Sở Mộ biết Diệp Khuynh Tư ở tại Tranh Minh chủ thành được lão phu nhân chiếu cố không ít, vì thế trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
"Ta đã nghe Diệp nha đầu kể chuyện của ngươi, rất có khí phách."
Ưng lão phu nhân mỉm cười tán thành.
"Ưng phu nhân, ta có chuyện muốn thương lượng với ngài."
Sở Mộ trực tiếp nói vào chính đề.
"Ngươi…"
Ưng lão phu nhân lập tức phát hiện Sở Mộ không có khách khí giống như phần lớn thanh niên trẻ tuổi. Quả nhiên đúng y như lời Diệp Khuynh Tư nói trước kia, cái tên này tính tình ngay thẳng có gì nói nấy.
"Ngài có ý kiến gì đối với Tả Hòa Phong không?"
Sở Mộ hỏi.
"Tả Hòa Phong?"
Ưng lão phu nhân gật đầu nói:
"Hắn là một người trẻ tuổi rất tốt, chững chạc, tĩnh táo, có thể trọng dụng."
"So sánh với Lữ Phong Nam thế nào?"
Sở Mộ tiếp tục hỏi.
"Tính cách trầm ổn hơn Lữ Phong Nam nhiều, xử lý sự vụ cũng khôn khéo. Ít nhất lúc ban đầu tranh cử thủ tịch đệ tử, ta tuyển Tả Hòa Phong."
Ưng lão phu nhân rất nhanh đoán được Sở Mộ muốn nói cái gì rồi:
"Ngươi là muốn kết giao với Tả Hòa Phong?"
"Ta sẽ trợ giúp Tả Hòa Phong ngồi lên vị trí thủ tịch đệ tử Huyền Môn, cho nên cần Ưng phu nhân ủng hộ một tiếng."
Sở Mộ nói rất trực tiếp.
Đây là người Diệp Khuynh Tư tin tưởng, tự nhiên Sở Mộ cũng hoàn toàn tín nhiệm.
Ưng lão phu nhân kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Sở Mộ, không nghĩ tới Sở Mộ vừa mở miệng dĩ nhiên là đánh rớt Lữ Phong Nam khỏi vị trí thủ tịch đệ tử Huyền Môn.
"Cá nhân ta là ưa Tả Hòa Phong, ủng hộ hắn cũng không thành vấn đề. Nhưng chuyện này không phải dễ dàng như vậy?"
Ưng lão phu nhân chậm rãi nói, trong giọng nói không hề che giấu ý nghi ngờ.
"Phu nhân nguyện ý ủng hộ là được rồi, người của ta sẽ âm thầm trợ giúp Tả Hòa Phong. Những chuyện còn lại tự nhiên phải nhìn năng lực của Tả Hòa Phong rồi."
Sở Mộ.
Ngoại lực cuối cùng chỉ có thể trợ giúp một phen, chủ yếu nhất là Tả Hòa Phong có đủ năng lực đẩy ngã Lữ Phong Nam hay không.
"Có thể!"
Ưng lão phu nhân cũng không quanh co lòng vòng với Sở Mộ.
Ưng lão phu nhân đã có ý kiến đối với Lữ Phong Nam từ lâu rồi, bởi vì hắn dám tham gia vào kế hoạch mưu hại Thần Tông tông chủ. Loại người như thế làm thủ tịch đệ tử chính là một tai họa ngầm rất lớn đối với Huyền Môn Tiên Tông.
Chức vụ thủ tịch đệ tử Huyền Môn có địa vị rất cao, quyền lực trong tay vượt qua phần lớn Cương chủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái ghế chưởng môn trong tương lai cũng do hắn đảm nhiệm. Chức vụ chưởng môn nắm giữ quyền lực cao nhất trong thế lực Huyền Môn, mặc dù Ưng lão phu nhân đã thoái ẩn không quản nội bộ Huyền Môn nữa, nhưng nàng cũng không muốn một kẻ như vậy nắm giữ Huyền Môn.
