Edit: Halex

Beta: Yuri

"Liên quan đến...!người mà lần trước sếp gửi email mời casting." Đường Giai Lâm suy nghĩ một chút, lo lắng lựa lời, "Người đó ghi danh casting rồi."

Quý Tẩu đột nhiên ngẩn người, nhưng rất nhanh đã gật đầu, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

Đường Giai Lâm thông báo xong thì không dám ở lại căn phòng lạnh như băng này nữa, vội vàng rời đi.

Quý Tẩu ngồi bên mép giường im lặng hồi lâu, hớp một ngụm nước đá vào miệng.

Nước đá lạnh buốt trôi tuột xuống dạ dày nhưng Quý Tẩu lại mỉm cười.

Nhìn thấy ánh nắng không biết từ bao giờ đã bao phủ kệ trưng bày, đáy mắt anh cũng ấm áp lây.

"Anh Uông Bình." Quý Tẩu cười khẽ, "Em chắc chắn sẽ có được."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Quý Tẩu vẫn ngồi bên mép giường, nhìn ánh nắng rọi vào chiếc huy hiệu trên kệ thủy tinh.

Mãi đến khi con tim đập loạn bình tĩnh lại, anh mới đứng lên lục xà lách trong tủ lạnh ra ăn.

Rồi lại đến chiều, anh mới gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại vang lên hai tiếng thì có giọng nam hung hăng nói: "A lô, ai gọi đó?"

"Chào ngài." Quý Tẩu đáp, "Cháu là Quý Tẩu, xin hỏi ngài có phải là đạo diễn Ngô không?"

"Đúng là tôi." Ngô Quang Tễ chắc là đang hút thuốc lá vì có tiếng rít thuốc, ngừng một chút mới phản ứng kịp, "Cậu là?"

"Cháu là Quý Tẩu, chào đạo diễn Ngô." Quý Tẩu lịch sự lặp lại, "Xin lỗi đã làm phiền ngài."

"...!Không phiền không phiền." Ngô Quang Tễ dụi thuốc vào nắp lon coca, xoa xoa mặt, ông không có nghe lầm chứ, Quý Tẩu?

"Cậu cần gì à?" Ngô Quang Tễ cẩn thận hỏi.

"Chuyện là vầy." Quý Tẩu nói, "Một đồng nghiệp trong nghề có cho cháu thông tin về dự án mới nhất của ngài nên cháu muốn tự đề cử mình ấy mà.

Không biết cháu muốn đặt lịch casting thì có được không?"

"Cậu muốn tham gia? Chắc chắn không?" Ngô Quang Tễ không ngờ miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống này lại đột nhiên xuất hiện.

Theo bản năng quơ tay nhưng lại đụng phải lon coca bên cạnh nên coca đổ hết lên bàn, làm ướt một đống sơ yếu lý lịch, "Má nó!"

Ngô Quang Tễ rủa nhưng cũng không để ý đến một đám bùi nhùi trên bàn mà lại lục tìm loạn xạ.

"Cậu thì casting làm gì nữa.

Cái kịch bản kia là giả đó, làm sao tôi có thể phát tán kịch bản thật ra ngoài được chứ." Ngô Quang Tễ vừa cười vừa mở ra xấp giấy trên bàn, "Chờ chút tôi gửi kịch bản thật cho cậu."

Quý Tẩu mở loa ngoài, để điện thoại qua một bên.

Dù cách một khoảng, anh vẫn nghe thấy bên đầu bên kia tiếng giấy kêu loạt xoạt không ngừng, không biết vì sao mà hỗn loạn đến thế.

Nhưng đó cũng chẳng phải là chuyện của Quý Tẩu.

Anh hạ mắt, trong con ngươi phủ một tầng sương mờ giống như không hề để tâm tới tất cả mọi chuyện.

"Sao lại loạn vậy? Mấy cái này là gì?"

"Đạo...!đạo diễn, đó là sơ yếu lí lịch của mấy người đã ghi danh..."

Quý Tẩu nghe được những lời này thì nhấc mắt, cầm điện thoại lên: "Đạo diễn, không thì chúng ta gặp trực tiếp rồi nói tiếp?"

Ngô Quang Tễ đang lục lọi thì dừng tay: "Được chứ, đương nhiên là gặp mặt được rồi.

Vậy để tôi tìm ngài?"

