Sủng Mị

Chương 944: Ta không có thói quen lưu người sống !

Chín cái đuôi Mạc Tà lập tức nổi lên Hồng Viêm cuồn cuộn, hòa tan Băng hệ đế hoàng hóa thành hơi nước

Hai đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng tử vong trong nháy mắt, Chu Hạo Đình đã ý thức được đại thế đã mất, lúc này còn không chạy thì đợi đến khi nào?

Người này hiển nhiên hiểu rõ phương thức sinh tồn, thấy tình thế không ổn lập tức lựa chọn chạy trốn

Nhưng mà Sở Mộ cảm thấy ngoài dự liệu chính là cái tên Chu Hạo Đình này chạy trốn quá nhanh, chớp mắt một cái đã chạy hơn chục dặm.

"Mạc Tà, đuổi theo!"

Sở Mộ cười lạnh nói.

Sở Mộ nhảy lên trên lưng Mạc Tà, vội vàng tăng tốc đuổi theo phương hướng Chu Hạo Đình mới vừa chạy.

Chu Hạo Đình vô cùng quyết đoán bỏ mặc hai đầu cao đẳng đế hoàng còn lại, hi vọng chúng nó có thể ngăn chặn Sở Mộ trong chốc lát.

Mạc Tà cũng không có biện pháp nào khác, đành phải dừng lại chiến đấu với hai đầu cao đẳng đế hoàng.

Thế nhưng, sau khi giết chết chúng nó thì Chu Hạo Đình đã chạy đi rất xa, sợ rằng khó lòng đuổi kịp. Dù sao tốc độ đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong của Chu Hạo Đình cũng gần bằng Mạc Tà. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nếu chưa gặp phải tình huống cấp bách, Sở Mộ sẽ không Bán Ma hóa gia nhập chiến đấu.

Cho nên Sở Mộ để cho Mạc Tà tiếp tục đuổi theo, mong rằng Mạc Tà nhân cơ hội này có chỗ đột phá.

Một đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong dốc toàn lực chạy trốn rất khó bắt lại, Mạc Tà mấy lần nhìn thấy bóng lưng Chu Hạo Đình nhưng không đủ thời gian buông thả kỹ năng. Cái tên kia không ngừng biến đổi phương hướng đúng là gian manh giảo hoạt cùng cực.

Mặc dù Chu Hạo Đình sợ hãi bộ dáng ma quỷ lúc nãy của Sở Mộ, một lát sau lại phát hiện đối phương chậm chạp không có cách nào bắt giữ mình liền nghĩ đến phương diện hồn kỹ đặc thù.

Sở Mộ cũng không nóng nảy, một đường truy đuổi từ đêm khuya cho đến hừng sáng, song phương vẫn giữ nguyên khoảng cách như cũ.

Truy tung cũng là một loại rèn luyện đối với Mạc Tà, Sở Mộ tin tưởng Mạc Tà đủ năng lực đánh chết Chu Hạo Đình. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, hiện tại song phương đang so đấu tâm tính và sự kiên nhẫn.

Thể lực không ngừng tiêu hao, sắc mặt Chu Hạo Đình dần dần khó coi.

Hắn đã chạy không biết mấy ngàn dặm, từ ban đêm đến sáng sớm, rồi đến buổi trưa, đối phương truy cùng đuổi tận khiến cho Chu Hạo Đình cảm giác tử vong uy hiếp. Bởi vì thể lực Hồn sủng của hắn đã gần cạn kiệt, tốc độ càng lúc càng chậm.

"Thế nào, còn trốn nữa sao?"

Thanh âm Sở Mộ hờ hững truyền vào trong tai Chu Hạo Đình.

Chu Hạo Đình tràn đầy sợ hãi quay đầu lại nhìn Sở Mộ.

Chẳng biết từ lúc nào Thất Tội Hồ đã tiếp cận hắn, chín cái đuôi cuồng dã quấn chặt thân thể Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Chu Hạo Đình mặt mày tái mét, vội vàng nói:

"Thật ra ta và ngươi không có thâm thù đại hận, thả ta một con đường sống. Ta sẽ cho ngươi tất cả linh vật đang có trên người, hẳn là đủ để cường hóa ra một đầu đế hoàng đỉnh phong."

"Ta không có thói quen lưu người sống."

Sở Mộ mỉm cười nhàn nhạt.

"Là... là Chu Triêu muốn giết ngươi, không có..."

Chu Hạo Đình vừa nói tới đây bỗng nhiên cảm giác một cái đuôi mềm mại vòng qua cổ họng mình.

"Rắc!"

Chu Hạo Đình toàn thân cứng ngắc, cần cổ bị vặn gãy bẻ ngang, tử trạng vô cùng kinh khủng.

Tứ chi hắn giãy dụa mấy lượt, con ngươi lồi ra.

Trước đó hắn muốn dùng phương thức này giết chết Sở Mộ, cuối cùng lại chết vì ý nghĩ của mình.

Ngày cuối cùng của đại hội linh thuật rốt cuộc cũng đến.

Vào hôm nay, hai mươi vị Linh sư sẽ nổi lửa lò luyện công khai hoàn thành linh vật ở trên quảng trường.

Vì muốn tận mắt nhìn thấy các vị Linh sư cao cấp luyện chế, từ lúc sáng sớm đã có rất nhiều dân chúng chờ chực chung quanh quảng trường. Thậm chí phía trên nóc nhà, đường phố cũng chật ních người.

