Ai, trẫm mệt mỏi rồi, trẫm tính đợi sau khi hai ngươi thành thân liền thối vị, đến lúc đó, Diễm ngươi liền kế. . ."

"Hoàng thượng, thần nghĩ Nhị hoàng tử là người thích hợp nhất để kế thừa ngôi vị, là người ngài nên chọn.”

Hàn Vũ cắt ngang lời nói của Quân Phong Hiếu, nàng không thể để cho Quân Tà Diễm làm hoàng thượng, đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ không còn được như bây giờ nữa.

"Vì sao?"

Ông hy vọng Quân Tà Diễm kế thừa Hoàng vị, thế nhưng hắn không có một chút quan tâm nào đến hoàng vị này.

"Căn bản Diễm không muốn kế thừa hoàng vị, hoàng thượng cần gì miễn cưỡng, Diễm cũng không thích hợp với hoàng vị, hắn không hiểu được những việc như thương lượng và nhân từ, nếu có một vị hoàng đế như vậy sẽ chỉ khiến bách tích oán than. Đến lúc đó, Đông Lâm quốc nhất định sẽ trở nên không yên bình. Nhưng Nhị hoàng tử thì không giống vậy, hắn sẽ là một vị minh quân, là một vị minh quân của Đông Lâm quốc cũng là minh quân của toàn bộ Võ đại lục.”

"Biểu muội, ngươi. . ."

Quân Phong Khải không ngờ nàng sẽ có ý nghĩ như vậy, hắn xác thực muốn hoàng vị, thế nhưng hắn muốn đạt được bằng chính sự cố gắng của mình chứ không phải do người khác bố thí.

"Biểu ca, ta không phải muốn bố thí hoàng vị cho huynh, huynh xác thực có bản lĩnh và tư cách này, Diễm không thích hợp với hoàng vị.”

Không ngờ Hàn Vũ biết suy nghĩ trong lòng hắn.

"Biểu ca, hy vọng huynh có thể thống trị Đông Lâm quốc thành một nước lớn mạnh nhất Võ đại lục, chúng ta sẽ dốc sức giúp đỡ huynh ."

"Cảm ơn. Ta sẽ không phụ kỳ vọng của các ngươi."

Khi tất cả phong ba qua đi, rốt cuộc Quân Tà Diễm cũng chờ được đến ngày cưới Hàn Vũ về làm vợ.

Từ sáng sớm hôm nay, Thúy Trúc lấy ra một bộ áo cưới mà nàng chưa từng được nhìn thấy bao giờ, bộ áo cưới này như một đóa hoa, Hàn Vũ mặc vào tựa như tiên nữ hạ phàm, Hàn Vũ chưa từng nghĩ đến những điều này lại xảy ra.

Hôm nay Hàn Vũ thật quyến rũ, một thân áo cưới màu hồng, mặc dù bọn họ chưa từng thấy nhưng với sự quyến rũ của nàng cũng đủ chứng minh áo cưới này sẽ là một trào lưu mới khắp Võ đại lục.

"Đại tẩu, hôm nay muội thấy tẩu là người xinh đẹp nhất!”

Không ngờ một người bình thường như vậy, chỉ cần mặc vào một bộ áo cưới tuyệt đẹp thì lại trở nên quyến rũ vô cùng.

"Vũ Nhi, sau khi làm vợ người ta cần phải sống thật tốt, nữ tử muốn phu quân thương yêu mọi việc đều phải nhường nhịn, duy nhất một điều không thể nhịn là việc phu quân ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như con nhịn lần thứ nhất như vậy sẽ có lần thứ hai, sau này sẽ có thêm nhiều lần nữa.”

"Mẫu thân, có phải ngài cũng hành xử như thế, không cho phụ thân ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?”

"Ha ha ha, phụ thân con hắn không cần ta quản, là phụ thân con một lòng một dạ với ta.”

"Khụ khụ "

Chẳng biết lúc nào, Hàn tướng quân đã đứng ở cửa.

"Vũ nhi, con đã chuẩn bị xong chưa, kiệu hoa của Quân Tà Diễm đã gần đến tới cửa rồi.”

"Vâng, con chuẩn bị xong rồi."

Hàn Vũ đội khăn voan đỏ lên được Thúy Trúc dẫn đi tới cửa.

"Tân nương đến."

Hôm nay Quân Tà Diễm cũng mặc trang phục màu hồng, hoa mĩ hơn so với trước, là một nam nhân anh tuấn tuyệt mỹ, chiếm được tâm tư của không ít thiếu nữ xung quanh.

Quân Tà Diễm cầm tay Hàn Vũ, hai tay nâng dẫn nàng đi về phía kiệu hoa, một cảnh tượng tốt đẹp như vậy thế nhưng Tà lão đầu lại không có ở đây.

"Tân nương lên kiệu "

Quân Tà Diễm đưa Hàn Vũ vào bên trong kiệu, đi đến Tà cung.