Ngô Quang Tễ bốn mươi tám tuổi, hơn Quý Tẩu ba mươi tuổi nhưng lại gọi Quý Tẩu là "ngài", đó là vì ông thật sự tôn kính anh.

Quý Tẩu kìm nén cảm xúc, giả bộ bình tĩnh: "Không cần đâu, ngài bận rộn như thế.

Cháu đang nghỉ hè nên để cháu tới tìm ngài cũng được."

Ngô Quang Tễ vội vàng đồng ý, đưa địa chỉ rồi mới cúp điện thoại.

Trợ lí thấy Ngô Quang Tễ vui mừng ra mặt thì không nhịn được hỏi: "Đạo diễn, sao ngài vui vậy?"

Từ khi được nhận vào làm tới nay, chưa bao giờ cậu ta thấy Ngô Quang Tễ hớn hở đến vậy.

"Ảnh đế muốn nhận vai trong phim của chúng ta."

"Ảnh đế? Ảnh đế nào cơ?"

"Còn ai nữa? Cái người mà mười sáu tuổi đã lấy cúp ở Venice đấy."

"Thiệt!? Σ(゚Д゚)"

Giờ thì trợ lí hiểu sao đạo diễn lại vui đến vậy rồi!

Trên thế gian ảnh đế không hề khó tìm, nhưng mười sáu tuổi xuất hiện trước mắt công chúng diễn bộ phim đầu tay đã giật được cúp Venice, được gọi là "ảnh đế thiếu niên" thì vô cùng khó tìm.

Hơn nữa trên thế gian, có hằng hà sa số đạo diễn ngóng chờ dài cổ cơ hội được hợp tác cùng Quý Tẩu, mà còn là đạo diễn nổi tiếng hơn, tài năng hơn, kinh nghiệm hơn Ngô Quang Tễ nữa.

Vậy mà Quý Tẩu lại tự liên lạc với Ngô Quang Tễ.

Trợ lí vừa nghĩ vẩn vơ, vừa dọn dẹp đống lý lịch bị coca đổ lên.

Chợt có người gõ cửa.

Ngô Quang Tễ tự mình mở cửa đón Quý Tẩu vào, đưa cho cậu chai coca mà giới trẻ thích uống, định mời cậu ngồi xuống lại thấy phòng làm việc bừa như bãi rác thì có chút bối rối.

"Cháu ngồi đối diện ngài là được rồi." Quý Tẩu tự dịch cái ghế nhựa kế bên Ngô Quang Tễ rồi ngồi xuống.

Ngô Quang Tễ vừa tìm được kịch bản nhưng lại bị vùi dưới đám lý lịch nên phải lật lên tìm lần nữa, vô tình liếc thấy tờ lý lịch trợ lí vừa in mới, dừng tay ghé sang.

"Ủa..." Ngô Quang Tễ cầm tờ lý lịch trên cùng thì nhíu mày, "Uông Bình...? Tôi đâu có gửi thư mời casting cho người này?"

Quý Tẩu cầm lon coca lạnh, nghe được hai chữ Uông Bình thì ngẩn đầu, hỏi: "Sao vậy?"

"Cậu nhìn cái này." Ngô Quang Tễ đưa luôn lý lịch cho Quý Tẩu, "Uông Bình của Turn On, tôi không có mời cậu ta casting nhưng không hiểu tại sao lý lịch của cậu ta vẫn ở đây."

Trong giới này, có đạo diễn được người quen đề cử diễn viên, cũng có người đăng thông báo casting rộng rãi.

Mà Ngô Quang Tễ lại ở giữa hai loại người đó, nhìn trúng ai thì mời người đó casting.

"Kỳ lạ thật." Quý Tẩu vuốt đi những vệt nước đọng ngoài vỏ lon, cười "Anh ấy chưa từng đóng phim điện ảnh nên đạo diễn thấy anh ấy không được à?"

"Không phải vì lí do đó." Ngô Quang Tễ cau mày, "Mà do cậu ta quá đẹp."

Quý Tẩu: "...!Quá đẹp?"

"Đẹp đến chói mắt, người ngoài nhìn vào đã nhận ra cậu ta chứ đâu phải nhân vật?" Ngô Quang Tễ dứt lời thì chợt nhận ra Quý Tẩu trước mặt cũng rất đẹp mắt, cười nói: "À, tôi không có ý nói cậu, cậu cũng rất đẹp trai nhưng với kỹ năng diễn xuất của cậu thì dung mạo không phải là vấn đề, bọn tôi biết."

