Chuẩn bị được ngọt một chút, từ đầu đến giờ cứ làm sao í ~~

---

Liễu Thanh Dao cùng Tiểu Hòa rất nhanh đã bàn giao tốt sự tình của cửa hàng, hơn nữa vượt ngoài dự liệu của Tịch Vũ Đồng chính là Liễu Thanh Dao còn bận bịu giúp nàng tìm thêm được một đám người tới quản lý.

Tịch Vũ Đồng ghé xem mấy lần, biết được Liễu Thanh Dao làm đến không tệ thì không tiếp tục bận tâm, toàn quyền giao cho đối phương quản lý, dù sao đạo lý nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, nàng vẫn là hiểu.

Tịch Vũ Đồng không phải để ý đến cửa hàng làm ăn, nên chỉ phải nghĩ làm cho Phượng Vũ Dịch không mộng thấy đêm động phòng hoa chúc của hai người, tối thiểu là ở thời điểm hiện tại, vì vậy mấy ngày đều sẽ đúng giờ hướng về Vương phủ chạy tới.

Bởi đã hôn trộm một lần rồi, đáy lòng Phượng Vũ Dịch chột dạ, chỉ sợ Tịch Vũ Đồng ngày nào đó nhớ tới chuyện này, thấy không thích hợp sẽ hỏi dò, cũng không có lại giữ người, chỉ là gặp mặt một lần liền để Tịch Vũ Đồng trở về.

Mỗi ngày nàng đều hướng về Vương phủ chạy chạy, chạy tới Tịch Hồng Bác lại bắt đầu hoài nghi nàng dư tình chưa xong.

Mấy ngày trước mới nói đối với Vương gia không có cảm giác gì, mấy ngày này lại đều đều chạy đi Vương phủ gặp mặt Vương gia một lần, không phải dư tình chưa xong thì còn là gì?

Không nghĩ ra, Tịch Hồng Bác tại lần thứ hai nàng từ Vương phủ trở lại liền tới trong sân hỏi: "Đồng nhi, con nhưng là đối với Vương gia dư tình chưa xong?"

Tịch Vũ Đồng lúc này đang uống trà, nghe phụ thân hỏi lên như vậy, trong nháy mắt bị chấn động đến, liền với ho khan vài tiếng.

Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào vội vàng tiến lên đập lưng thuận khí cho nàng, chờ nàng tốt hơn một chút mới lui ra.

Tịch Hồng Bác không nghĩ tới nàng phản ứng lớn như vậy, dở khóc dở cười: "Vi phụ nói đã làm con kinh ngạc tới vậy sao?"

Tịch Vũ Đồng lắc đầu, giơ tay cầm ấm nước tự rót cho mình chén trà uống vào ép xuống, lại rót chén trà cho phụ thân, mới hỏi: "Phụ thân, ngài đây là từ đâu nghe nói, là ai gây sự đến trước mặt ngài nói huyên thuyên phải không?".

Tịch Hồng Bác lắc đầu, đến đối diện nàng ngồi xuống: "Cũng không có người cùng phụ thân nói cái gì.

Chỉ là mấy ngày nay mỗi ngày con đều hướng về Vương phủ chạy, phụ thân không nghĩ ra."

Tịch Vũ Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng không biết nên giải thích thế nào.

Nàng không thể nói nếu hai người không thấy mặt nhau, Phượng Vũ Dịch sẽ mơ thấy sự tình một đời trước đi, như vậy lại sẽ dính dáng đến mình, vạn nhất bại lộ cái gì sẽ không thích hợp.

"Phụ thân, nữ nhi đi tìm Vương gia chính là có chuyện khác, không phải nói chuyện yêu đương." Tịch Vũ Đồng suy tư một chút, vẫn không nghĩ ra cớ gì, chỉ có thể nói, "Chỉ là nội dung cụ thể nữ nhi đã đáp ứng Vương gia không thể nói, kính xin phụ thân thứ lỗi."

