Trong ngày thường, khi Sở Mộ trở lại Cung điện sẽ tùy ý chào hỏi bọn họ, nhưng không biết từ lúc nào bọn họ đã thay đổi cách xưng hô, toàn thể đều thống nhất gọi hắn là Sở Vương.
Những người khác gọi như vậy coi như xong, ngay cả Đằng Lãng cũng một Sở Vương, hai Sở Vương nghe muốn nhức đầu. Quả thật trong lòng Sở Mộ cảm thấy không hề thoải mái.
"Ta đây không phải là đang tôn kính ngươi đó sao? Ngươi tới Tranh Minh chủ thành lâu như vậy, mau kể một vài chuyện tình sảng khoái nghe cái nào!"
Đằng Lãng cười cười trào phúng.
"Chuyện đó dài lắm, ta bây giờ không rảnh đếm xỉa tới ngươi. Cút đi!"
Quan hệ giữa Sở Mộ và Đằng Lãng vô cùng quen thuộc, dứt khoát đuổi hắn đi càng nhanh càng tốt.
Đi qua hậu điện, Sở Mộ gặp được Uyển Trữ công chúa tại Thánh thư quán, sau đó lại gặp Thượng Hằng và Đình Lan trên dãy hành lang đi thông đại điện. Kế tiếp là đại bá Sở Thiên Hằng cùng với mấy đệ tử Sở gia cố ý chạy ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng hôn lễ.
Đoạn đường này vừa đi vừa ngừng, nói chuyện chào hỏi cũng tốt không ít thời gian.
Khi hắn đến trước cửa trang viện của mình đã là ban đêm rồi, lúc này hắn mới phát hiện chỗ ở của mình đã được trang trí lại, nhìn qua giống như là trang viện bằng hoa, trên tường, dưới đất đâu đâu cũng nở rộ hoa tím say mê lòng người.
Đám thị nữ đang vội vội vàng vàng cắt tỉa hoa lá, một số ra sức quét dọn trang viện cho sạch sẽ, thanh âm nói cười vang lên không ngớt. Không khí nơi này quả thật tường hòa, êm ả, bất giác Sở Mộ cũng nở nụ cười vui vẻ, áp lực trong lòng lại nhẹ đi vài phần.
Mấy nữ nhân có vẻ lớn tuổi đi tới đi lui hướng dẫn công việc, an bài tất cả thị nữ làm việc gọn gàng đâu vào đó. Hẳn là bọn họ đã nhận chỉ thị phải chuẩn bị sẵn sàng hết thảy mọi thứ trước khi hôn lễ diễn ra, thái độ các nàng vô cùng nghiêm túc không cho phép bất cứ sai sót nào tồn tại.
Đi vào trong trang viện, Sở Mộ đã nghe thấy tiếng cười quen thuộc. Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, lại có ma lực đặc thù làm cho người ta quên đi phiền não.
"A? Ca ca đã về rồi."
Chủ nhân tiếng cười phát hiện Sở Mộ lập tức xoay người nhào tới.
Thân thể mềm mại biến thành làn gió thơm đổ ập vào lòng Sở Mộ, hai tay nàng ôm lấy hắn thật chặt.
"Một năm không gặp lại trưởng thành xinh đẹp hơn rồi."
Sở Mộ thân mật ngắt gương mặt béo mập của nàng, Trữ Mạn Nhi bây giờ đã một đại mỹ nhân rồi. Chỉ cần liếc mắt, mỉm cười cũng có thể khiến cho nhân tâm điên đảo.
"Có thật không?"
Trữ Mạn Nhi rất ít khi được Sở Mộ khen tặng, trong lòng nàng thật sự vui vẻ.
"Lừa ngươi đó, còn là một tiểu nha đầu."
Sở Mộ nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng, cố ý châm chọc một câu.
"Không được kêu ta là tiểu nha đầu, ta đã 20 tuổi rồi."
Trữ Mạn Nhi tức giận nói.
"Tỷ tỷ của ngươi đâu rồi, nàng ở trong phòng hả?"
Sở Mộ hỏi.
"Không có ở đây."