"Phu nhân, ngài đừng khóc, tiểu thư nàng sẽ trở lại thăm ngài ."

Gặp lại nhau chưa được bao lâu, giờ lại phải gả nữ nhi đi xa, sao bà lại không thương tâm được đây.

Hôm nay là ngày trọng đại của Tà cung, vốn Quân Phong Hiếu muốn tổ chức hôn lễ trong hoàng cung, thế nhưng Hàn Vũ và Quân Tà Diễm không đồng ý, hoàng cung không có kí ức của bọn họ.

Trong Tà cung, Hoàng thượng và Linh quý phi đã ngồi chờ từ lâu, sau khi biết rõ sự thật người của Tà cung vô cùng vui mừng, không ngờ chủ tử của bọn họ lại là hoàng tử. Mặc kệ hắn là ai, chủ tử của bọn họ vĩnh viễn đều là Quân Tà Diễm, sẽ không có điều gì có thể thay đổi việc đó.

"Tân lang tân nương đến "

Quân Tà Diễm dẫn Hàn Vũ đi tới phòng khách. Ở tại chỗ này, vì muốn tạo uy tín nàng không quan tâm đến thân thể của mình chỉ biết đánh đến khi nào thắng mới thôi, vì muốn gặp Quân Tà Diễm nàng chấp nhận thách đấu với Phong Yên, Hàn Vũ đang nghĩ đến Phong Yên thì nàng ta liền xuất hiện tại đây.

"Ha ha ha ha, không ngờ, thực sự không ngờ, ta đau khổ chờ ở bên cạnh ngài mấy năm, lại đổi lấy kết quả bị ngài truy sát, chính là vì nàng ta? Nàng ta hơn ta chỗ nào?”

Hàn Vũ vốn muốn xốc khăn voan lên, lại bị Quân Tà Diễm ngăn cản.

"Khăn voan này, chỉ có thể là ta giúp nàng vén lên."

Hàn Vũ lại bỏ tay xuống.

"Quân Tà Diễm, chẳng lẽ ngài một chút cũng không có để ý tới ta sao?”

"Phong trần đâu?"

Quân Tà Diễm không nhìn đến Phong Yên, gọi tên Phong Trần.

"Cung chủ, ta. . ."

"Giết nàng, lập công chuộc tội."

Quân Tà Diễm biết rõ tâm tư của Phong Trần dành cho Phong Yên, thế nhưng Phong Trần đã phạm phải một sai lầm lớn, chính là không nên để Phong Yên có mặt tại đây vào hôm nay.

"Vâng."

Ngày ấy khi hắn tìm được Phong Yên, khuyên bảo Phong Yên trở lại, nàng đồng ý, thế nhưng không ngờ hôm nay nàng lại xuất hiện ở đây gây loạn, mệnh lệnh của Cung chủ hắn không thể cãi lại, Phong Yên, chỉ có thể xin lỗi nàng.

Một sự việc nhỏ xen ngang, làm cho hôn lễ tăng thêm không ít màu sắc.

"Tân nương tân lang bái đường."

Hôn lễ vẫn tiếp tục , bên ngoài vẫn đang đánh nhau, đối với Hàn Vũ mà nói hôn lễ này thực sự rất đặc biệt, còn có một vài tiết mục góp vui.

"Chậm đã, hai người các ngươi, gan thực sự rất lớn, không đợi sư phụ về mà dám thành thân”

Ngồi ở bên trong, khi nghe được giọng nói của Tà lão đầu thì Tiểu Thánh Thú vô cùng vui sướng đứng lên. Mà Hoàng thượng và Linh quý phi thì lại không biết chuyện gì đang xảy ra, sao việc thành thân của Quân Tà Diễm và Hàn Vũ lại khó khăn như vậy?

Kích động không chỉ có mình Tiểu Thánh Thú, Hàn Vũ và Quân Tà Diễm cũng vô cùng kích động .

"Chủ nhân "

Tiểu Thánh Thú hô lên một tiếng, khiến bàn tay Hàn Vũ đang nắm tay Quân Tà Diễm càng thêm siết chặt, vậy Tà lão đầu chính là cha ruột của nàng, tất cả nghi vấn rốt cuộc đã sáng tỏ, vì sao Tà lão đầu lại xuất hiện tại Hàn phủ,vì sao nhất định muốn nàng nhận làm sư phụ, vì sao muốn nàng và Quân Tà Diễm phải ở chung một chỗ. Ông…Thì ra đều nằm trong tính toán của ông. Ông chính là người mà thế nhân vẫn hay nhắc đến, Thánh giả đã đi theo vợ mình mấy trăm năm trước.

"Vị này chính là?"

Hoàng thượng đặt câu hỏi, nếu không giải quyết việc này, sẽ qua giờ lành .

"Là sư phụ của ta, cũng là sư phụ của Hàn Vũ, cũng là. . ."