Tịch Hồng Bác liếc nhìn nàng một cái, cũng không tin: "Con một cô gái, có chuyện gì mà Vương gia cần ngày ngày thương lượng với con chứ? Hơn nữa, con mỗi ngày giờ Thân ra ngoài, ước chừng thời gian nửa nén hương liền trở về.

Từ phủ Thái sư đến Dịch Vương phủ, lộ trình đi nhanh ước chừng cần một phút, mang ý nghĩa con ở lại Vương phủ chỉ có thời gian một chén trà.

Huống chi chuyện gì cần con ngày ngày qua đó chứ?"

Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới phụ thân tính được rõ ràng như thế, có chút há hốc mồm.

"Đồng nhi," Tịch Hồng Bác thở dài, lại hỏi, "Có phải Vương gia uy hiếp con tới Vương phủ?"

Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể ra duyên cớ như thế, không phải vậy Tịch Vũ Đồng cũng không có làm ra cử chỉ ngược lại so với lời giải thích với hắn như vậy.

Tịch Vũ Đồng không biết tại sao phụ thân của mình lại hỏi như vậy, biểu hiện kinh ngạc lên tiếng gọi "Phụ thân."

Nàng như vậy, Tịch Hồng Bác càng là đối với ý nghĩ trong lòng mình kiên định: "Ta còn nói Dịch Vương gia này tốt, không hề nghĩ hắn lén lút đê tiện như vậy, lại cưỡng bức con mỗi ngày —— "

Tịch Vũ Đồng càng nghe càng cảm thấy không đúng, ngay lúc đối phương không nói ra lời, dở khóc dở cười giải thích: "Phụ thân, ngài cả nghĩ quá rồi, Vương gia không có chút ngôn hành cử chỉ nào uy hiếp nữ nhi."

Tịch Hồng Bác sửng sốt một chút, cực kỳ tự nhiên cất đi vẻ mặt bi phẫn, gật gù: "Ta nói ta nhìn người sẽ không sai, Dịch Vương gia tính cách ôn hòa, tài đức vẹn toàn, không phải người đê tiện như vậy."

Lần đầu tiên Tịch Vũ Đồng thấy phụ thân như vậy, trong lòng cảm thấy thú vị, nhất thời không nhịn được cười, "Vâng vâng vâng, phụ thân không nhìn lầm người."

Bảo đảm Phượng Vũ Dịch không có một chút hành vi cưỡng bức nào, Tịch Hồng Bác đúng là yên lòng, càng là chủ ý quyết định mặc kệ hai người, yêu làm sao dằn vặt liền ra sao dằn vặt.

Hắn già rồi, quản không được quá nhiều, điều có thể làm chỉ có điểm để nữ nhi hài lòng.

"Đúng rồi." Tịch Hồng Bác nhớ tới sự tình hôm nay trên triều, có chút cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Đồng nhi, con có biết chuyện Công chúa có khả năng phải hòa thân?"

"Ầm —— "

"Tiểu thư, ngài không có nóng chứ?"

Sau một trận luống cuống tay chân, hai người Tịch Vũ Đồng tiếp tục đề tài lúc nãy

"Phụ thân nói Công chúa có thể phải hòa thân?" Tịch Vũ Đồng ổn định tinh thần, "Là ý chỉ của bệ hả?".

"Bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ, nhưng đã có ý rồi.

Hơn một năm trở lại đây, Ô Bang không ngừng tập kích khu vực biên cảnh của ta, hơn nữa liên tiếp đoạt được mấy thành trấn.

Mà nước ta lại ba năm liên tục khô hạn, bách tính không thu hoạch được một hạt nào, dân chúng lầm than, thực sự không cách nào xuất binh tấn công.

Nói đến Ô Bang kia, nếu như không đối chiến, vậy chỉ có thể hòa thân."

Tịch Hồng Bác biết nữ nhi cùng Công chúa giao hảo, vì vậy mới nhắc đến việc này.