"Nàng ở đâu?"
"A di nói không thể nói cho ca ca biết."
Thái độ Trữ Mạn Nhi cực kỳ dứt khoát.
"Tại sao?"
Sở Mộ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao mình đám cưới lại không được gặp Diệp Khuynh Tư?
"A di nói trước khi hôn lễ diễn ra, ca ca phải tự mình đi tìm tỷ tỷ. Sau khi tìm được rồi, nàng mới có gả cho ngươi."
Giọng nói Trữ Mạn Nhi vô cùng nghiêm túc.
"Còn có quy củ này? Tại sao ta không biết nhỉ?"
Sở Mộ đang rất muốn gặp Diệp Khuynh Tư. Mỗi khi tâm tình hắn xuống thấp, nàng chính là điểm tựa bình yên đối với hắn.
"Ca ca ngốc, đây là quy định trước hôn nhân. Phải nhìn xem ca ca có thể tìm được tỷ tỷ hay không, nếu tìm không ra thì hôn lễ hủy bỏ."
Trên mặt Trữ Mạn Nhi xuất hiện nụ cười cười gian, giống như một tiểu ác ma vừa thấy được trò vui.
Sở Mộ gãi gãi đầu, hắn đâu có biết cưới vợ còn có quy củ này.
Nói thật ra, hắn làm sao biết Diệp Khuynh Tư đã chạy đi đâu? Diện tích Tân Nguyệt Địa lớn như thế, coi như hắn một ngày đi qua đi lại vài vòng cũng chưa chắc tìm được nàng.
"Mạn Nhi à, Mạn Nhi ngoan, len lén nói cho ca ca biết nàng trốn ở đâu được không?"
Sở Mộ nhỏ giọng nói.
"Ca ca phải tuân thủ tập tục."
Vẻ mặt Trữ Mạn Nhi rất là thành thật.
"Không có gợi ý nào sao?"
Sở Mộ lại hỏi tiếp.
Sở Mộ biết Trữ Mạn Nhi nhất định là lấy lông gà xem như lệnh tiễn, chỉ cần nhìn thái độ kiên quyết thi hành nhiệm vụ thế kia là biết trong đầu nàng đang nghĩ đến chuyện gì rồi.
"Chung quy là những địa phương các ngươi từng đi qua."
Có lẽ Trữ Mạn Nhi rất vui vẻ khi làm khó được hắn, sau khi nói xong ại mỉm cười giảo hoạt.
Sở Mộ cười khổ, tại sao người ta lấy vợ vô cùng đơn giản, còn mình kết hôn lại khó như vậy chứ?
Trang viện của hắn đang có quá nhiều người quét dọn, vì thế hắn cùng với Trữ Mạn Nhi đi ra ngoài dạo một vòng. Sau đó tiểu nha đầu lấy cớ chạy mất làm cho hắn nghĩ đến bên trong chuyện này còn có bí mật gì đó.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Sở Mộ đành phải đi tìm Băng Lam hỏi thăm sự tình.
Đến Nữ Tôn điện, Sở Mộ nhìn thấy Băng Lam đang nhàn nhã ngồi chơi trong đình viện, trong tay là một quyển sách tinh xảo.
Mấy năm này, Băng Lam là người đứng đầu Tân Nguyệt Địa luôn luôn bận rộn, Sở Mộ rất ít khi thấy nàng có thời gian rảnh rỗi như thế này.
Thời điểm Băng Lam an tĩnh giống như một tòa băng sơn ngàn năm, vừa nhìn lại thấy có mấy phần tương tự Sở Thiên Mang khi giả danh Thiên Lục.
Trong ấn tượng của hắn, Sở Thiên Mang bởi vì lưng đeo gánh nặng trầm trọng mới bắt buộc phải xa lánh người thân. Liễu Băng Lam khí chất lạnh như băng lại là bẩm sinh.
Bản thân Sở Mộ cũng không khác nhau bao nhiêu. Từ đó có thể thấy được người nhà hắn thật sự là tương đồng quá mức rồi.
Sở Mộ đi tới bên cạnh Băng Lam, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng.