Trong tay truyền đến ám hiệu, ngăn trở Quân Tà Diễm nói ra sự thật. Đồng thời tiếng cười của Tà lão đầu cũng đã ngăn lại lời của Quân Tà Diễm.

"Tốt, thực sự rất tốt, không ngờ các ngươi nhanh như vậy đã thành thân , không phụ hy vọng của ta!”

"Còn mời sư phụ lên ghế ngồi."

Sau khi Tà lão đầu ngồi xuống, cuối cùng Quân Tà Diễm và Hàn Vũ đã có thể bái đường.

"Nhất bái thiên địa."

"Nhị bái cao đường."

"Phu thê đối bái."

"Đưa vào động phòng, kết thúc buổi lễ."

Một câu cuối cùng kết thúc buổi lễ, âm thanh bên ngoài cũng chấm dứt.

Buổi tối, trong lúc Hàn Vũ vô cùng lo lắng thì rốt cuộc cửa phòng cũng bị mở ra.

Quân Tà Diễm hơi thở phát ra mùi rượu chậm rãi đi về phía Hàn Vũ, nhẹ nhàng xốc khăn voan của nàng lên, dưới ánh đèn Hàn Vũ thật là quyến rũ. Cầm tay Hàn Vũ, đi tới trước bàn, rót hai ly rượu, sau khi uống xong rượi giao bôi lại ôm Hàn Vũ đi đến bên giường, thổi tắt nến, cởi bỏ trang phục, bên trong phòng cảnh xuân vô hạn.

"Diễm, sư phụ nói có thật không? Chỉ cần chúng ta thành thân, chàng sẽ có thể khống chế quái thú bên trong cơ thể mình thật tốt sao?”

"Sư phụ sẽ không gạt chúng ta ."

"Thế nhưng. . ."

"Lão bà. Sau này chỉ cần ta không muốn biến thân, thì sẽ không phải biến, như vậy không có gì là không tốt.”

"Thế nhưng. . ."

"Lão bà, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta không nên bàn luận về chuyện này nữa, hiện tại nàng là của ta!”

Nói xong không chờ Hàn Vũ trả lời, liền che phủ lên môi nàng. Mọi chuyện giờ đã là bụi trần.

Năm năm sau, ở trong năm năm này, cuối cùng thỉ Võ đại lục cũng bị Đông Lâm quốc thống nhất, Hàn Vũ túc trí đa mưu, Quân Tà Diễm anh dũng, giúp đỡ tân hàng Đông Lâm quốc Quân Phong Khải hoàn thành thống nhất.

Bắc Trấn Thiên bị Tà Hiên khống chế, sau khi làm ra vẻ chống trả một phen thì Nam Dương quốc cũng quy thuận Đông Lâm quốc, Tây Phong quốc càng không cần nói, từ trong nội bộ đã bắt đầu suy bại, không cần phí nhiều công sức đã có thể chiếm lấy.

Nam Dương Huyễn trông coi phía nam, chỉ là không xưng vương, Quân Thương Khôn thì trông coi phía tây, mà phía bắc giao cho Tà Hiên khống chế Bắc Trấn Thiên.

Sau khi thống nhất thiên hạ, Quân Phong Khải sửa lại quốc hiệu thành Vũ Đế quốc.

Thành thân năm thứ hai Hàn Vũ sinh hạ một bé trai, thông minh, phúc hắc, đáng yêu, muôn vàn sủng ái đều tập trung trên người hắn, lại luôn luôn chiếm lấy Hàn Vũ. Sau đó nàng sinh thêm một bé gái.

"Mammy, phụ thân hắn lại biến thành quái thú" một bé trai mũm mĩm dắt theo một bé gái nhỏ hơn chạy lon ton đến trước mặt Hàn Vũ, nước mắt giàn giụa chỉ trich phụ thân của chúng.

Chỉ thấy Hàn Vũ đi tới trước mặt quái thú, một quyền đánh lên trán quái thú nói "Lần sau, nếu ở trước mặt con trẻ mà biến thành quái thú, ta liền cho chàng cấm dục nửa năm, hừ” nói xong tức giân bỏ đi.

Chỉ thấy mỗ quái thú tức tối nhìn bé trai, mắng cũng không được, đánh thì không nỡ, ai, rõ ràng là nó muốn nhìn hắn biến thành quái thú một lần mà…

Bé gái đi tới trước mặt quái thú, hôn lên mặt của hắn, sau đó cười hì hì nói "Phụ thân, ca ca hắn xấu xa không ngoan, bảo bảo ngoan nhất! Phụ thân thân thân."

Quân Tà Diễm biến trở về hình dạng vốn có, ôm lấy bảo bảo không nhìn đến bé trai kia, đi về phía Hàn Vũ vừa bỏ đi.

Bé trai không ngờ muội muội của hắn vậy mà làm phản. . .

"Phụ thân, con sai rồi, con sai rồi. . ."

Bé trai đuổi tới.

Hoàn