"Dĩ nhiên, Sở Thiên Mang nói lời này khẳng định không phải là lý do để ngươi ra đời. Trên thực tế Nữ Tôn được bảy Đại nguyên lão sủng ái, xem như nữ nhi của mình vậy. Các nguyên lão không đành lòng dùng luật lệ cổ xưa tàn khốc để hành hạ một người sẵn sàng giao ra tính mạng và cuộc đời phục vụ quên mình cho Hồn Điện. Phụ thân ngươi chẳng qua là cấp cho tất cả nguyên lão một lý do hợp lý để đặc xá mà thôi. Thật ra từ xưa tới nay, Hồn Điện chúng ta vẫn luôn tôn trọng chủ nghĩa nhân đạo."
Đức Lão linh sư vuốt vuốt chòm râu bạc, mỉm cười ôn hòa.
"Thì ra là như thế, sau … sau đó tại sao phụ thân ta lại bị hạ cấm lệnh?" Sở Mộ khẩn cấp hỏi.
"Chuyện này... chuyện này ta biết không nhiều lắm!" Đức Lão linh sư.
Rất rõ ràng những chuyện về Sở Thiên Mang đã bị phong tỏa tin tức, cho dù Sở Mộ gặp ai cũng không thể thu được tin tức chính xác.
"Sở Thần, Hồn Điện chúng ta sẽ không công khai thân phận thiếu chủ thứ mười của ngươi, phải tin tưởng rằng nguyên lão cũng sẽ không làm bất kỳ chuyện gì có hại cho ngươi. Thậm chí sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ ngươi, chỉ sợ Yểm Ma cung quấy đến long trời lỡ đất, các nguyên lão cũng có thể đứng ra bảo đảm an toàn cho các ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải né tránh, có một thế lực ngàn vạn lần không được đụng vào."
Giọng nói Đức Lão linh sư trở nên chân thành hơn mấy phần.
"Lão nhân gia ngài đang ám chỉ Hồn Minh?" Sở Mộ hỏi.
"Ừ, thế lực Hồn Minh vốn không cường đại như thiên hạ đồn dãi, nhưng mà bọn họ tồn tại một số cường giả thực lực mạnh đến mức nguyên lão chúng ta đuổi theo không kịp. Cho nên, ngươi bất luận thế nào cũng không được va chạm với đám người Hồn Minh."
Giọng nói Đức Lão linh sư vô cùng trầm trọng.
Sở Mộ nhìn sang Đức Lão linh sư, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ngày hôm nay Đức Lão linh sư nói rất nhiều. Hình như là cố ý muốn nói điều gì đó với mình, điều này làm cho Sở Mộ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
"Ta biết rồi, ta sẽ chú ý."
Sở Mộ gật đầu một cái, nhưng không nói thêm điều gì nữa.
Hồn Minh đến tột cùng cường đại đến mức nào, tại sao thế lực này có thể làm cho Hồn Điện và Yểm Ma cung chiếm cứ hơn nửa đại lục cũng phải kiêng kị như vậy? Chẳng lẽ là bọn họ đã đạt tới trình độ một tay che trời rồi sao?
"Vậy ngươi trở về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh thứ chín." Đức Lão linh sư.
Sở Mộ gật đầu, sau khi hành lễ lập tức quay về trang viện của mình.
Đức Lão linh sư nhìn Sở Mộ rời khỏi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Đợi đến lúc Sở Mộ đi xa, Đức Lão linh sư mới mở miệng hỏi:
"Nguyên lão, nói cho hắn biết nhiều như vậy có thể sẽ gây áp lực quá lớn đối với hắn không? Dù sao hắn bây giờ vẫn còn quá trẻ, chờ hắn đến ba mươi tuổi lại nói cũng không muộn mà?"
Một gã nam tử mặc trường bào màu trắng chậm rãi từ đi ra, lắc đầu nói:
"Ta chỉ sợ hắn còn chưa tới ba mươi tuổi đã gặp phải tình cảnh giống như phụ thân hắn, không hiểu được cách ước thúc mình.”