Thật ra Ưng lão phu nhân cũng tò mò Sở Mộ làm sao đỡ Tả Hòa Phong lên vị trí thủ địch đệ tử đây? Chức vụ này vốn không thể tranh đoạt một sớm một chiều, hơn nữa còn phải được hội đồng trưởng lão,chưởng môn cùng nhau chấp thuận mới có thể thông qua.
"Ngươi thật sự muốn đẩy ngã Lữ Phong Nam sao? Thủ tịch đệ tử chính là người đảm nhiệm vị trí chưởng môn trong tương lai, rất khó rung chuyển."
Sau khi rời khỏi sơn trang, Diệp Khuynh Tư vội vàng hỏi nhỏ.
"Ừ, loại chuyện này hẳn là Vũ Sa cường hạng, đúng lúc nàng đang tìm kiếm chỗ đột phá tại thế lực Huyền Môn. Ta giới thiệu Tả Hòa Phong cho nàng, sau đó nàng có thể mai phục một sốt nằm vùng trong Huyền Môn."
Sở Mộ dùng hồn niệm nói.
"À, ra thế!"
Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu.
Tranh Minh đại địa đã có Liễu Băng Lam chịu trách nhiệm quản lý Tân Nguyệt Địa, hơn nữa tốc độ phát triển tương đối nhanh và ổn định.
Vũ Sa không ngừng phát triển ẩn hình vương quốc tạo thành thế giới ngầm khổng lồ, nhân mạch cường giả đã có thể làm rất nhiều chuyện.
Hai mặt sáng tối kết hợp nhất định có thể đứng vững ngàn năm tại Tranh Minh đại địa. Thậm chí là trở thành thế lực cường đại sánh ngang Thần Tông.
Dĩ nhiên, bất kể như thế nào, thực lực bản thân vẫn là một điểm cực kỳ trọng yếu. Về phần kinh doanh và tìm kiếm cường giả như thế nào sẽ phải dựa vào Băng Lam và Vũ Sa. Sở Mộ không có thời gian tham dự vào từng chi tiết.
Tân Nguyệt Địa và ẩn hình vương quốc phát triển càng nhanh, lực lượng tổng hợp càng khổng lồ sẽ gặp phải lực cản càng lớn. Sau này trong tương lai Tân Nguyệt Địa cần phải có vương giả đủ sức một mình đảm đương một phía, đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất đối với Sở Mộ.
Nhờ có Trữ Mạn Nhi tồn tại, Sở Mộ không có cảm giác nhẹ nhõm bao nhiêu. Ngược lại hắn vô cùng rõ ràng lợi ích càng nhiều tương đương với nguy hiểm càng lớn. Hắn phải mau chóng mạnh hơn, phải cố gắng tăng cường thực lực của chính mình.
Bên trong Phong Điện còn có một đầu Giao Nhân cổ xưa thực lực khủng bố không biết thức tỉnh lúc nào.
Sự cường đại của hắn có thể khiến cho đông đảo chủng tộc huyết thống cao nhất tự nguyện thần phục, thời điểm hắn tỉnh lại chính là một trận tai nạn diệt tuyệt đối với thế giới nhân loại. Sở Mộ biết mình không thể so sánh Giao Nhân cổ xưa, hắn quá yếu, so với những cường giả thời đại trước, thực lực hắn nhỏ yếu đến đáng thương.
Con đường Bi Khấp Giả vô cùng thần bí, khi hắn đi trên con đường này sẽ phải nghênh đón đủ loại khiêu chiến tàn khốc, chỉ cần sai lầm một lần sẽ lập tức diệt vong.
Tất cả Bi Khấp Giả đều là cường giả, chỉ riêng ngụy Bi Khấp Giả - Cổ Tây Sa đã để cho Sở Mộ kinh hãi không dứt. Như vậy những Bi Khấp Giả còn lại thì sao, thực lực bọn họ kinh khủng tới mức nào?
