Tay người đàn ông đang đi vào chống gậy, mái tóc hoa râm, nhưng bước chân rất vững vàng.

Bóng lưng ông kéo dài dưới ánh đèn xe, cho dù ông mỉm cười cũng tự mang khí chất phi phàm.

Người tới chính là người mà Uông Bình nhắc mãi trong buổi lễ khởi động máy - Thang Hoành Đồ - cũng chính là sư phụ trong phim của Uông Bình và Quý Tẩu.

Người này là tiền bối lớn tuổi trong giới.

Năm ông tám tuổi đã gia nhập giới giải trí, lăn lộn cả đời, lãnh mọi giải thưởng liên hoan phim trong nước, là nhân vật chủ chốt không thể đụng đến trong ngành giải trí, cũng là người đã khiến Uông Bình quyết định gia nhập ngành sản xuất điện ảnh.

Lúc trước, bởi vì Uông Bình xem phim phóng sự của Thang Hoành Đồ nên mới bị sự nhiệt tình của ông ấy hấp dẫn, nhờ vậy mà có thể thi đậu Học Viện Hý Kịch Trung Ương, tiến thân vào giới giải trí.

Uông Bình vội vàng buông đũa xuống, lau mồ hôi lạnh trên tay, đứng nghiêm ngay ngắn, trông y như một học sinh tiểu học đang chờ Thang Hoành Đồ đi tới.

Quý Tẩu nhìn động tác của Uông Bình, lại nhìn Thang Hoành Đồ, không nói gì cả.

Nhưng mà cho dù Uông Bình đứng nghiêm chỉnh cỡ nào cũng không ngăn được chướng ngại vật đột nhiên xuất hiện.

Cũng không biết Ngô Quang Tễ xuất hiện từ đâu mà đi đến ngăn Thang Hoành Đồ lại.

"Ông Thang." Ngô Quang Tễ vội vàng đi tới bắt tay Thang Hoành Đồ, "Đã trễ thế này ông còn tới phim trường làm gì, ông hẳn là nên đi nghỉ ngơi chứ."

"Muốn đến xem một chút." Thang Hoành Đồ cười nhìn xung quanh, tán thưởng nói, "Studio này của Giải trí Ngật Cửu cũng được đấy chứ."

"Tất nhiên rồi, dù sao cũng đã bỏ ra một số tiền lớn...!Ông Thang, nào, để tôi giới thiệu cho ông diễn viên của chúng ta."

Ngô Quang Tễ vừa nói vừa dẫn Thang Hoành Đồ đến chỗ của Uông Bình và Quý Tẩu.

Uông Bình cứng người tại chỗ, không dám nhúc nhích tí nào, nhìn chằm chằm vào Thang Hoành Đồ.

Quý Tẩu cười, lui về sau một bước, đẩy Uông Bình lên phía trước anh.

Nhưng mà...

Thang Hoành Đồ từ từ bước đến, nhìn thấy đầu tiên lại là Quý Tẩu đang cố trốn ở phía sau.

"Ảnh đế Quý." Ông Thanh ngăn hành vi trốn về phía sau của Quý Tẩu bằng âm thanh vang dội của ông, "Trăm nghe không bằng một thấy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!"

"Ông Thang, ông quá khen rồi." Quý Tẩu chỉ đành dừng lại, nói.

"Già rồi già rồi." Thang Hoành Đồ cảm khái, "Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý."

Thang Hoành Đồ cũng không phải cố ý xem nhẹ Uông Bình.

Chỉ là có Quý Tẩu ở đây, dù là người nào có chút hiểu biết với ngành điện ảnh hay yêu thích phim ảnh đều sẽ không xem nhẹ Quý Tẩu, ai lại đi chú ý Uông Bình vốn không có danh tiếng và tác phẩm đặc sắc chứ.

Uông Bình không để ý chuyện này, nhưng bị thần tượng ngó lơ thì cũng có chút...!có chút khó chịu.

Uông Bình vẫn duy trì nụ cười, nhưng sống lưng mới vừa rồi còn thẳng tắp lại hơi còng xuống.

Đột nhiên, Quý Tẩu nắm lấy cổ tay của Uông Bình, kéo tới cạnh mình.

"Cháu chỉ là may mắn mà thôi." Quý Tẩu cười nói, "Đúng rồi, giới thiệu với ông, đây là đàn anh của cháu, cũng là diễn viên mà cháu kính trọng nhất, tên anh ấy là Uông Bình."

Uông Bình bị Quý Tẩu kéo đến, còn chưa kịp phản ứng thì đã đối diện với đôi mắt dịu dàng nồng ấm của Thang Hoành Đồ.