Băng Lam biết là Sở Mộ nhưng không có nhìn lên, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay hắn.
Bàn tay Sở Mộ hơi lạnh, tựa hồ thông qua đó nàng cảm nhận nội tâm của hắn không ổn định.
"Chuyện gì?"
Băng Lam ôn nhu hỏi.
Sở Mộ lắc đầu, cuối cùng vẫn không có nói chuyện Ấn cốc cho nàng biết.
"Khuynh Tư rất lo cho ngươi!"
Băng Lam nói.
"Nàng đang chờ ta sao?"
Sở Mộ nói.
"Ừ, đi tìm nàng, theo như tập tục thì tân nương sẽ tránh mặt vào ngày thứ năm trước khi hôn lễ diễn ra. Chú rể phải tìm nàng về trong vòng năm ngày, sau đó nắm tay nàng dẫn lên tế đàn chúc phúc. Nàng đã đợi ngươi hai ngày."
Băng Lam chậm rãi nói.
Sở Mộ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Đang định rời đi thì Băng Lam không có buông tay ra, có lẽ nàng biết Sở Mộ đang muốn nói gì nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt.
"Ta đã truyền tin tức hôn lễ ra ngoài, hi vọng phụ thân ngươi có thể biết được. Có lẽ thời điểm ngươi và Khuynh Tư kết hôn, hắn sẽ ở một góc nào đó quan sát và chúc phúc cho ngươi."
Băng Lam nhẹ giọng nói.
Bất kể nói thế nào, Sở Mộ chính là nhi tử của Băng Lam và Sở Thiên Mang. Bây giờ hắn kết hôn là chuyện đáng vui đáng mừng, nàng biết tầm quan trọng của Sở Thiên Mang đối với Sở Mộ. Cho nên nàng mới chuẩn bị chu toàn, hi vọng Sở Thiên Mang sẽ xuất hiện vào ngày đó.
Băng Lam không hiểu tại sao Sở Thiên Mang chậm chạp không muốn lộ diện, nhưng nàng luôn luôn cảm thấy hắn thường xuyên đứng ở đâu đó nhìn vào mình, nhìn vào Sở Mộ.
"Ừ, ta biết rồi!"
Sở Mộ khẽ gật đầu, chào tạm biệt mẫu thân rồi xoay người rời đi.
Vì không muốn mẫu thân thấy được vẻ mặt đau khổ của mình, hắn vội vàng rời khỏi Nữ Tôn điện.
Có lẽ, trong dĩ vãng Sở Thiên Mang đúng là thường xuyên đứng ở nơi xa nhìn hắn trưởng thành, nhưng mà lần này phụ thân hắn rất khó xuất hiện.
Đầu mùa hạ là thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở, đây là giai đoạn tất cả chủng tộc trên thế giới này bừng bừng sức sống.
Chương 1456: Tìm về ký ức. (Hạ)
Toàn bộ Tân Nguyệt Địa được phủ đầy hoa thơm cỏ lạ, vô số Hoa hệ Hồn sủng vui mừng bay múa, các loài động vật chạy nhảy tung tăng, tìm kiếm bạn tình.
Sở Mộ quyết định bay về phía tây.
Chỗ đầu tiên hắn tới là Hướng Vinh thành, tòa thành này vẫn là thiên đường của Tinh Linh Điệp, chung quanh là rừng cây xanh ngắt đẹp như tiên cảnh.
Số lượng lữ khách chạy tới Hướng Vinh thành còn đông hơn Vạn Tượng thành. Tòa thành này thật sự rất đẹp, bất kỳ góc phố, con đường nào cũng được chạm trổ tinh xảo. Phía trên trang trí hoa lá vô cùng bắt mắt.
Sở Mộ hạ xuống Hướng Vinh thành cách đó không xa, sau đó chậm rãi vào thành đi tới vườn hoa.
Sở Mộ nhớ là hắn cầu hôn Diệp Khuynh Tư tại nơi này, hi vọng nàng ưng thuận gả cho mình.
Một khắc kia, Diệp Khuynh Tư mỉm cười ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ khiến cho Sở Mộ như si như say.