Đặc biệt là những nhân vật cấp lãnh tụ dốc lòng truy tìm mầm móng Thế Chủ Thụ, bọn họ tất nhiên không thể nào từ bỏ mục đích dễ dàng như thế. Khi bọn họ ra tay lần nữa, hắn có thể bảo vệ tốt Trữ Mạn Nhi không?
Lúc trước hình ảnh Trữ Mạn Nhi bi thống thảm thiết nằm gục dưới gốc Thế Chủ Thụ, nước mắt nàng làm tim hắn đau nhói từng cơn. Lệ tinh của nàng vẫn đang ở trên tay hắn, cảm xúc khi đó chưa bao giờ phai nhạt. Còn có thời điểm Bạch Tam quỳ trước mặt thỉnh cầu rung động kia, nội tâm Sở Mộ thật sự bi thương.
Nhiệm vụ hắn là bảo vệ Trữ Mạn Nhi, bước lên vị trí đỉnh phong trên thế giới này. Bản thân Sở Mộ cũng không biết mình có thể đi được bao xa.
Sau lưng hắn còn có một vị phụ thân không chịu lộ diện, phải chăng trên lưng Sở Thiên Mang cũng đang gánh vác áp lực cực lớn?
Lúc này Sở Mộ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Ly lão nhi. Con đường cường giả vốn không có giới hạn, đi lên càng cao tầm nhìn càng xa, thực lực càng mạnh sẽ có địch nhân mạnh hơn xuất hiện. Sau khi chấp nhận gánh vác hết thảy những điều đó lên lưng mình, Sở Mộ có thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này không?
Trên thực tế, chính bản thân hắn cũng không dám khẳng định.
Sở Mộ biết trách nhiệm này cực kỳ nặng nề, nhưng điều đó không hề làm hắn suy giảm ý chí. Cái hắn và Hồn sủng có nhiều nhất chính là hiếu chiến và khát vọng cường giả.
Thời gian tu luyện tại Ấn cốc là cơ hội tốt để Sở Mộ tăng cường thực lực, hắn tự nhiên phải nắm chắc cơ hội này.
Diệp Khuynh Tư cũng biết trên vai Sở Mộ có trách nhiệm nặng nề, hắn đã nói phải đi Ấn cốc tu luyện, nàng hiển nhiên là tận lực duy trì. Dù sao tự mình tu luyện ở bên ngoài không thể nào so sánh với Ấn cốc, huống chi nơi đó là địa phương thần bí, còn có rất nhiều tài nguyên quý giá có thể khai quật.
Cánh cửa không gian tiến vào Ấn cốc nằm trong một sơn cốc phía sau Thần Sơn.
Sơn cốc thật dài, dọc đường có rất nhiều Thực Vật giới Hồn sủng bao phủ. Khi đội ngũ nhân loại xuất hiện trên sơn đạo, chúng nó lộ vẻ sợ hãi vội vàng co rụt lại để lộ ra một con đường gồ ghề đầy đá tảng.
Nhưng khi đám người Sở Mộ, Hạ Âm, Lâm Mộng Linh đi xuyên qua, chúng nó sẽ từ từ trở lại vị trí cũ. Nếu không có người dẫn đường đi trước quả thật rất khó phát hiện con đường đặc thù này.
Điểm cuối sơn cốc chính là cánh cửa không gian, đó là một vách núi nguy nga dựng đứng sừng sững giữa thiên địa.
Trên vách núi có khắc rất nhiều đồ án cổ văn, ngụ ý sâu xa mịt mờ. Cho dù Sở Mộ có xem cũng không hiểu nổi bất kỳ văn tự nào.
Người dẫn dắt ba người tới đây chính là Thần Tông Tiêu phán quan - Tiêu Tuyết Ngang.
Tiêu Tuyết Ngang là người trầm mặc, không thích nói nhiều. Khi đến phía trước vách núi, một mình hắn đi về phía trước, lấy tay chạm vào vách núi niệm một đoạn chú ngữ thần bí.