Thang Hoành Đồ không phải là cố ý xem nhẹ Uông Bình, nhưng mà trên thế giới này không có thể nào có một người yêu thích điện ảnh thấy Quý Tẩu mà không kích động.

Cho nên ông mới xem nhẹ một chút.

Chứ về bản chất, ông Thang vẫn rất tốt, ông lập tức nghiêm túc nhìn Uông Bình.

"Chào cháu, Uông Bình!" Thang Hoành Đồ trịnh trọng xin lỗi, "Thật xin lỗi, vừa rồi không chào hỏi cháu trước.

Ông biết cháu, cháu chính là của đồ đệ của ông."

Thật ra nói đồ đệ phải là Diệp Minh Hoài mới đúng, nhưng ông Thang nói như vậy, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã kéo gần lại.

Ông Thang xin lỗi rất chân thành, Uông Bình đương nhiên sẽ không so đo chuyện bị ông Thang xem nhẹ lúc nãy.

"Ông...!ông Thanh khỏe ạ." Uông Bình hồi hộp đến nỗi nói lắp, "Cháu...à...!Cháu thích ông lắm!"

"Gặp cháu ông cũng thích cháu lắm." Thang Hoành Đồ cười rộ lên, "Đừng hồi hộp, cháu chính là diễn viên giỏi mà Ảnh đế của chúng ta tôn kính đấy.".

Truyện Dị Giới

"Đúng vậy." Ngô Quang Tễ cũng phụ họa, "Kỹ thuật diễn của Uông Bình thật sự không tồi, thay đổi cách nhìn của tôi đối với minh tinh nữa."

Ba vị tai to mặt lớn vây quanh khen Uông Bình khiến cậu có chút ngượng ngùng, không hề có chú ý tới việc vị ảnh đế nói "tôn kính" cậu vẫn còn đang nắm cổ tay của cậu.

Anh ta căn bản không có ý định buông ra.

"Được rồi, mọi người còn đang ăn cơm, tôi không quấy rầy nữa." Cuối cùng ông Thanh nói, "Mong cảnh diễn ngày mai sẽ thuận lợi, Minh Hoài."

Ngày mai diễn chung chỉ có Uông Bình và Thang Hoành Đồ, ngoài ra còn có một số diễn viên khác, cho nên Thang Hoành Đồ chỉ nói Uông Bình, không nói Quý Tẩu.

Uông Bình cũng không rảnh để ý những chi tiết này.

Cậu gật đầu, nghiêm túc nói: "Cháu nhất định sẽ diễn thật nghiêm túc, tuyệt không phụ lòng mong đợi của ông!"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tối nay được gặp Thang Hoành Đồ, lại đồng ý không phụ lòng của ông, Uông Bình giống như cắn phải thuốc vậy, tháo trang sức ra rồi bắt đầu nghiên cứu kịch bản, ngồi trên xe cũng không nói chuyện với Quý Tẩu.

Sau khi xuống xe nếu không phải có Quý Tẩu dẫn cậu đi, có khi cậu đã chúi vào bụi cây luôn rồi.

Quý Tẩu đưa Uông Bình tới tầng lầu bọn họ ở, đưa Uông Bình đến cửa, búng tay một cái trước mặt cậu Uông Bình mới tỉnh lại, rời mắt ra khỏi kịch bản.

"Đàn em." Uông Bình nói với Quý Tẩu, "Hôm nay chúng ta không nói chuyện được rồi, tôi phải đi nghiên cứu kịch bản đây."

Ngày mai phải diễn rồi, Uông Bình định luyện tập thêm vài lần nữa.

Nhưng mà bây giờ đã hơn 9 giờ rồi, tính kiểu gì cũng thấy không đủ thời gian.

Uông Bình cũng không kịp chào Quý Tẩu đã bay nhanh vào phòng, vội vàng tắm rửa rồi chạy đến bên sô pha, dựng giá đỡ điện thoại lên, mở camera lên bắt đầu luyện tập.

Càng luyện tập, Uông Bình càng cảm thấy bất an.

Đồng hồ treo tường của khách sạn tích tắc trôi đến 12 giờ, thấy lại sắp qua một ngày mới, Uông Bình suy sụp nằm trên sô pha, cánh tay cầm điện thoại rũ trên sàn nhà.

Khó, khó quá đi mất...

Thật ra Uông Bình đã quen với việc tự diễn tập một mình rồi.

Nhưng cảnh diễn ngày mai xem như một cảnh quay nhóm, trong kịch bản có tới năm sáu nhân vật xuất hiện, vừa phải tưởng tượng ra năm sáu cá nhân đứng xung quanh mình vừa phải diễn đúng, nghe thôi đã thấy khó rồi.

Uông Bình đã luyện tập năm sáu lần, clip luyện tập đã sắp nhét đầy album nhưng mà lại không có tiến triển gì cả.