Hai người ước định trọn đời ở nơi này, có lẽ nàng đang ở gần đây, âm thầm chờ đợi hắn tới đón mình.
Sở Mộ đi vào vườn hoa, rồi bước vào khu rừng hai người từng ôm nhau thân mật.
Trong rừng hoa lá nở rộ, cảnh vật tương tự ngày hôm đó không hề thay đổi.
Chỉ tiếc là Diệp Khuynh Tư không có ở chỗ này.
Sở Mộ thở dài một hơi, tiếp tục dựa vào trí nhớ đi tìm nàng.
Sở Mộ dừng lại địa phương thứ hai là Linh thành, vị trí là Bạch Hoa Lâm ở ngoài thành.
Ở nơi này, hắn đã gỡ mặt nạ của nàng xuống, hai người cách biệt sinh tử rồi vui mừng gặp lại. Lực lượng bia khóc giúp cho linh hồn Sở Mộ hồi phục, đồng thời cũng khôi phục dung mạo của nàng, tình cảm hai người thăng hoa lên tới đỉnh điểm.
Sở Mộ biết Bạch Hoa Lâm nhất định là địa phương ẩn sâu nhất trong trí nhớ Diệp Khuynh Tư, phải chăng nàng đang chờ hắn ở nơi này?
Chỉ tiếc là Sở Mộ vẫn không nhìn thấy Diệp Khuynh Tư. Rừng hoa trắng nhẹ nhàng lắc lư theo gió, suối nước chảy róc rách xuyên qua gờ đá, hắn đứng bên bờ suối ngơ ngẩn hồi tưởng lại nụ hôn nóng bỏng trước kia.
Đầu tiên là nước mắt lạnh băng làm hắn rùng mình, từ từ chuyển sang cảm giác ấm áp, tình thâm như lửa cả cuộc đời này hắn không thể nào quên.
"Không có ở chỗ này sao?"
Sở Mộ nhìn rừng cây trống rỗng, trong lòng có chút mất mác.
Sở Mộ cho rằng Diệp Khuynh Tư không có ở vườn hoa Hướng Vinh thành, vậy thì rừng cây ở Linh thành là nơi quan trọng nhất rồi. Đáng tiếc là hắn đã đoán sai.
Sở Mộ tiếp tục đi về phía tây, một hồi sau Thiên Hạ thành xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Tòa thành cổ xưa này làm cho hắn nhớ lại rất nhiều chuyện, những hình ảnh kinh tâm động phách lần lượt hiện lên trong đầu hắn.
Sở Mộ tiến vào Thiên Hạ thành, đi thẳng đến Tây Nhai. Dựa vào trí nhớ, Sở Mộ chậm rãi đi tới một ngõ hẻm nho nhỏ. Ngõ hẻm hơi tối, Sở Mộ nhớ là khi đó Diệp Khuynh Tư úp mặt vào tường, lệ rơi đầy mặt.
Đó là lần đầu tiên Sở Mộ thấy được một mặt yếu ớt của Diệp Khuynh Tư, dung nhan nàng tiều tụy, nước mắt tuôn rơi làm cho trái tim hắn tan nát. Một khắc kia, Sở Mộ rốt cuộc biết được Diệp Khuynh Tư đã chiếm một vị trí trọng yếu trong cuộc đời mình.
Từ khi làm quen tại Hàn Đàm thành, đến Đại Sở thế gia, đến Ly thành, đến Thiên Hạ thành, xuyên qua gần nửa Tân Nguyệt Địa. Trong quá trình đó, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư vẫn duy trì quan hệ đồng bạn.
Lúc đó nàng không có để ý hắn quá nhiều, bản thân hắn cũng không có ý định gì đối với nàng. Thỉnh thoảng ngủ mơ nhìn thấy hình dạng của nàng, sau đó lại nhanh chóng quên đi.
Sở Mộ vẫn luôn nhớ rõ Cẩn Nhu công chúa mỹ lệ tuyệt luân, nhưng hắn cảm thấy nàng đẹp rất khó nắm bắt. Rồi không biết từ lúc nào hình ảnh Cẩn Nhu công chúa từ từ biến mất, ngược lại trong đầu óc hắn dần dần xuất hiện thân ảnh Diệp Khuynh Tư.