Các đồ án và cổ văn từ từ lóe sáng quang mang, bích hoạ bắt đầu thay đổi phiêu động ở giữa không trung.
Thời điểm quang mang chói sáng nhất, trên vách núi xuất hiện một khe không gian mờ ảo.
Khe không gian hẹp dài nhìn không thấy điểm cuối, hẳn là nối thông một thế giới khác ít người lui tới.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thấy được không gian độc lập bên ngoài Tân Nguyệt Địa, trong lòng hắn bắt đầu suy nghĩ Ấn cốc là không gian Đệ nhị trọng hay là Đệ tam trọng?
"Vào đi thôi, nơi này là thánh địa tu luyện, cũng là cấm địa chôn xương. Sau khi vào đó nên hành động cẩn thận, không nên vì ích lợi đưa thân phạm hiểm. Nếu không, các ngươi sẽ vĩnh viễn táng thân ở trong đó."
Tiêu Tuyết Ngang nghiêm túc đối với ba người.
Ba người gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi ở đàng trước chính là Hạ Âm, từ ánh mắt có thể nhìn ra được hắn vô cùng mong đợi thời điểm xâm nhập Ấn cốc.
Sở Mộ đi theo phía sau, hắn tiến vào không gian độc lập rất nhiều lần, cho nên không có cảm xúc lo lắng như Lâm Mộng Linh.
"Thiếu chủ, Ấn cốc là không gian đệ tam trọng thuộc về Hạ tam trọng, tài nguyên bên trong cực kỳ phong phú. Nhưng cũng có nghĩa là sinh vật bên trong cường đại ngoài sức tưởng tượng."
Ly lão nhi bỗng nhiên nhắc nhở một câu.
Ngay khi Sở Mộ bước vào thông đạo, Ly lão nhi đã có thể cảm giác được không gian dao động đặc thù ở nơi này.
"Đệ tam trọng!"
Sở Mộ âm thầm suy nghĩ trong đầu.
Hắn nắm giữ lực lượng thiên về không gian Hạ tam trọng, lấy năng lực bây giờ đã có thể trực tiếp xé rách không gian đệ nhị trọng, không cần thông qua cánh cửa không gian cũng có thể tiến vào Thánh vực.
Nhưng mà không gian đệ tam trọng vẫn nằm ngoài khả năng của Sở Mộ, không gian loạn lưu nơi này tạo thành phong bạo cực kỳ mãnh liệt có thể tàn phá thân thể Sở Mộ.
Ly lão nhi bắt đầu giải thích cho Sở Mộ biết rõ ràng về không gian độc lập.
Không gian vị diện có năm tầng, ở giữa nhất chính là thế giới nhân loại và Hồn sủng sinh sống. Thế giới này không tồn tại không gian phong bạo và năng lượng loạn lưu, có ánh mặt trời, có đại địa, có đại dương, có thực vật, có sinh mạng tạo thành một thế giới hoàn chỉnh.
Sau đó, không gian phía trên gọi là Thượng nhất trọng thiên, ở dưới gọi là Hạ nhất trọng khôn, kế tiếp sẽ đến Đệ Nhị trọng thiên và Đệ Nhị trọng khôn.
Những vị diện có không gian loạn lưu và phong bạo tồn tại chính là khu vực mang tính hủy diệt đối với phần lớn sinh mạng, sinh vật không có cách nào sinh tồn trong khu vực này. Đệ Nhị trọng thiên và Đệ Nhị trọng khôn chính là một mảnh đại dương mênh mông vô bờ tràn đầy khí tức tử vong, chỉ có rất ít tính mạng đặc thù mới sống nổi tại nơi này.
Mà những vị diện này chính là không gian độc lập theo như cách hiểu của thế giới nhân loại.