Hòa thân đại thể là đem Công chúa gả đi, mà hiện nay Thánh thượng chỉ có một mình nữ nhi là Phượng Vũ Dao, tự nhiên không có người thứ hai để lựa chọn.

Tịch Vũ Đồng cau mày: "Ô Bang chính là nơi Man Hoang, hơn nữa tính cách tàn bạo, Công chúa nếu gả đi, sau này phải làm thế nào đây chứ?"

"Vi phụ cùng bệ hạ cũng biết, nhưng ngoại trừ hòa thân cũng không còn biện pháp khác." Tịch Hồng Bác thở dài, "Vi phụ biết con không cam lòng, bệ hạ cũng đau lòng Công chúa.

Nhưng so với cá nhân, quốc gia cùng bách tính trọng yếu hơn, bệ hạ có lẽ sẽ đồng ý lần hòa thân này.

Ta biết con cùng Công chúa giao hảo, đến lúc đó thì khuyên Công chúa một chút."

Tịch Vũ Đồng miệng mấp máy, không biết nên trả lời như thế nào.

Nàng biết thân là Công chúa, vận mệnh không phải là chuyện bản thân có thể khống chế, nhưng không nghĩ tới lại phải hòa thân gả tới nơi Ô Bang kia.

Một đời trước, Phượng Vũ Dao bởi vì lần đi chùa miếu bị sỉ nhục, chờ sau khi Bích phi qua đời cũng đi theo, nên không phát sinh chuyện hòa thân.

Bây giờ nàng cứu được người, miễn bị làm bẩn, nhưng cũng miễn không được phải hòa thân, chẳng lẽ nói đây chính là nhân quả?

Chờ nàng hoàn hồn, phụ thân đã rời đi.

"Tiểu thư, Công chúa thật đáng thương a, lẽ nào thật sự muốn hòa thân đến Ô Bang kia sao?" Tiểu Đào hỏi, "Nô tỳ nghe nói nơi Ô Bang đó ăn sống dê bò, mỗi người vóc dáng khôi ngô, nhưng lại giống như dã thú, Công chúa thân thể thiên kim làm sao có thể chịu đựng được?"

Tịch Vũ Đồng nắm lấy mi tâm: "Ta tự nhiên cũng biết, nhưng chuyện bệ hạ quyết định, ngươi cảm thấy chúng ta có thể thay đổi sao?"

Nàng cảm thấy là vì mình thay đổi vận mệnh của Phượng Vũ Dao mới dẫn đến xảy ra chuyện hòa thân, đáy lòng có chút loạn.

"Tiểu thư, không phải lão gia nói bệ hạ còn chưa hạ chỉ?" So với hai người, Tiểu Hòa làm người đứng xem đúng là tỉnh táo không ít, nhắc nhở, "Miễn là bệ hạ chưa hạ chỉ, tất cả vẫn còn có cơ hội."

Tịch Vũ Đồng tự nhiên biết có cơ hội, nhưng ai cũng không rõ ràng lúc nào ý chỉ sẽ ban xuống, nói không chắc đêm nay lập tức đã quyết định.

Ngăn ngắn nửa ngày, các nàng có thể làm cái gì?

Tiểu Hòa xem nàng ủ rũ như vậy, lại suy nghĩ một chút, đề nghị: "Tiểu thư, không bằng ngài đi tìm Vương gia thương lượng một chút?"

Nàng đúng là nhắc nhở Tịch Vũ Đồng, thân phận nàng thấp kém, nhưng Phượng Vũ Dịch là hoàng tử, nếu khuyên bảo bệ hạ chắc vẫn còn có một chút hi vọng sống.

Nghĩ như thế, nàng liền vội vàng đứng lên: "Tiểu Hòa, Tiểu Đào, chuẩn bị kỹ càng xe ngựa, hiện tại chúng ta liền đi Dịch Vương phủ."

"Dạ, tiểu thư."

