Có lẽ thủ hạ hắn có thể chạy trốn, nhưng mà bản thân Chu Triêu nhất định là được quan tâm trọng điểm rồi. Cho nên khả năng hắn trốn thoát cực kỳ nhỏ nhoi.
"Ha ha ha, Trầm Thu, ngươi cho rằng Chu Triêu ta sẽ để mặc cho ngươi tùy ý xâm lược?"
Chu Triêu bỗng nhiên cười phá lên.
"À, thì ra ngươi vẫn còn lá bài tẩy khác?"
Trầm Thu không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh nói.
Lúc trước Chu Triêu đã bị Sở Mộ tiêu hao ba con chủ sủng, hiện tại Trầm Thu muốn đối phó hắn hiển nhiên không thành vấn đề.
Chu Triêu cũng không thể sử dụng dược tề tăng cường thực lực Hồn sủng. Bởi vì bên phía Trầm Thu còn có một nhóm cao thủ Hồn Hoàng sẵn sàng vây công trì hoãn thời gian, một khi dược tề hết hiệu lực cũng là lúc hắn bó tay chịu trói.
"Trầm Thu, thủ đoạn của ngươi quả thật cao minh. Nhưng ngươi có biết tại sao thực lực của ta thường xuyên phập phồng lên xuống không?"
Ánh mắt Chu Triêu nhìn Trầm Thu lộ rõ ý tứ trào phúng.
Ở trận chiến này, Chu Triêu đã bị đánh không lực hoàn thủ. Thế lực Hồn Minh cũng thua chắc rồi.
Nhưng mà muốn giết Chu Triêu hắn nói dễ hơn làm. Một cường giả đỉnh cấp làm sao bị giết dễ dàng như thế.
Trầm Thu không nói lời nào, vẻ mặt trấn định như thường chờ đợi Chu Triêu nói tiếp vế sau.
Trên thực tế, Trầm Thu cũng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái. Bởi vì ngày hôm nay Chu Triêu bị khống chế quá nhanh so với kế hoạch đặt ra.
Cách đây vài tháng, Trầm Thu đã xếp đặt kế hoạch cực kỳ cẩn thận chuẩn bị cho trận đánh bất ngờ này. Hắn có lòng tin chiếm đoạt Linh thành, giết sạch quân đoàn Hồn Minh trú đóng tại nơi này. Nhưng những vấn đề khó khăn từng dự đoán lại không có xuất hiện, điều này làm cho Trầm Thu cảm thấy tiến triển quá mức thuận lợi.
"Trầm Thu, ngươi quá sơ suất rồi. Ngươi không cảm thấy thực lực mạnh ta có chỗ khác biệt sao?"
Chu Triêu mỉm cười tự tin, tiếp tục nói.
Trầm Thu nghe đến đây liền nhíu mày suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt Trầm Thu lộ vẻ trầm trọng, nghi ngờ nói:
"Các ngươi là hai người?"
"Ha ha ha ha, cuối cùng ngươi đã hiểu ra vấn đề. Thật ra ta không phải là Chu Triêu."
Tiếng cười Chu Triêu càng thêm càn rỡ.
"Vậy... vậy ngươi là ai?"
Trầm Thu rùng mình một cái, cố gắng dò hỏi.
Hắn hồi tưởng lại hôm nay Chu Triêu quả thật rất khác, ngay cả Hồn sủng triệu hoán cũng không giống. Vào lúc này, trong lòng Trầm Thu chợt có cảm giác sự tình không ổn.
"Ta? Ta chỉ là một con rối do hắn đưa ra tránh né sự kiện Phong Khẩu, vì thế Minh chủ cũng không biết Chu Triêu thật sự nằm ngoài danh sách Phong Khẩu của hắn. Ta may mắn tránh thoát một kiếp, sau này vẫn làm tiếp vai trò Chu Triêu trước mắ công chúng."
Chu Triêu cười khẩy, dùng ánh mắt chế giễu nhìn lướt qua nhóm cường giả ba thế lực lớn.
"Ngươi là đệ đệ hắn, Chu Nghĩa?"
Trầm Thu rốt cuộc nghĩ tới một người.
Trầm Thu còn nhớ rõ hai mươi năm trước, đệ đệ Chu Triêu là Chu Nghĩa thèm thuồng Nữ Tôn Băng Lam mới tìm mọi cách chiếm đoạt nàng. Sau đó hắn đã bị Sở Thiên Mang giết chết ở bên ngoài Vạn Tượng thành.
Lúc trước ba thế lực lớn đã bày ra kế hoạch chu toàn, nhưng không ngờ Chu Triêu xuất hiện trong đại hội linh thuật lại là đệ đệ Chu Nghĩa. Còn chân chính Chu Triêu đang ẩn núp ở đâu đó xem bọn họ diễn xiếc.
Chu Triêu nói những lời này khiến cho Chu Tử Trản sợ ngây người.
Chu Tử Trản chợt nhớ tới một người che mặt bí ẩn thường xuyên xuất hiện ở trong phủ thành chủ, thời thời khắc khắc lượn lờ trong phủ tựa nh U Linh. Ngay cả Chu Triêu nhìn thấy hắn cũng phải cung kính chào hỏi.
Chu Tử Trản nghĩ mãi mà không rõ Nguyễn lão tiên sinh thần bí là cao nhân phương nào, nghĩ mãi mà không rõ nghĩa phụ Chu Triêu tại sao lại sợ hắn như vậy. Đến bây giờ hắn mới biết được lão giả đó chính là Dược Hoang Chu Triêu chân chính.
"Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Chu Triêu thật sự bây giờ đang làm gì sao?"