Sở Mộ tương đối quen thuộc Đệ Nhị trọng khôn. Yểm Ma Thánh vực, bảy đại Thánh vực, Hồn sủng cung Thánh vực, Bất Hủ thành, Phong Ấn tháp…v…v những địa phương này đều thuộc về vị diện Đệ Nhị trọng khôn và Đệ Nhị trọng thiên. Hơn nữa, lấy thực lực Sở Mộ bây giờ đã có thể tự do tiến nhập Đệ Nhị trọng thiên và Đệ Nhị trọng khôn, tùy ý hoạt động không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Theo như lý thuyết bình thường, chỉ cần phương hướng không sai, Sở Mộ hoàn toàn có thể đi từ Yểm Ma Thánh vực tới bất kỳ nơi nào trong bảy đại Thánh vực.
Về phần Đệ Tam trọng thiên và Đệ Tam trọng khôn vẫn còn rất bí ẩn đối với Sở Mộ.
Thật ra bên trong Tân Nguyệt Địa cũng có thông đạo đi thông không gian độc lập nằm trong Đệ Tam trọng khôn, đó là trận đồ phong ấn Trầm Thụy thế giới trong Bất Hủ thành.
Một không gian độc lập trắng xóa an tĩnh tuyệt đối từng phong ấn Bạch Ngữ hai mươi năm, vốn là một hòn đảo đơn độc nằm tại một góc nhỏ trong vị diện Đệ Tam trọng khôn.
Ấn cốc cũng thuộc về Đệ Tam trọng khôn, ba người Sở Mộ hiển nhiên trước tiên đi vào không gian Đệ Nhị trọng khôn, sau đó mới có thể tiến vào Ấn cốc.
Thông đạo không gian chỉ là một con đường đen tối, Sở Mộ và Hạ Âm đi trước không có cảm giác gì lớn. Nhưng Lâm Mộng Linh lại chậm nửa nhịp, hô hấp có vẻ trì hoãn đi theo phía sau hai người.
"Lâm Mộng Linh tiểu thư cũng có lúc sợ hãi sao?"
Hạ Âm quay đầu lại nhìn vẻ mặt Lâm Mộng Linh tái nhợt, mỉm cười một câu.
"Ta chẳng qua là cảm thấy không thoải mái trong người."
Lâm Mộng Linh hừ lạnh một tiếng, mở miệng phản bác Hạ Âm.
"Không khí trong thông đạo không gian rất mỏng manh, hơn nữa còn chen lẫn nguyên tố hắc ám. Ngươi chỉ cần điều chỉnh hô hấp chậm lại, hạn chế hấp thu nguyên tố hắc ám sẽ đỡ hơn."
Sở Mộ thấy sắc mặt Lâm Mộng Linh không tốt lắm mới nhắc nhở một câu.
Lâm Mộng Linh quả thật cảm giác cả người buồn bực, hô hấp khó khăn. Lúc này mới thử làm theo lời Sở Mộ.
Thời gian dần dần trôi qua, cảm giác khó chịu đã giảm bớt vài phần, khí sắc Lâm Mộng Linh khôi phục tốt hơn một chút.
Thế nhưng, bản thân Lâm Mộng Linh da thịt trắng nõn, bóng loáng như băng tuyết, cho dù khí sắc không tốt vẫn xinh đẹp vạn phần.
"Cảm ơn!"
Trong lòng Lâm Mộng Linh âm thầm kỳ quái không hiểu tại sao Sở Mộ lại biết những thứ này.
"Sở huynh đệ hẳn là hiểu biết rất nhiều về Dị hệ Hồn sủng?"
Hạ Âm mỉm cười nói.
"Ừ, có một đầu Dị hệ Hồn sủng."
Sở Mộ gật đầu nói.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, cuối hành lang hắc ám rốt cuộc xuất hiện tia sáng mờ nhạt.
Tia sáng nhìn như rất gần, nhưng ba người đi hơn mườ phút mới tới cửa ra thông đạo.