Uông Bình vứt điện thoại xuống đất, đưa cánh tay lên che hai mắt lại, mới vừa thở dài đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng nhẹ.

Nếu là ngày thường, chắc chắn Uông Bình sẽ không để ý tới tiếng này.

Nhưng mà bây giờ Uông Bình rất rõ ràng — đó là cách gõ cửa của học đệ, Quý Tẩu, nhà cậu.

Uông Bình bò dậy, đi ra mở cửa.

"Đàn em, sao cậu...!bữa ăn khuya à?"

Uông Bình thấy Quý Tẩu bưng một đĩa sandwich, nghiêng người cho anh đi vào, dẫn anh đến bên bàn trà.

Uông Bình bảo Quý Tẩu ngồi, nhặt kịch bản và điện thoại dưới đất lên rồi đặt sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

Bàn tay đang cầm kịch bản chuẩn bị đặt xuống của Uông Bình bỗng khựng lại, có chút gian nan mà xoay người nhìn về phía Quý Tẩu.

Quý Tẩu đặt sandwich lên bàn, tạo ra một tiếng vang nhỏ.

"Sao thế?" Quý Tẩu ngẩng đầu nhìn Uông Bình.

"Ừm..." Uông Bình ôm kịch bản, có chút do dự, "Không biết có thể làm phiền cậu giúp tôi một việc không..."

Uông Bình nhờ một cách rất là ngại ngùng, ngón tay cứ xoa xoa kịch bản, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đặt kịch bản xuống.

"Thôi —— cũng đã khuya rồi, hơn nữa chuyện này cũng rất phức tạp, cậu cứ coi như là tôi chưa nói gì đi, cậu mang món gì đến...!Đàn em?"

Trong lúc Uông Bình ấp a ấp úng, Quý Tẩu đã cầm kịch bản lên, nắm chặt trong tay, nhìn Uông Bình: "Cần em hỗ trợ đối diễn phải không?"

Uông Bình: "...Đúng vậy."

Uông Bình: "Nhưng mà đây là diễn nhóm, cậu biết đấy, phải chia thành năm người —— Hầy! Tôi đã nói không cần rồi, tôi biết cái này làm khó cậu lắm..."

Miệng Uông Bình bị miếng sandwich Quý Tẩu đút cho lấp kín.

Ngón tay của Quý Tẩu cầm sandwich, đôi mắt nhìn Uông Bình, nhẹ giọng cười nói.

"Anh Uông Bình, nếu như em cảm thấy khó xử đã không lại đây rồi." Quý Tẩu nói, "Hơn nữa, —— há miệng, cắn."

Uông Bình ngơ ngác, Quý Tẩu nói cái gì thì cậu làm cái đó, há miệng, cắn một miếng nhỏ, lông mi vừa mảnh vừa dài khẽ nhấp nháy.

Quý Tẩu nhìn cậu ăn, nụ cười càng thêm dịu dàng.

"Hơn nữa, yêu cầu của anh không khó chút nào hết." Quý Tẩu nói, "Em là ảnh đế mà, anh quên mất rồi sao?"

Quý Tẩu bắt Uông Bình ăn hết miếng sandwich trên tay anh, sau đó lại giúp cậu gắn điện thoại vào giá đỡ, bắt đầu đối diễn.

Có sự trợ giúp của Quý đại ảnh đế, việc này trở nên nhẹ nhàng ngay.

Hiệu lực của ảnh đế đúng là không thể khinh thường, một người đóng năm vai vẫn điêu luyện như cũ.

Khi đối diễn với anh, Uông Bình tiến vào trạng thái rất nhanh, dựa theo cách diễn mà mình đã chuẩn bị sẵn, từng chút từng chút một, dường như không có vấn đề nào cả.

Hai người diễn với nhau vô cùng chảy, Quý Tẩu thầm tự hỏi, không biết tại sao Uông Bình lại căng thẳng đến như vậy.

Rõ ràng kỹ thuật diễn đã không thể nào bắt bẻ hơn được nữa.

Cho dù là anh hay là Ngô Quang Tễ đều sẽ xuýt xoa trước kỹ thuật diễn của Uông Bình.

Diễn xong cảnh cuối cùng, Uông Bình quỳ gối trước mặt Quý Tẩu, nghe Quý Tẩu kêu "cắt" mới vỗ đầu gối, bò dậy, tha thiết hỏi: "Cậu thấy ổn chứ?"

"Thật sự rất tuyệt." Quý Tẩu nói chắc nịch, "Anh đừng căng thẳng, anh Uông Bình, anh diễn rất tốt."