Nàng nghe ý tứ phụ thân nói chỉ là lén lút thương lượng, vẫn chưa công bố rõ ràng, nên Phượng Vũ Dịch chắc còn không biết.

Mà hai người Phượng Vũ Dịch cùng Phượng Vũ Dao cảm tình không tệ, nếu biết muội muội phải hòa thân đến Ô Bang, ước chừng cũng là có ý kiến phản đối, đến thời điểm đi khuyên can bệ hạ cũng có thể làm cho bệ hạ thay đổi chủ ý.

Chỉ là chờ nàng đến được Vương phủ, lại bị quản gia báo cho Phượng Vũ Dịch không ở quý phủ.

Tịch Vũ Đồng đáy lòng sốt ruột, hỏi: "Quản gia có biết Vương gia đi rồi nơi nào không?"

Quản gia biết tâm ý của Vương gia đối với Tịch Vũ Đồng, thái độ cực kỳ cung kính, thành thật trả lời: "Vương gia nhận được ý chỉ vào cung.

Chắc là lúc Tịch tiểu thư rời đi được một phút, trong cung liền tới truyền tin, tuyên Vương gia vào cung."

Tịch Vũ Đồng suy đoán Hoàng đế gọi Phượng Vũ Dịch vào cung thương lượng chuyện Phượng Vũ Dao hòa thân.

Quản gia thấy nàng mặt ủ mày chau, hỏi: "Vương gia vào cung, trong thời gian ngắn chắc là không về.

Không biết Tịch tiểu thư có việc gấp hay sao? Không bằng nói một tiếng cùng nô tài, chờ Vương gia trở về nô tài sẽ bẩm báo lại với Vương gia?"

Tịch Vũ Đồng không thể nói là chuyện Công chúa hòa thân, chỉ có thể cự tuyệt hảo ý của quản gia, quyết định chờ Phượng Vũ Dịch trở về hỏi dò xem sao.

Quản gia cũng không để nàng đứng ở bên ngoài, chỉ có thể mời người đến bên trong chờ đợi.

Không phải vậy, chờ Vương gia trở về biết được, ước chừng lại đau lòng hơn.

Tịch Vũ Đồng cũng biết đứng ngoài cửa chờ không thích hợp, liền cùng quản gia đi vào.

Khoảng chừng một canh giờ sau mới có người vào thông báo Vương gia trở về.

Tịch Vũ Đồng vội vã đi theo ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Phượng Vũ Dịch nằm trên cán bị người vác trở về.

Chờ đến gần, nàng nhìn rõ Phượng Vũ Dịch nửa người dưới đắp một tấm chăn mỏng, mơ hồ có thể thấy được màu máu trong chăn.

Người kia sắc mặt tái nhợt nằm nhoài trên cán, hai mắt khép kín, hô hấp cực kỳ yếu ớt.

Quản gia cũng bị sợ rồi, nhưng vẫn bình tĩnh nhiều hơn, nhận ra những người gánh Vương gia trở về chính là một đám quan binh, tiến lên nhét bạc vào tay, nhỏ giọng hỏi dò: "Quan đại gia, Vương gia đây là làm sao vậy hả?"

Người kia vạn vạn không dám nhận, thành thật trả lời: "Vương gia không biết làm gì chọc bệ hạ tức giận, bị thưởng ba mươi đại bản.

Bệ hạ phân phó không thể lưu thủ, bản tử này có chút nặng, quản gia vẫn là mau mau mời đại phu đến nhìn một chút.

Còn có, mấy huynh đệ ta còn có nhiệm vụ phải làm, liền không quấy rầy."

Nói xong, mấy thị vệ kia thả cán ở cửa, nhanh chóng rời đi.

Ngoại trừ chuyện phản đối hòa thân, còn có thể có cái gì chọc giận Thánh thượng? Nói vậy Phượng Vũ Dịch biết được Phượng Vũ Dao muốn hòa thân, lập tức nói rõ chính mình không đồng ý, thậm chí còn dùng ngôn luận quá khích, không phải vậy sẽ không để bệ hạ tức giận thưởng ba mươi bản tử.