Không gian trước mắt bọn họ lập tức rộng mở, thoáng đãng, ánh mặt trời chiếu xuống cảnh sắc tuyệt mỹ. Cả ba người có cảm giác giống như từ địa ngục đi lên thiên đàng vậy.
"A ha, nơi này đẹp quá, ta còn tưởng rằng chỉ là một vùng đất hoang vu không có cây cỏ."
Ánh mắt Lâm Mộng Linh sáng rực lên.
Đập vào mắt bọn họ là dãy núi rộng lớn, rừng cây bát ngát trùng trùng điệp điệp. Phía trước mặt là một cái hồ trong suốt phản chiếu ánh nắng lung linh, tuyệt đẹp. Bầu trời xanh thẫm, tinh khiết vô cùng hoàn mỹ.
Lâm Mộng Linh thấy được cảnh sắc nơi này lập tức mọi u buồn tan biến, bộ dạng vui mừng y như tiểu cô nương tìm thấy trò chơi mới.
Hạ Âm và Sở Mộ kinh nghiệm nhiều hơn, từng đi qua không biết bao nhiêu địa phương, cảnh vật gì cũng đã thấy qua. Mặc dù thiên nhiên nơi này đúng là đẹp thật, nhưng có cần thiết hưng phấn như vậy không?
"Thì ra Lâm phán quan thiết diện vô tư cũng có một mặt nội tâm khả ái như thế. Đúng là một tiểu cô nương thanh nhã yêu thích cái đẹp, thật sự đáng yêu."
Hạ Âm lại mỉm cười trêu chọc.
Lúc này Lâm Mộng Linh cũng ý thức được bộ dáng của mình không thích hợp, vội vàng chỉnh lại sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói:
"Ta thích chỗ này không được sao?"
"Ha hả, mọi người thường nói tiểu thư khuê tú lại thích phong cảnh nhà quê, thì ra câu này không giả. Ta và Sở huynh đệ xuất thân từ địa phương nhỏ, cảnh sắc nơi đó khẳng định phù hợp khẩu vị của Lâm đại mỹ nữ. Không biết có thể mời đại tiểu thư tới làm khách để cho chúng ta vẻ vang hay không? Sở huynh đệ, ngươi thấy sao?"
Hạ Âm cười nói.
"Ờ, cảnh sắc thanh nhã thế này quả thật hiếm thấy."
Sở Mộ trả lời rất hờ hững.
Nếu Lâm Mộng Linh thích cảnh vật nơi này, vậy thì Hướng Vinh thành chắc chắn hấp dẫn được nàng.
Lâm Mộng Linh là đại tiểu thư Thần Tông, cần sắc có sắc, cần thực lực có thực lực, quyền thế ngập trời. Tất cả mọi người đập vỡ đầu cũng muốn chiêu dụ lấy lòng.
Sở Mộ không cần cố ý mượn hơi Lâm Mộng Linh, nhưng giữ vững quan hệ hữu hảo là việc làm cần thiết.
"Không có hảo ý!"
Lâm Mộng Linh không thèm để ý tới Sở Mộ và Hạ Âm trêu chọc, tự mình đi tới hồ nước ở gần đó.
Sở Mộ và Hạ Âm không có hứng thú quá lớn, trong lúc Lâm Mộng Linh hưởng thụ phong cảnh, bọn họ dựa theo Tiêu Tuyết Ngang chỉ thị tìm kiếm thông đạo đi tới Ấn cốc ở Đệ Tam trọng khôn.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã tìm được cánh cửa không gian lập tức lên tiếng kêu gọi Lâm Mộng Linh.
Trong ba người chỉ có Lâm Mộng Linh biết chú ngữ mở cửa thông đạo, Sở Mộ và Hạ Âm hoàn toàn mù tịt. Cho dù dốc toàn lực xông vào cũng không thể tiến vào Ấn cốc.
Lâm Mộng Linh không có lưu luyến quá lâu, nàng chậm rãi đi tới gần niệm chú ngữ mở ra cánh cửa không gian.