"Ha hả, ta cảm thấy mặc dù Sở Mộ rất thích gây phiền toái, nhưng mà hắn hiểu chuyện hơn Sở Thiên Mang lúc còn trẻ rất nhiều. Ít nhất hắn cũng biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm."
Đức Lão linh sư cười nói.
"Chỉ mong là như vậy. Ta bây giờ lo lắng nhất chính là một chuyện khác."
Giọng nói nguyên lão bỗng nhiên nặng nề kỳ lạ.
"Chuyện gì?"
Đức Lão linh sư khó hiểu hỏi.
"Chuyện này rất khó giải quyết, sau này từ từ sẽ nói cho ngươi biết."
Nam tử nguyên lão nói.
Sở Mộ quay trở về trang viện của mình lập tức ngồi trong hoa viên vắng lặng, bắt đầu tự hỏi Đức Lão linh sư cố ý cường điệu với mình chuyện gì.
"Chẳng lẽ ngoại trừ Hạ Nghiễm Hàn ra, còn có thành viên Hồn Minh khác biết Mạc Tà tồn tại?"
Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.
Hôm nay Đức Lão linh sư cố ý nói rõ địa vị của Liễu Băng Lam, đây rõ ràng là cho thấy hắn có thể càn quét bất kỳ chỗ nào, duy chỉ có Hồn Minh là không thể trêu chọc.
Nếu như Đức Lão linh sư chỉ thông báo tin tức của Sở Thiên Mang, Sở Mộ sẽ có thể an tâm một chút. Nhưng những chuyện liên quan đến Mạc Tà và Thiên Thương Thanh Chập Long vô cùng nghiêm trọng, đây là phiền toái rất lớn đối với Sở Mộ. Bởi vì hắn từng nghe nói bên trong Thiên Hạ thành còn có Tứ Tịch, mà đứng đầu Tứ Tịch chính là Thiên Thính thuộc về thế lực Hồn Minh.
"Ly lão nhi, Đức Lão linh sư ám chỉ những người đó đến tột cùng thực lực mạnh bao nhiêu?"
Sở Mộ hỏi.
"Ngươi muốn biết chênh lệch giữa song phương, hay là cấp bậc của Hồn sủng?"
Ly lão nhi hỏi.
"Chênh lệch, nhân tiện nói một chút cấp bậc của đám Hồn sủng.”
"Vậy ta nói từ thân phận của ngươi đi, ngươi bây giờ là thành viên danh hiệu cấp bảy của Hồn Điện. Dĩ nhiên lấy thực lực của ngươi có thể nhận được danh hiệu cấp tám không thành vấn đề. Phía trên người là cấp chín danh hiệu như Ly Ngân, Hạ Nghiễm Hàn, Tần Dạ, phần lớn trong bọn họ khẳng định có mười đoạn Hồn sủng quân chủ đỉnh phong."
"Danh hiệu cấp chín tương đương với vực chủ, thông thường vực chủ sẽ có thực lực như thế. Tiếp tục đi lên chính là nhân vật danh hiệu cấp mười như Vũ điện chủ, đồng thời cấp bậc sánh ngang điện chủ chính là giới chủ."
“Nhân vật danh hiệu cấp mười ít nhất cũng phải có một con Hồn sủng cấp đế hoàng, phần lớn những Hồn sủng khác sẽ là quân chủ đỉnh phong, dĩ nhiên khẳng định tất cả chúng nó đều là mười đoạn."
"Những nhân vật nắm giữ danh hiệu cấp mười sẽ có mức độ chênh lệch rất lớn, phần lớn là chuẩn đế hoàng, mạnh hơn cũng không thiếu trung đẳng đế hoàng."
"Tiếp tục đi lên chính là cấp bậc trưởng lão, cấp bậc trưởng lão ít nhất cũng phải có cao đẳng cấp đế hoàng cho tới đế hoàng đỉnh phong."