Đây là cơ hội hiếm có để nhóm Linh sư học đồ biết được thế nào là linh thuật cao cấp, điều này sẽ có trợ giúp rất lớn với bọn họ.

Đến giữa trưa, cả quảng trường người người ồn ào tấp nập, tiến hô hoán chen chúc hỗn loạn một mảnh. Những người có lòng chờ đợi từ sớm bắt đầu cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.

"Cho mời hai mươi vị Linh sư ra sân!"

Một lão giả đảm nhiệm công việc giám sát cao giọng hô lên, hai mươi vị Linh sư trẻ tuổi chậm rãi đi ra. Dưới chân là mặt thảm rải đầy cánh hoa, mấy vạn người đồng loạt vỗ tay, ánh mắt hâm mộ nhìn vào bọn họ.

Đây là vinh quang đại biểu cho một loại quyền uy nhất trong thế giới nhân loại.

Trung tâm quảng trường là hai mươi có lò luyện màu sắc không giống nhau, tùy thuộc vào thuộc tính từng cái. Năng lượng trong lò tràn ra khiến cho không khí mơ hồ vặn vẹo, người bình thường tiếp cận khẳng định hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Đây là nguyên nhân chính một vị Linh sư cao cấp còn phải có thực lực cường đại và khả năng thừa nhận hơn người.

Luyện đan trong lò là khâu cuối cùng, cũng là giai đoạn quan trọng nhất. Hai mươi vị Linh sư kiệt xuất theo thứ tự tiến đến phía trước lò luyện, bày các loại linh vật ra trước mặt mình chuẩn bị so đấu.

Ngày hôm nay, tuyệt đại đa số cao tầng tại Linh thành đều xuất hiện, từ giới chủ cấp một cho đến cấp mười, từ nhất niệm Hồn Hoàng cho đến chín niệm Hồn Hoàng, từ điện chủ, cung chủ cho đến trưởng lão, nguyên lão, còn có đông đảo đại nhân vật nổi danh khắp địa cảnh.

Hai mươi vị Linh sư trẻ tuổi cũng không nóng vội, dù sao bọn họ đã từng chứng kiến nhiều rồi. Những lúc đi lại, rèn luyện, lịch lãm vẫn thường đảo qua các thế lực lớn, tố chất tinh thần hiển nhiên vượt xa người thường.

Hiển nhiên bọn họ cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương, hưng phấn vì được biểu hiện năng lực của mình trước mặt nhiều cường giả như vậy.

Chỗ ngồi cao nhất trên khán đài chính là thành chủ Linh thành - Dương Khuyết.

Hắn là vương giả Linh sư, chỉ riêng khí thế đã chèn ép một đám người ngồi phía dưới, hai tay đặt lên băng ghế vô cùng thanh thản. Ánh mắt hắn nhìn xuống tạo ra một loại áp lực vô hình đối với nhóm tuyển thủ.

Bên trái Dương khuyết là nguyên lão Yểm Ma cung - Trầm Thu.

Địa vị và thực lực Trầm Thu đã gần bằng Ma Đế bên trong thế lực Yểm Ma cung, có thể nói là thuộc nhóm đầu lĩnh tại nơi này.

Bên phải Dương Khuyết là Dược Hoang Chu Triêu. Mặc dù chỗ ngồi hơi thấp một chút, nhưng thân phận hắn vẫn áp đảo một đống người bên dưới.

Trầm Thu, Dương Khuyết, Chu Triêu, ba người này đại biểu cho vị trí đỉnh kim tự tháp trong thế giới nhân loại. Bọn họ chỉ ngồi đó đón nhận ánh mắt tôn kính và sùng bái của hàng vạn người dân.

Hàng ghế kế tiếp là nhóm trưởng lão và giới chủ quản hạt lãnh thổ nghìn dặm, trong tay khống chế sinh tử hàng tỷ con dân. Bọn họ là bá chủ một phương, giở tay nhấc lên đều có thể chấn động sơn hà.

Lúc này cả đám cao tầng đang thấp giọng bàn luận với nhau, suy đoán xem ai là đệ nhất Linh sư kỳ này.

Mà hai mươi vị tuyển thủ chính là Linh sư kiệt xuất nhất đến từ Thiên Hạ Cảnh và Vạn Tượng Cảnh. Cho dù bọn họ thắng hay bại, sau ngày hôm nay đều có tiền đồ vô hạn, từng bước từng bước phấn đấu vì một chỗ người trên đài thủ tịch kia.

Trong đó tôn nữ Dương Khuyết, đệ tử Dược Hoang - Dương Thiến được mọi người đánh giá cao nhất.

Hôm nay Dương Thiến mặc một bộ trường bào màu tím sang trọng, trên eo quấn một sợi đai lưng vàng kim tô lên đường vong tuyệt mỹ. Khuôn mặt nàng vẫn luôn nở nụ cười tràn đầy tự tin.

Dương Thiến có danh vọng rất cao tại Linh thành, nam tử ái mộ nàng xếp thành hàng dài từ cửa thành nam tới tận thành bắc. Chẳng qua là nữ nhân này trời sinh cao ngạo, cộng thêm năng lực xuất chúng và bối cảnh kinh người, cho nên đại đa số nam tử ở trước mặt nàng đều lộ vẻ nhu nhược, hoàn toàn không thể phóng ra nổi khí khái nam nhi.

Những người phía sau Dương Thiến theo thứ tự là Vân Ngân Lô Vân, Chu Tử Trản, Hương Nam công chúa và Diệp Khuynh Tư.