Bản thân hắn cũng không biết mình đã thích nàng từ lúc nào, thời điểm đó hai người hầu như không có thời khắc đặc biệt rung động. Chỉ cùng nhau lưu lạc, cùng nhau chiến đấu, không có bất kỳ ngôn ngữ hỏi han, quan tâm lẫn nhau.
Những lúc lơ đãng hai người lại né tránh ánh mắt với nhau, lại có đôi khi nàng cẩn thận, ôn nhu săn sóc làm cho trái tim Sở Mộ bắt đầu hòa tan.
Ánh mắt Sở Mộ ngơ ngác nhìn vào ngõ hẻm, ánh sáng mờ mờ có vẻ thích hợp với tâm tình hắn lúc này.
Rất đáng tiếc, nàng cũng không có ở nơi này.
Đi qua ba địa phương đều là nơi phát sinh thời khắc đặc biệt giữa hai người. Nếu như nàng không có ở đây, vậy thì nàng đang ở đâu?
Trong lúc nhất thời Sở Mộ cảm thấy mê mang và xấu hổ.
Diệp Khuynh Tư luôn luôn hiểu ý hắn, thậm chí không cần nói, nàng cũng biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà, Sở Mộ thì sao?
Hắn hiểu rõ Diệp Khuynh Tư không? Ví như hiện tại, ngay cả nàng chờ đợi mình ở đâu cũng không biết.
Tiếp tục đi về phía tây, mãi cho đến Hàn Đàm thành tại Tây giới.
Khi đó Tây giới phát sinh một đợt Tai Hoang khủng khiếp, đoạn thời gian này trôi qua rất nhanh, Sở Mộ cũng không dám xác định Diệp Khuynh Tư đang chờ đợi ở Hàn Đàm thành.
Bay qua dãy sơn mạch rộng lớn, Sở Mộ thấy một tòa thành đơn độc nằm dưới chân núi.
Hàn Đàm thành bây giờ đã phát triển quy mô hơn xưa rất nhiều, nhìn từ trên xuống sẽ thấy dòng người qua lại đông nghịt. Không còn vài ba lữ khách vội đến vội đi như trước.
Cũng may là tòa thành này còn tồn tại, nếu như nó biến mất thì hắn kiếm nàng ở đâu bây giờ?
Trong lòng Sở Mộ vui mừng phơi phới đi tới cửa thành. Hắn nhớ là lần đầu tiên gặp Diệp Khuynh Tư lúc nàng đứng ở bên cạnh ca ca của mình, Diệp Hoàn Sinh đang lải nhải cãi vả với một nữ nhân ở giữa đường, bản thân nàng giữ vững im lặng làm như không thấy.
Nàng có một cặp đùi đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên, cũng là sâu sắc nhất đối với hắn. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn lưu luyến làn da trơn bóng, hai chân thon dài dụ hoặc của nàng.
Hai người bắt đầu gặp nhau ở tòa thành này, kể từ đó Sở Mộ tu hành không còn đơn độc nữa.
Mỗi lần hắn bị thương, nàng sẽ trị liệu. Khi hắn cô độc, nàng sẽ nói chuyện giúp hắn vui vẻ.
Sau đó phát sinh rất nhiều chuyện làm cho Sở Mộ dần dần phát hiện mình đã yêu nàng, không thể chịu nổi cảm giác khi không có nàng.
Mỗi khi hắn mỏi mệt không muốn làm gì, mà chỉ muốn ôm nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng rồi ngủ mê man.
Lúc này Sở Mộ cũng rất muốn ôm nàng. Sau khi rời khỏi Ấn cốc, tâm tình và thể xác hắn đã mỏi mệt dị thường, cảm giác tín niệm theo đuổi từ nhỏ bắt đầu rạn nứt, thậm chí sắp sửa biến mất theo bóng lưng kiên định kia rồi.
Có đôi lúc, hắn cũng giống như một đứa bé, cần phải có nữ nhân ôn nhu an ủi, cần có đôi tay mềm mại ve vuốt mới có thể ngủ yên ổn.