Uông Bình gật đầu, cũng không có hoàn toàn tin vào lời Quý Tẩu nói, đi lấy điện thoại xem lại clip hai người diễn kịch rồi cân nhắc.

Quý Tẩu ngồi bên cạnh Uông Bình xem chung, thấy cậu dừng lại vài chỗ rồi chụp hình lại.

Xem qua một lượt, Uông Bình ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, lại cúi đầu; góc điện thoại cọ qua cọ lại trên quần ngủ của Uông Bình, giống như có chuyện muốn nói lại không chịu nói.

"Làm lại thêm một lần nữa đi anh Uông Bình." Quý Tẩu chủ động nói.

"Nhưng mà...!Có trễ quá không?"

"Ngày mai em không có suất diễn." Quý Tẩu nhẹ nhàng nói, "Ngày mai có thể ngủ nướng được."

"Được, vậy thì làm phiền đàn em vậy!"

Uông Bình tiếp tục nhìn kịch bản và ảnh chụp vài lần, nghiền ngẫm một chút, đứng lên tiếp tục đối diễn với Quý Tẩu; hai người luyện tập vài lần, số lần Uông Bình chụp hình cũng càng ngày càng ít.

Luyện tập xong lần thứ năm, Uông Bình gỡ điện thoại ra, ngồi vào sô pha, tiếp tục rút kinh nghiệm; Quý Tẩu ngồi bên cạnh, kề sát bên cậu, không phải xem hình, mà là xem đầu ngón tay Uông Bình.

Lần này Uông Bình không có ấn tạm dừng, cứ để clip tự chạy, cũng không ngừng lại để chụp hình.

Xem ra...

Lần này đã phù hợp yêu cầu của anh Uông Bình.

Quý Tẩu thở phào nhẹ nhõm.

Quý Tẩu đã từng diễn hơn trăm vai khác nhau, kiến thức sâu rộng, đương nhiên biết nên diễn như thế nào, cho nên anh sẽ không biết tại sao Uông Bình đã tốt lại còn muốn tốt hơn.

Quý Tẩu còn đang suy nghĩ, chợt thấy điện thoại Uông Bình bỗng nhiên nghiêng sang một bên, sau đó điện thoại bóng loáng trượt khỏi tay Uông Bình, xoay vài vòng trong không trung rồi "cạch" một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Đúng lúc đó, Uông Bình cũng nghiêng sang một bên, nằm xuống sô pha.

"Anh Uông Bình?!" Quý Tẩu hoảng sợ, vội vã đứng lên xem Uông Bình —— lại gần mới phát hiện hô hấp Uông Bình ổn định, sắc mặt hồng hào.

Hiển nhiên là chịu đựng hết nổi nữa nên ngủ mất mà thôi.

Quý Tẩu: "..."

Cứ thế mà ngủ mất, cứ thế mà không có chút phòng bị nào, nhỡ như người bên cạnh là kẻ xấu có mưu đồ định quấy rối anh thì làm sao đây?

May là bên cạnh chỉ có mỗi em muốn quấy rối với anh mà thôi.

Quý Tẩu khom lưng, bế ngang Uông Bình lên, ôm cậu lên giường, giúp cậu cởi dép lê, đắp chăn đàng hoàng.

Quý Tẩu ngồi bên mép giường, vừa mới chuẩn bị tắt đèn ngủ, bỗng nhiên anh quay đầu lại, nhìn Uông Bình một cái.

Lúc Uông Bình ngủ say thì trông càng đẹp hơn, làn da bóng loáng không chút tì vết, môi hơi chu ra, người có vẻ rất nhỏ.

Ngón trỏ của Quý Tẩu đè lên môi mình, ngắm thật kỹ khung cảnh này.

Một lát sau, Quý Tẩu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh lấy ngón trỏ đã đụng vào môi mình ra, nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, lại từ từ đưa nó đến trước mặt Uông Bình, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái trên môi cậu.

Một nụ hôn gián tiếp cứ thế mà hình thành.

"Xem như là trừng phạt." Quý Tẩu thấp giọng nói, "Có người khác ở bên cạnh mà còn dám ngủ."

Quý Tẩu nhìn chăm chú Uông Bình, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thấp giọng cười: "Quên mất, em không phải là người khác."

Quý Tẩu nói xong bèn cúi người xuống, môi dán sát vào trán Uông Bình, y như chuồn chuồn lướt nước vậy, chạm một cái rồi tách ra.

"Vậy thì...!bồi thường cho anh."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý ảnh đế, tui sẽ giúp cậu lấy cớ, ví dụ như là phí dịch vụ diễn chung với cậu 0v0, cậu thấy sao?

Quý ảnh đế: Không.

Quý ảnh đế: Diễn chung với anh Uông Bình sao cần phải có phí dịch vụ?.