Ánh mắt Chu Triêu ngó chừng Trầm Thu, bộ dạng cực kỳ đắc ý.
Chu Nghĩa quả thật thua rất thảm, nhưng mà ba thế lực lớn cũng đừng hòng sống tốt.
Trầm Thu quay đầu lại nhìn tới mấy tòa cung điện ở phía xa xăm.
Nếu Chu Triêu thật sự là hai người khác nhau, vậy thì Chu Triêu chân chính nhất định sẽ xông vào cung điện của ba thế lực lớn cổ động tru diệt. Thậm chí những người thân, gia quyến sống ở hậu điện cũng sẽ bị liên lụy.
"Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm."
Trầm Thu cắn chặt hàm răng, trong lòng vừa lo vừa hận.
Hắn đã an bài cực kỳ cẩn thận rồi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới Chu Triêu lại giảo hoạt đến trình độ này. Để cho đệ đệ giả mạo thân phận mình suốt hai mươi năm, khó trách thực lực hắn lúc lên lúc xuống, chủng loại Hồn sủng xuất chiến cũng náo loạn cả lên.
"Nguyên lão, hắn nhất định là nói láo! "
"Nguyên lão, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Các vị trưởng lão ở chung quanh vô cùng bối rối, trong lúc nhất thời không ai đưa ra được chủ ý nào.
Mặc dù ba thế lực lớn đã an bài gia quyến của các thành viên trọng yếu tại những nơi an tòa. Nhưng khó tránh khỏi một vài người giống như Uyển Trữ, Thẩm Mặc, Thiên Cầm, Hương Nam công chúa ra ngoài lịch lãm hoặc chấp hành nhiệm vụ. Nếu như Chu Triêu chân chính liên hiệp với thế lực Dương Khuyết, vậy thì trận chiến này rất có thể bị lật chuyển thế cờ.
Hơn nữa, Trầm Thu biết rõ thực lực Chu Nghĩa chỉ yếu hơn mình một chút, như vậy Chu Triêu chân chính phải cùng cấp độ với Hùng Mạt Mạch Lăng.
"Không cần khẩn trương, Chu Triêu trước tiên muốn giết một người, sau đó mới đi tới cung điện của các ngươi. Người này là ai, không cần ta phải nói đi?"
Chu Nghĩa cười nói.
"Sở Phương Trần?"
Trầm Thu động dung một lần nữa.
Sở Phương Trần ngày hôm nay biểu hiện quá mức chói mắt, thể lực và hồn lực đã bị hao tổn rất nhiều trong trận chiến với Chu Nghĩa. Cho nên Trầm Thu không cho Sở Phương Trần tham gia hàng ngũ truy sát thế lực Hồn Minh.
Nhưng mà Chu Triêu lại muốn giết Sở Phương Trần, chuyện này phát triển càng lúc càng phức tạp rồi. Hiện tại hắn nên cử người nào đi cứu viện? Ngoại trừ hắn ra, nơi này còn có người nào đủ sức ngăn cản cường giả tiếp cận chúa tể?
Hôm nay Trầm Thu đã thấy được thực lực Sở Mộ, cũng nhận ra tiềm lực và thiên phú trác tuyệt của người thanh niên này. Chỉ cần bồi dưỡng thêm vài năm, thực lực hắn khẳng định sẽ siêu việt vương giả Lê Hồng.
Cho nên bất luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của hắn. Nếu như Sở Phương Trần bị Chu Triêu bóp chết từ trong trứng nước, ba thế lực lớn sẽ bị tổn thất không thể nào tính toán nổi.
Chỉ sợ ba thế lực lớn tại Linh thành bị san thành bình địa cũng không đáng giá bằng người thanh niên kia.
"Bốn vị đại trưởng lão theo ta trở về, những người khác tiếp tục truy sát."
Trầm Thu vội vàng hạ lệnh.
Trầm Thu biết nơi này chỉ có mình đủ sức lưu lại Chu Nghĩa.
Nhưng mà tính mạng Chu Nghĩa không so sánh với một người thanh niên thiên tài tuyệt thế.
"Nguyên lão, có thể đây chỉ là Chu Triêu cố ý lừa gạt." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Một vị trưởng lão nghi ngờ nói.
"Cứ trở về rồi tính!"
Trầm Thu tức giận không muốn nhiều lời, hắn thà tin là có còn hơn không. Dù sao người thanh niên kia quá mức trọng yếu đối với ba thế lực lớn, có thể nói là tương lai của bọn họ phụ thuộc rất lớn vào hắn.
"Ha ha ha, Trầm Thu, ngươi bây giờ trở về hình như hơi muộn rồi. Sợ rằng ngươi chỉ kịp nhặt xác cho hắn thôi!"
Chu Nghĩa nhìn Trầm Thu suất lĩnh mấy vị trưởng lão rời khỏi lập tức cất tiếng cười to.
Thẩm Mặc thống lĩnh quân đoàn Yểm Ma cung lạnh lùng nói với Chu Nghĩa:
"Ngươi đừng hòng chạy trốn khỏi tay ta."
"Thẩm Mặc, phụ thân của ngươi vừa đi, ta lấy tính mạng ngươi rời khỏi cũng dễ như trở bàn tay."
Chu Nghĩa cười lạnh nói.
Không có Trầm Thu, không có bốn đại trưởng lão, nơi này có ai ngăn cản được hắn?
"Ngươi cho rằng Thẩm Mặc ta chỉ có mỗi Hồn sủng cao đẳng đế hoàng?"
Thẩm Mặc hừ lạnh một tiếng.