễn Thái thượng hoàng.”

“Hả, thời hạn gì?” Ba Ba Mạc Tỏa ngơ ngác.

Ngay sau đó là giọng nói cứng rắn đanh thép của Dạ Huân Thiên:

“Mộc Phi, tự ý làm càn, mặc phải cấm phục, nói năng vô lễ, lệnh cấm túc trong Biệt cung, phạt 100 chượng, đích thân trẫm sẽ dùng hình.”

Mọi người like cho mình nha, hôm nay mình bão chương ạ.