Tất cả những điều đó đã cho thấy Sở Mộ yêu nàng, cực kỳ yêu nàng, cả cuộc đời này không thể rời xa.
Lần này Sở Mộ rốt cuộc nở nụ cười hạnh phúc.
Bởi vì nơi cửa thành đang có một nữ tử yên lặng nhìn trời, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Một làn gió nhẹ thổi qua hất tung mái tóc dài của nàng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất vẫn lặng băng như cũ.
Sở Mộ hạ xuống đất, từ từ đi về phía trước, nụ cười trên mặt rạng rỡ trước nay chưa từng có. Hắn không thèm để ý đám người chung quanh, tiến lên ôm chầm lấy nàng.
"Ha ha, thì ra cô nương này đang đợi hắn? Tiểu tử này cũng thiệt là… để cho người ta đợi suốt hai ngày."
Một vị lão nhân thường xuyên buôn bán nơi cửa thành nhìn thấy đôi tình nhân ôm nhau liền cười lên sang sảng.
Đám người bên cạnh cũng lộ ra thần sắc hâm mộ, hiển nhiên là bọn họ không biết đây là vương và vương hậu của Tân Nguyệt Địa. Ở trong mắt bọn họ, đây chỉ là đôi tình nhân trai tài gái sắc vô cùng hoàn mỹ.
Sở Mộ cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Diệp Khuynh Tư không có bôi son, đôi môi mềm mại, thơm ngát làm cho hắn tiến vào mộng cảnh tươi đẹp nhất.
"Chờ lâu không?"
Sở Mộ mỉm cười hỏi.
Diệp Khuynh Tư khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên tia sáng tình yêu và mê luyến mãnh liệt.
Hai người chung đụng đã lâu lắm rồi, nhưng mà không biết tại sao cảm giác thân thiết không hề phai nhạt. Mỗi khi tách ra một đoạn thời gian ngắn, hắn lại khẩn cấp muốn gặp được nàng.
Sở Mộ vuốt thẳng mái tóc hỗn loạn dùm cho nàng, nhỏ giọng nói:
"Đi thôi, kế tiếp chúng ta sẽ mất rất nhiều thời gian sáng tạo ra tiểu Sở Mộ, hoặc là tiểu Khuynh Tư."
Diệp Khuynh Tư còn đang đắm chìm trong tình yêu tinh khiết, chỉ một câu nói kia đã phá hư không khí ấm áp triệt để. Nàng không nhịn được liếc nhìn Sở Mộ, nói:
"Vẫn còn nguyên cái tính giống như lần đầu tiên gặp mặt, hừ, một kẻ bụng đầy ý nghĩ xấu."
"Biết rõ còn không chịu lui?"
Sở Mộ cười nói.
Thấy Diệp Khuynh Tư đang muốn hờn dỗi, Sở Mộ biết mình được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Hắn lập tức chuyển sang đề tài khác:
"Tại sao lại chờ ta ở chỗ này?"
"Ta đang suy nghĩ, nếu như chúng ta không gặp nhau ở tòa thành này, sau đó kết bạn đồng hành, bây giờ chúng ta có phải là hai người xa lạ, tiếp tục trải qua hai cuộc sống cô độc. Thử nghĩ đến chuyện đó là ta cảm thấy sợ."
Diệp Khuynh Tư ôm chặt cánh tay Sở Mộ, tựa như sợ hắn bỗng nhiên biến mất vậy.
Sở Mộ nhìn quanh tòa thành một vòng, khung cảnh vẫn bình thường, dòng người qua lại đông đúc, náo nhiệt.
Đúng là hai người bọn họ gặp nhau ở nơi này có ý nghĩa trọng đại, bọn họ bắt đầu từ nơi này, đã trải qua vô số chuyện khó khăn, cách trở, cuối cùng mới có thể tiến tới hôn nhân. Nếu như không có tòa thành này, sợ rằng mùa hạ năm nay hai người bọn họ còn đang tiếp tục cuộc sống cô độc, mê mang.