Nếu Quý Tẩu không phải là ảnh đế thì sự đẹp trai có thể đã là lý do khiến không ít đạo diễn từ chối anh.

"Biết đâu kĩ thuật diễn của anh ấy cũng giúp vấn đề dung mạo được giải quyết thì sao." Quý Tẩu nhìn quyển kịch bản được đưa tới thì lạnh nhạt buông lon Coca, giở ra xem.

"Cũng có lý." Ngô Quang Tễ lấy lý lịch về, không để chuyện này trong lòng lắm vì dù sao khi casting thì sẽ biết thôi, hiện tại đâu cần suy nghĩ nhiều.

Thấy Quý Tẩu cầm kịch bản, ông tiến tới, "Cậu xem thử kịch bản này đi, hai nam chính, cậu muốn vai nào thì chọn luôn cũng được, không phải chuyện gì to tát cả."

"Được, vậy để cháu xem thử một chút." Quý Tẩu nghiêm túc lật kịch bản.

Đạo diễn và trợ lí sắp xếp lại đám lý lịch kia nên cũng mặc anh ngồi đó.

Quý Tẩu xem kịch bản rất nhanh, khoảng hai tiếng đã xong.

Khi ánh chiều dần buông xuống, Quý Tẩu khép kịch bản để qua một bên.

"Kịch bản thật sự rất tốt." Quý Tẩu khen ngợi.

"Đương nhiên." Ngô Quang Tễ tự hào phổng mũi.

"À đúng rồi đạo diễn, về bạn diễn của cháu, cháu có ý này..." Quý Tẩu cong môi, ngũ quan góc cạnh không biết là nhờ nụ cười hay ánh nắng mà dịu hẳn ra, trông vô cùng ôn nhu, "Cháu có thể cùng ngài chọn diễn viên cho vai nam chính kia được không?"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Hai ngày sau khi Quý Tẩu thương lượng, Uông Bình đáp máy bay về nước.

Vừa về tới, cậu đã bị Kỷ Trạch Dương ném tới biệt thự để "bế quan" trong đó.

Uông Bình vừa đi show lớn về nên nếu bế quan lúc này thì tổn thất kinh tế nhiều không kể xiết, nhưng Kỷ Trạch Dương không quan tâm cho lắm.

Anh chỉ nói với Uông Bình: "Ước mơ của chính mình thì phải dùng hết sức lực để đạt lấy."

Nhưng mà thật ra...!

Mơ ước này dù có dốc hết sức lực thì cũng khó mà đạt được.

Đạo diễn lớn thường không thích dùng mấy ngôi sao đang hot, mà số người xếp hàng để lọt được vào mắt xanh của Ngô Quang Tễ cũng rất nhiều.

Uông Bình phải vô cùng vô cùng ưu tú, hạc giữa bầy gà thì mới có hi vọng lấy được cơ hội này.

Nhưng...!Uông Bình đọc kịch bản cả một ngày, càng đọc càng thấy thất bại.

Cậu thấy mình không diễn nổi kịch bản này.

Vấn đề nằm ở đoạn khi nhân vật rơi xuống dưới nước.

Cái gì mà "sau một hồi giãy giụa, cậu cảm thấy dòng nước bao bọc lấy mình, dịu dàng biết bao.

Cậu chợt nhớ về những ngày còn bé, những niềm vui sướng thuở ấy hiện rành rành ra.

Cậu bỗng buông xuôi, thả lỏng cả người."

Uông Bình không bắt được tí linh cảm nào để mà diễn.

Ở trong phòng khách loay hoay nửa ngày, Uông Bình nhắm mắt nhắm mũi nhảy ùm xuống hồ bơi, kệ đi, thử trước tính sau.

Uông Bình mặc quần bơi chữ T, rơi vào trong nước.

Diễn xong đoạn trên bờ, cậu dứt khoát nhảy tọt xuống.

Đầu va chạm với mặt nước đau muốn chết nhưng Uông Bình mặc kệ, để thân thể chìm xuống, mắt cố gắng mở ra.

Không được!

Mắt càng mở càng đau!

Uông Bình nhanh chóng nhắm chặt mắt, rồi lại cố gắng mở ra.

Ai đời lại nhắm mắt mà diễn!