Phong cảnh mỹ lệ ở vị diện Đệ Nhị trọng khôn làm cho tâm tình Lâm Mộng Linh tốt lên không ít. Nhưng mà vừa tiến vào Ấn cốc, nàng đã nhíu mày khó chịu.
Bởi vì không gian bên trong Ấn cốc toàn là mây đen bao phủ, cơ hồ áp sát gần chạm mặt đất.
Đại địa không có bất kỳ thực vật nào sinh sống, chung quanh chỉ toàn là nham thạch lởm chởm, vô số khe nứt bốc lên âm khí mù mịt. Từng dãy sơn lĩnh kéo dài bất tận, vừa nhìn là thấy u lam chướng khí nặng nề. Đây chính là Ấn cốc, hoàn toàn trái ngược với cảnh sắc lúc nãy. Vì thế trong lòng Lâm Mộng Linh nhất thời khó thể tiếp nhận sự thật này.
Hạ Âm nhún vai bất cần, đang định châm chọc Lâm Mộng Linh mấy câu lại thấy nàng trừng mắt đe dọa. Cái tên này vô cùng thức thời câm miệng.
Sở Mộ đứng yên tại chỗ dõi mắt nhìn chung quanh, trong lòng loáng thoáng cảm thấy mấy phần quen thuộc.
Vùng đất hoang vu và đen tối thế này làm hắn cảm xúc thật sâu, hình như đã gặp ở nơi nào thì phải?
Sở Mộ đã đi qua rất nhiều địa phương, đại dương mịt mờ, rừng rậm bát ngát, sông băng vô tận... Thế nhưng, đây là lần đầu tiên đi vào không gian đặc thù giống như Ấn cốc, tại sao hắn có cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ xuất phát từ đoạn trí nhớ Thiên Giới Bi?
Đoạn trí nhớ không chỉ lưu lại hình ảnh hoang vu, mờ mịt, sau khi thức tỉnh hắn đã quên đi gần hết, chỉ nhớ được một phần nhỏ trong đó. Phần lớn trí nhớ Thiên Giới Bi đang bị chôn sâu trong thế giới linh hồn hắn, vẫn chưa tìm ra phương pháp thức tỉnh.
"Ô ô ô!”
Mạc Tà nằm trên bả vai Sở Mộ bỗng nhiên kêu lên một tiếng, không biết là nó vui mừng hay chán ghét.
Sở Mộ vuốt vuốt lỗ tai nó, cười nói:
"Nơi này khẳng định có rất nhiều sinh vật cường đại, ngươi sẽ không nhàm chán đâu."
Tiểu Mạc Tà gật đầu mấy cái, chín cái đuôi nhỏ chậm rãi lắc lư biểu lộ hưng phấn.
"Vù vù vù!"
Bên trong tầng mây phía xa xăm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khổng lồ đập vào mắt ba người, thanh âm vỗ cánh mạnh mẽ làm cho bọn họ đề cao cảnh giác.
Đó là một thân ảnh khổng lồ, từ trong đám mây bay ra bộc phát khí thế cường liệt không gì bì nổi.
Nó không thèm liếc nhìn ba người một cái, một lát sau từ từ biến mất ở phía chân trời xa xăm.
"Đó là…"
Ánh mắt Hạ Âm xuất thần nhìn thân ảnh kia từ từ đi xa, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc khó tả.
"Đó là Vũ Vân Long."
Lâm Mộng Linh nhỏ giọng lẩm bẩm, nói ra cái tên của Dực hệ Hồn sủng khí phách nghiêm nghị kia.
Vũ Vân Long là hoàng giả trong hàng ngũ Dực hệ Long tộc, luận về cấp bậc chủng tộc đã vô cùng tiếp cận năm đại bất tử truyền thuyết.
Đây là chủng tộc huyết thống cao đến đáng sợ, bất kỳ thế lực nào thấy được cũng phải tranh giành đầu rơi máu chảy. Mỗi một ấu sủng cũng có giá trị vượt qua Tiên vật.