"Trên cấp bậc trưởng lão chính là nguyên lão, đây là nhất định đẳng cấp xác định bởi Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong. Trên thực tế, bọn họ rốt cuộc có khống chế Hồn sủng vượt qua cấp đế hoàng hay không, thật ra không có ai dám nói rõ ràng!"
"Về phần nguyên lão Hồn Minh hẳn là mạnh hơn những người đồng cấp vài phần. Sợ rằng Hồn sủng kém cõi nhất đều là đế hoàng đỉnh phong, các vị nguyên lão sở dĩ kiêng kị Hồn Minh là bởi vì Hồn Minh chắc chắn có người khống chế Hồn sủng siêu việt cấp đế hoàng, hơn nữa không chỉ là một người…"
Ly lão nhi trầm giọng nói.
"Siêu việt cấp đế hoàng? Sau cấp đế hoàng là cảnh giới gì?"
Sở Mộ kinh hãi thất thần hỏi ngược lại.
Ly lão nhi không có trả lời Sở Mộ vấn đề này, mà tiếp tục nói:
"Đừng đánh giá cường giả chỉ nằm trong lĩnh vực cấp đế hoàng, trên thực tế chênh lệch giữa cấp đế hoàng lớn vô cùng. Ngươi đã biết trung đẳng quân chủ và cao đẳng quân chủ thua kém hai cấp bậc đúng không?"
Ly lão nhi nói rất chân thành.
"Ừ, chẳng lẽ cấp đế hoàng còn chênh lệch lớn hơn nữa?"
Sở Mộ nghi ngờ hỏi.
"Đó là dĩ nhiên, quân chủ đỉnh phong và cao đẳng quân chủ cũng chênh lệch hai cấp bậc, mà chuẩn đế hoàng mạnh hơn quân chủ đỉnh phong ba cấp bậc. Nói cách khác, chuẩn đế hoàng chỉ cần thi triển một kích toàn lực sẽ có thể tất sát một con quân chủ đỉnh phong."
(cấp bậc ở đây có thể hiểu là lực lượng, ba cấp bậc là mạnh gấp ba lần, một chọi ba, mức độ chênh lệch chỉ là căn bản và đại khái, không thể đại biểu cho thực lực chân chính.)"Mà chuẩn đế hoàng và sơ đẳng đế hoàng cách biệt lại càng kinh khủng, thực lực chênh lệch đồng dạng là ba cấp bậc, cũng có nghĩa là sơ đẳng đế hoàng có thể tất sát chuẩn đế hoàng. Trung đẳng đế hoàng và sơ đẳng đế hoàng lại vượt qua ba cấp bậc vài phần."
Ly lão nhi nói trúng đề tài lập tức thao thao bất tuyệt, giảng giải cho Sở Mộ biết những điều từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được nghe đến.
Trong lòng Sở Mộ nãy giờ dao động không dứt, thật sự không nghĩ tới cấp đế hoàng sẽ có mức độ khác biệt cách xa như vậy. Chỉ cần thực lực chênh lệch một đẳng cấp sẽ bị miểu sát.
"Mặt khác, sau cấp đế hoàng sẽ cần đến những linh vật cực kỳ quý hiếm để tăng cường đẳng cấp chiến lực. Trung đẳng quân chủ lên đến cao đẳng quân chủ cần 5 tỷ đúng không? Cao đẳng quân chủ đến quân chủ đỉnh phong là 50 tỷ, mà quân chủ đỉnh phong đến chuẩn đế hoàng ít nhất 1000 tỷ, cũng chính là gấp 20 lần quân chủ đỉnh phong. Quan trọng nhất là cho dù ngươi có 1000 tỷ cũng rất khó mua được linh vật cần thiết, bởi vì một khi đạt tới cấp đế hoàng ngươi sẽ phát hiện phần lớn giao dịch không còn sử dụng đến kim tệ."
Ly lão nhi cố ý nhấn mạnh giọng nói vào đoạn này.