Lặp đi lặp lại mấy lần, Uông Bình dần thấy không khí trong phổi bị rút cạn nên nhanh chóng bơi về bờ.

Nằm trên bờ thở hổn hển chừng hai phút, Uông Bình chống tay, làm lại lần nữa.

Cả ngày, Uông Bình ra sức luyện tập, dốc mình xuống hồ bơi vô số lần.

Nhưng mà, tận khi mặt trời lặn xuống cũng chỉ có một chút xíu tiến triển.

Tám giờ tối, Uông Bình quá mệt, đi ngủ.

Hôm sau bốn giờ sáng, cậu đã bò dậy, sửa soạn sơ sài lại tiếp tục luyện tập.

May thay, dù tiến bộ chậm chạp, nhưng chỉ cần không ngừng cố gắng, con người ta chắc chắn sẽ tốt lên.

Dần dà, Uông Bình cũng có kinh nghiệm hơn.

Mấy ngày sau, cậu tự gắn máy quay trong nước rồi xem lại, coi như có chút trình độ.

Nhưng Uông Bình thấy chưa đủ.

Chi tiết chưa đủ hoàn hảo, bọt nước quá lớn mà bọt khí cũng quá nhiều.

Uông Bình bắt đầu khắc phục từng chi tiết một, những gì cậu có thể làm thì đều cố gắng làm đến cùng.

Một tuần lễ sau, Kỷ Trạch Dương vừa xong việc đã cầm đồ nướng BBQ đi kiếm nghệ sĩ nhà mình.

Vừa đẩy cửa, anh đã thấy nghệ sĩ nhà mình ngồi bên bờ hồ, chân thả trong nước, tay trái cầm di động, tay phải dụi mắt.

Kỷ Trạch Dương đến gần, vừa nhìn rõ mặt cậu đã nhíu mày: "Mắt cậu như mắt thỏ ấy, sao thế?"

"Hả?" Uông Bình đang xem điện thoại thì nghe thấy giọng của Kỷ Trạch Dương, không trả lời câu hỏi của anh mà cười cười giơ điện thoại lên.

Trong màn hình điện thoại là video về cảnh diễn dưới nước ban nãy.

Uông Bình cho video chạy tiếp, đưa cho Kỷ Trạch Dương xem: "Anh coi thử coi em diễn được không?"

Kỷ Trạch Dương hạ mắt, chăm chú xem hết.

Lúc đó trời đã ngả về Tây, cả một mảng nước được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ.

Uông Bình đắm mình trong một mảnh ráng chiều, đẹp không thể tả, hấp dẫn vô cùng.

Thêm cả diễn xuất, dù một câu lời thoại cũng không có nhưng Kỷ Trạch Dương lại đau xót cho người ở trong nước kia.

Hoặc có thể nói là đau lòng cho nghệ sĩ của mình.

Kỷ Trạch Dương thở dài, đưa tay sờ đầu Uông Bình, cười nói: "Diễn tốt lắm.

Nếu đạo diễn Ngô không cần em thì người thiệt thòi là ông ta, biết chưa?"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Uông Bình luyện dưới nước xong thì rinh một thân kinh nghiệm lên bờ diễn mà không có đạo cụ.

Mãi đến khi đã trang bị tận răng, cậu mới quyết định đi casting.

Casting lần này diễn ra ở một tòa nhà không mấy nổi tiếng ở ngoại ô Bắc Kinh, Kỷ Trạch Dương đưa cậu đi nhưng luôn cảm thấy địa điểm lần này có gì đó sai sai, cũng quen quen nhưng cuối cùng cũng không nhớ rõ.

Uông Bình khá lo lắng nên đâu rảnh suy nghĩ nhiều vậy, nhưng cậu không phải kiểu người sẽ lạnh nhạt với người khác.

Người ngồi kế bên chào hỏi với cậu, cậu kiên nhẫn đáp lại.

Đó là một chàng trai nom còn trẻ hơn cậu, khi được cậu đáp lại thì sửng sốt hồi lâu, nhưng sau khi trò chuyện một lúc thì hai người đã thành anh em cây khế, trao đổi Wechat các thứ.

Phía sau Uông Bình có một người đàn ông mắt ưng mày kiếm.

Người nọ ngẩng đầu nhìn cậu rất nhiều lần, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Uông Bình vừa trao đổi Wechat xong thì Quý Tẩu và Ngô Quang Tễ cũng vừa lúc đi ngang qua hành lang dài để đến sân khấu casting.