Tịch Vũ Đồng nhắm mắt lại, che đậy đi nước mắt nơi đáy mắt, nhìn về phía quản gia: "Quản gia, quý phủ có đại phu không? Bây giờ trọng yếu nhất vẫn là tìm đại phu nhìn một chút thương thế của Vương gia."

Quản gia cũng tỉnh táo lại, vội vã gọi hạ nhân đi tìm Tống thái y.

"Quản gia, bệ hạ mới vừa đánh bản tử, nếu là tìm thái y, không khỏi sẽ chọc cho bệ hạ tức giận." Tịch Vũ Đồng đánh gãy lời hắn, "Không thích hợp."

Quản gia sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại, vội vã đổi giọng gọi hạ nhân đi tìm đại phu tầm thường.

Tịch Vũ Đồng vốn là muốn hỏi chuyện hòa thân, bây giờ thấy Phượng Vũ Dịch như vậy cũng không thể đi, cùng quản gia chờ người đem Phượng Vũ Dịch đưa đi phòng ngủ.

Nàng biết Phượng Vũ Dịch nữ phẫn nam trang, thấy quản gia muốn cho người xử lý thương tích, vội vã ngăn lại: "Quản gia, để ta xử lí cho".

Quản gia chần chờ: "Tịch tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, Vương gia nơi bị thương lại không giống bình thường, ngài như vậy nhưng —— "

Tịch Vũ Đồng đón lấy dáng dấp khác thường của quản gia, đáy lòng khổ não, chỉ có thể làm như cái gì cũng không hiểu, bình tĩnh giải thích: "Ta là nữ tử, chung quy tỉ mỉ, xử lý cũng sẽ nhanh một chút.

Quản gia, ngươi trước tiên vẫn là đi xử lý công việc của Vương phủ, nhìn đại phu lúc nào có thể đến.

Tiểu Đào, ngươi đi chuẩn bị cho ta chút nước nóng cùng băng gạc, Tiểu Hòa, ngươi —— ".

ngôn tình hài

Tiểu Hòa xung phong nhận việc: "Tiểu thư, nô tỳ lưu lại giúp ngài cho."

Tịch Vũ Đồng có chút động lòng, nhưng nghĩ tới ngụy trang của Phượng Vũ Dịch, vẫn là từ chối: "Không cần, ngươi cùng Tiểu Đào chuẩn bị đồ vật kỹ càng, sau đó ở ngoài cửa chờ phân phó."

Sắp xếp này của nàng thực sự là không hợp với lẽ thường, quản gia cùng mấy người trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn là nghe theo phân phó, rất nhanh rời đi.

Chờ hai người Tiểu Đào chuẩn bị kỹ càng lại đi ra ngoài canh chừng, lúc này Tịch Vũ Đồng mới đưa tay hất chăn mỏng đang che kín bên trên.

Chờ xốc lên chăn mỏng, nàng mới biết ba mươi đại bản này nghiêm trọng đến mức nào, không chỉ cái mông nhuộm vết máu, thậm chí còn có chút vết máu lưu đến phía trước bắp đùi, xem ra cực sự thê thảm.

"Ngươi đến tột cùng là nói cái gì, lại làm cái gì, bệ hạ mới tức giận đến đánh ngươi ba mươi đại bản chứ hả?"

Không được đáp lại, nàng nhấc mắt liếc nhìn người đang hôn mê, chỉ có thể thu hồi tâm tư nhận mệnh, đi thoát quần của đối phương.

Thời gian không biết qua bao lâu, huyết dịch đã có chút đọng lại, quần cũng bị dính lấy, nếu mạnh mẽ kéo xuống phỏng chừng sẽ làm rách thương tích dẫn đến chảy máu càng nhiều hơn.

Do dự một chút, nàng để Tiểu Hòa mang đến cây kéo, dọc theo khúc vải chỗ cái mông bị dính chặt, cắt đi..