Hàn Vũ hỏi một câu rất kỳ quái, người bên trái dường như không có phản ứng kịp, sửng sốt một hồi mới trả lời " Nếu ta là hắn, ta sẽ nói lễ vật ở.....ở trong cái hộp này" Người kia chỉ cái hộp mình đang cầm trên tay.

Hàn Vũ cười cười nhìn về phía Bắc Chấn Thiên, hắn đi đến phía trước định mở cái hộp bên trái lại bị Hàn Vũ cản lại.

"Bắc Tuyết quốc chậm đã, ngài có ý gì? Ta cũng không phải chọn cái hộp này, ta chỉ muốn hỏi một câu mà thôi, lúc trước cũng không có quy định bọn họ nói lễ vật ở đâu sẽ chọn cái hộp đó đi" Hàn Vũ nhìn Bắc Chấn Thiên muốn mở cái hộp đó vội chạy lại ngăn cản.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Bắc Chấn Thiên tò mò nhìn Hàn Vũ, không biết rốt cuộc nàng chọn cái nào?

"Ta chọn cái bên phải, lễ vật nhất định ở bên trong nó" Nói xong liền cầm cái hộp đó để lên trước mặt hoàng hậu, mở ra.

Hàn Vũ cũng không nhìn lễ vật bên trong rốt cuộc là cái gì, bởi vì nàng chắc chắn lễ vật ở bên trong trừ phi tam quốc cố ý, logic này nàng hiểu rất rõ, đương nhiên rất tự tin. Giờ phút này nàng rất chói mắt, hấp dẫn Bắc Chấn Thiên, không biết có biết bao nhiêu người ganh tỵ với sự hấp dẫn của nàng.

"Ha ha ha, tốt, Vũ nhi, trẫm không biết ban thưởng cho ngươi cái gì, thật sự là anh hùng nữ nhi không thua đấng mày râu, rất tốt" Hoàng thượng rất là vui vẻ.

"Hoàng thượng quá khen"

"Thật là một tài nữ, Vũ nhi, trẫm phong cho ngươi làm đệ nhất tài nữ Đông Lâm quốc, không cần quỳ lạy bất cứ người nào, bao gồm cả trẫm" Đông Lâm quốc thắng một trận như vậy, cơ hội rất khó xảy ra. Đệ nhất tài nữ như vậy hoàn toàn xứng đáng với nàng. Nàng giúp Đông Lâm quốc thắng không chỉ một lễ vật đơn giản như vậy.

"Tạ hoàng thượng" Hàn Vũ bằng lòng với sự ban thưởng của hoàng thượng, nàng hơn bọn hắn 5000 ngàn năm tri thức, nếu Hàn Vũ không biết trước đáp án nàng sẽ không thoải mái như vậy.

Một nhà Hàn gia rất là cao hứng, nhưng Lạc gia lại buồn rầu, cho tới bây giờ hai nhà đều là đối thủ một mất một còn, không biết bắt đầu từ khi nào? Từ lúc Đông Lâm quốc ra đời tới nay đã có, ít nhất cũng hơn hai mươi năm, Hàn gia huy hoàng làm Lạc gia không chịu nổi đả kích.

"Hoàng thượng, vận khí của nữ nhi của Hàn gia thật đúng là rất tốt, làm sao một cô nương lại có thể hiểu biết nhiều như thế? Nếu như vừa rồi cha ta không nhường cơ hội tốt này lại cho nàng, nàng sẽ không được như vậy đâu, đúng không? Hoàng thượng?" Lạc Thục phi thật sự ngu ngốc, khó trách vĩnh viễn chỉ có thể làm Thục phi, hơn hai mươi năm cũng không thể thăng tiến được chút nào. Đầu óc của bà ta như vậy lại có thể tồn tại trong hoàng cung thâm sâu này, xem ra vận khí của bà tốt hơn Hàn Vũ rất rất nhiều.

"À? Ý tứ của ái phi là muốn trẫm ban thưởng cho cả phụ thân của nàng?" Hoàng thượng hỏi Lạc Thục phi, giọng điệu rõ ràng không được vui.

Nhưng Lạc Thục phi cố tình không hiểu

"Hoàng thượng anh minh, phụ thân hắn..."

"Mẫu phi, đừng nói nữa" Đại hoàng tử đã nhìn ra, cho dù ngu ngốc cũng biết không thể chọc giận hoàng thượng trong lúc này, Lạc Thục phi lập tức im miệng.