"Có cậu cùng chọn thật tốt." Ngô Quang Tễ nói với Quý Tẩu, "Tôi tin trực giác nghệ thuật của cậu sẽ giúp bộ phim này thêm phần thú vị."

Quý Tẩu khẽ vuốt cằm, tính nói gì đó thì hai người đã đến trước cửa.

Biểu cảm trên mặt Ngô Quang Tễ thay đổi, sự hài lòng hiện rõ ra.

"Sao vậy?"

"Cậu nhìn thử đi." Ngô Quang Tễ đẩy cửa, ánh sáng bên trong tràn ra.

Quý Tẩu thấy rõ hình ảnh bên trong thì con ngươi co lại, chớp mắt hoảng loạn.

Ngô Quang Tễ thấy được cái chớp mắt ấy lại càng đắc ý hơn.

"Không ngờ được đúng không?" Ngô Quang Tễ hả hê nói, "Tôi cảm thấy dùng nơi này để casting chắc chắn sẽ có nhiều thứ thú vị lắm, càng tốt cho bộ phim."

"Ừ, đúng vậy." Quý Tẩu bình tĩnh lại, đồng ý đáp.

Tại nơi không ai thấy, tay anh nắm thành nắm đấm, móng tay găm vào lòng bàn tay đến phát đau.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Anh, đến lượt em lên casting rồi." Chàng trai lúc nãy đang tám chuyện vui vẻ với Uông Bình thì bị nhân viên gọi đi, khi đứng lên vẫn luôn mồm như cũ, "Nói chuyện với anh vui ghê.

Vậy nha, sau này có gì chúng ta cùng chơi Pubg."

"Được chớ được chớ." Uông Bình lưu tên chàng trai đó vào trong list bạn bè của Wechat, "Chúng ta tìm thêm hai người nữa là đủ bốn tay, chơi không hăng không về."

Chàng trai ấy vui vẻ lấy di động lại, đi cùng nhân viên vào phòng casting.

Uông Bình bình tĩnh lại, chú ý cảm nhận nhân vật.

Hơn nửa tiếng sau, nhân viên kêu tên Uông Bình.

Khi cậu vừa đứng lên thì đã thấy điện thoại nhấp nháy một cái.

Uông Bình cúi đầu, phát hiện là tin nhắn của chàng trai vừa nãy.

Chàng trai: [Anh...]

Nam sinh: [Quá khủng bố luôn áhhhhhh!!!]

"Đưa điện thoại anh giữ cho." Kỷ Trạch Dương xòe tay.

Uông Bình bĩu môi đưa điện thoại cho Kỷ Trạch Dương.

Có tin tức leak ra rồi mà cậu lại không có thời gian xem.

Theo chân nhân viên công tác, Uông Bình đi tới cái cửa Ngô Quang Tễ mới đẩy ra hồi nãy.

Nhân viên giúp cậu mở cửa, vừa nhìn bên trong, con ngươi cậu đã co lại.

Đây là...!

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc hiện trường casting có cái gì nhỉ!

[Góc Giải Thích]

Về chuyện vì sao Ngô Quang Tễ lại hưng phấn đến thế khi nghe tin Quý Tẩu muốn gia nhập đoàn phim, hơn nữa còn đồng ý để cho Quý Tẩu tự chọn vai, không phải đạo diễn Ngô rất pro sao?

Thật ra thì cái này có liên quan đến những cấp bậc của đạo diễn trong giới giải trí.

Ngô Quang Tễ quả thật là rất pro, nhưng mà ông không có lấy được ba giải thưởng của ba liên hoan phim lớn nhất thế giới (Venice, Berlin, và Cannes) cũng như Oscar, thế nên cái "pro" này chỉ nằm ở mức hạng hai, chưa phải hạng nhất.

Nhưng Quý Tẩu là người mà các đạo diễn "hạng nhất" ở trong ngoài nước đều muốn chọn, thế nên đó là lý do tại sao Ngô Quang Tễ lại vui mừng đến vậy.

Còn Uông Bình thì lại hoàn toàn không phải người trong giới diễn xuất, cho nên chỉ có người khác chọn cậu, chứ cậu không có quyền chọn người ta, có thể hợp tác với đạo diễn hạng hai, điểm xuất phát vào giới điện ảnh của cậu đã được coi là rất tốt rồi..