"Làm sao ngươi có thể nghĩ ra?" Bắc Chấn Thiên hỏi Hàn Vũ

"Thật ra đạo lý này rất đơn giản, mặc kệ là hỏi ai, quan trọng là hỏi như thế nào? Nếu ta hỏi người nói thật, người đó sẽ trả lời lễ vật ở đâu trong hai cái. Nhưng nếu hỏi là người nói dối, hắn cũng không biết đáp án, cho nên, chỉ cần hỏi lễ vật ở đâu trong hai cái này, nếu như hắn cũng không biết, nhất định hắn sẽ trả lời lễ vật ở trong tay hắn, vậy chắc chắn lễ vật sẽ ở trong cái hộp bên kia." Hàn Vũ giải thích, nhưng nghe hiểu xác thực cũng không có mấy người, Hàn Vũ cũng không để ý cho lắm, bản thân mình hiểu là được rồi ( Muội cũng không hiểu Vũ tỷ ơi, có mem nào giải đáp giùm Ly Ly với)

"Hay, Vũ nhi rất thông minh" Bắc Chấn Thiên đến bên cạnh Hàn Vũ nói một câu, làm Hàn Vũ cũng hoảng sợ.

"Bắc quốc chúa quá khen" Hàn Vũ khiêm tốn, lại nói thêm một câu "Chút lòng thành mà thôi"

Bắc Chấn Thiên không biết Hàn Vũ là khiêm tốn hay kiêu ngạo, nhất thời không làm rõ được, điều này làm cho hắn nổi lên hứng thú với nàng. Nhưng lúc này, Hàn Vũ cũng không biết nàng đã gieo vào lòng hắn một mầm mống tình cảm, về sau lai trở thành yêu hận tình thù làm cho mầm mống này lặng lẽ trưởng thành trong lòng Bắc Chấn Thiên, đã thương đến rất nhiều người.

"Không biết Đông Lâm quốc xuất hiện tài nữ này khi nào?" Nói chuyện là Tây Phong quốc quốc chúa Tây Hạo Nhiên, hắn ngồi bên trái đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yến.

"Hạo Nhiên, thế nào? Ngươi hứng thú? Ta không cho phép" Đại công chúa Đông Lâm quốc Quân Phi Yên bá đạo ra lệnh cho Tây Hạo Nhiên.

"Cũng không phải, chỉ là người mới nên chú ý một chút, cảm thấy hứng thú cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi" Hai người bên kia không để ý đến ánh mắt của người khác, thản nhiên bàn luận về vấn đề này. Linh Quý phi nhìn, cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết tại sao đứa con gái nào của nàng cũng đeo bám nam nhân như thế, người ta thật tâm hay không còn không biết, haizzz, về sau phải làm sao bây giờ?

Nam Dương quốc Nam Dương Huyễn nhìn Hàn Vũ rất ấm áp, giống như chứa cả ngàn tương tư cùng quan tâm, làm cho người ta suy nghĩ không ra.

Chuyện lễ vật kết thúc như thế, xa xa trên một thân cây cổ thụ.

"Hôm nay đến đây thật không uổng công, không nghĩ ra nha đầu kia lại thông minh như thế, tiểu Diễm, ngươi cần phải coi trọng nàng" Ở trên cay Tà lão nhân vừa ăn vừa uống rượu, lại không biết từ nơi nào hắn lấy ra một con gà.

"Sư phụ, không phải lúc trước người cấm ta lui tới với triều đình sao? Vì sao hiện tại lại đồng ý?" Quân Tà Diễm không hiểu dụng ý của sư phụ mình.

"Hiện tại cấm ngươi tiếp xúc với bất cứ người nào trong triều đình, ngươi có đồng ý không?"

"Không đồng ý" Quân Tà Diễm không cần suy nghĩ ngay lập tức trả lời, nếu như là đồng ý, vậy Hàn Vũ cũng là một người trong số đó, hắn cũng không muốn cùng nàng đi hai đường song song không gặp nhau.

"Hắc hắc, tiểu tử, về sau ngươi sẽ hiểu dụng ý của ta. Ta đã thu Hàn Vũ là đệ tử của mình"

"Cái gì? Khi nào?"

"Mấy hôm trước, cụ thể thời điểm nào ta không nhớ rõ, đêm nay có thể xem náo nhiệt như vậy, đúng rồi thương thế của ngươi thế nào? Haizzz, không nghĩ ngươi muốn làm anh hùng lại trở thành cẩu hùng"

"Ít nhiều cũng có sư phụ hỗ trợ, huyễn thú mê tinh là Hàn Vũ muốn, đệ tử chỉ muốn giúp nàng mà thôi"

"Nàng muốn, nhưng không phải nàng dùng, mà lại đưa cho người kia hoàng hậu, quên đi, đều đã đi vào Huyễn Lâm, về sau muốn đi vào phải thông báo cho ta biết trước một tiếng, ta không muốn đi nhặt xác ngươi"

"Ta lại không nhờ ngươi mang ta ra"

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói cái gì sao? Sư phụ, ngài lớn tuổi rồi nên nghe không rõ" Sau khi nói xong Quân Tà Diễm lại đưa mắt nhìn vào trong viện xa xa, hiện tại lúc nào hắn cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn nghe nàng nói chuyện, nghe nàng khen tóc hắn đẹp, nghe nàng nói hắn trưởng thành rất suất....Tất cả đều nghĩ về một người nữ nhân tên gọi Hàn Vũ.