Edit: Bánh

Beta: Cục

"Tôi làm gì có người mình thích." Uông Bình dựa vào tường, nhắm mắt lại lười biếng nói, vô tâm lại tùy ý, "Toàn là người ta thích tôi thôi."

Cũng đúng, anh Uông Bình đẹp như vậy, đương nhiên không thể nào không có người thích.

Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm thì năm đó có rất nhiều người vây quanh bên người anh Uông Bình, có không ít người thích anh ấy đấy.

Khuôn mặt Uông Bình ửng đỏ, lông mi khẽ run, cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là chột dạ, chột dạ mà thôi.

Nội tâm Uông Bình: "Tôi khổ quá mà."

Tại sao lại hỏi một con chó FA vạn năm về vấn đề như vậy?!

Đây là sự không tôn trọng vô cùng lớn đối với chó FA đó!

Trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng mà không có một ai thích con người thật của Uông Bình, tình yêu gì đó, không có tồn tại.

Quý Tẩu đặt ly rượu xuống, lại ăn chút đồ ăn, mới lơ đãng hỏi: "Vậy tại sao anh Uông Bình không chấp nhận người nào hết vậy? Bởi vì không thích hay sao?"

Bởi vì căn bản không có...!

Không có ai thì muốn tôi đây đáp ứng như thế nào?!

Uông Bình vừa định nói bừa một câu idol đang trên đà phát triển không thể yêu đương, sau đó lại cảm thấy nói như vậy trước mặt đàn em có chút mất mặt.

Vì thế Uông Bình mở mắt ra, cao thâm khó đoán mà liếc Quý Tẩu một cái, sau đó lại cao thâm khó đoán mà nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Đúng vậy, yêu cầu của tôi rất cao đấy."

"Yêu cầu như thế nào?" Quý Tẩu hứng thú bừng bừng mà nhoài người qua, bộ dạng vô cùng quan tâm tới đề tài này, "Anh không thể nói sao?"

Uông Bình: "..."

Quá khó, làm đàn anh của người khác quá khó.

Uông Bình nào có yêu cầu gì, chỉ cần còn sống, có thể thở, với thích bản thân cậu là được rồi.

Không kén chọn, thật sự không kén, nhưng cho dù không kén, tình yêu ngọt ngào của Uông Bình vẫn không tới.

#Uông Bình quá thảm#

"Khụ..." Uông Bình nghĩ nghĩ, giả bộ...!nghiêm túc tự hỏi, nói: "Hừm...!Đáng yêu."

"...Đáng yêu?"

"Đúng vậy." Nghĩ đến đây, não Uông Bình bắt đầu hoạt động hết công suất, "Ngọt ngào, có thể chơi với tôi này, tính tình không thể quá kém, tốt nhất là nấu cơm ngon, hiền huệ, cẩn thận săn sóc...!A đúng rồi, còn phải đẹp nữa."

"Còn gì nữa không?" Quý Tẩu tiếp tục hỏi.

"...Nhiêu đó vẫn chưa đủ sao?"

Quý Tẩu nhìn Uông Bình với biểu tình vô tội: "Yêu cầu của anh Uông Bình không phải rất cao sao?"

Uông - vác đá nện vào chân mình - Bình đau đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng bổ sung: "Vậy...!nếu không có mấy điều đó thì có chung sở thích, yêu thương lẫn nhau là được rồi."

Ánh mắt của Quý Tẩu đảo một vòng trên bàn, nhìn đến cái ly liền bưng lên uống một hớp lớn, thấp giọng lẩm bẩm: "Em nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ cố gắng đạt tới yêu cầu."

"...Hả?" Uông Bình uống say đến choáng váng, không nghe rõ lời của Quý Tẩu, mờ mịt mở đôi mắt long lanh, chớp chớp nhìn Quý Tẩu.

"Không có gì." Quý Tẩu cười gắp cho Uông Bình một miếng bánh ngọt, "Anh Uông Bình, nào, ăn chút đồ ngọt rồi sẽ không còn khó chịu như vậy nữa."

Thịt nướng của tiệm này tuy làm không được tốt lắm nhưng bánh ngọt lại làm rất ngon.

Lát sau Uông Bình không uống rượu nữa, lại được Quý Tẩu gắp cho vài miếng bánh ngọt và rót coca cho, khi rời khỏi tiệm thịt nướng thì cũng không còn say như vừa rồi.

Hai người đi dưới ô của phố ẩm thực ra đến cổng, Uông Bình vừa mới ló đầu ra một cái, đuôi tóc liền lấm tấm tuyết.

Uông Bình từng sống ở Tứ Xuyên phương Nam, ít khi thấy tuyết rơi, mặc dù sau đó rời nhà lang bạt đến phương Bắc, nhưng mà đến nay nhìn thấy tuyết vẫn cảm thấy rất mới mẻ.

Uông Bình đi cùng Quý Tẩu ra tới cổng, một chân dẫm lên nền tuyết, tuyết rơi xuống đất mềm xốp giống như kẹo bông gòn, giẫm một cái thì có thể tạo được một cái hố sâu.

Uông Bình cảm thấy chơi trò này khá vui, ở trước mặt Quý Tẩu nhảy tới nhảy lui tạo ra vài cái hố, sau đó thì dừng lại, đôi tay rũ xuống, nhìn lên bầu trời đầy tuyết.

"Học đệ." Uông Bình há miệng, ngửa đầu nhìn tuyết mịn trên bầu trời, giống tên ngốc nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới quay đầu nói với Quý Tẩu: "Chúng ta không ngồi xe, đi bộ về được không?"

Quý Tẩu đi đến bên người Uông Bình, rũ mắt cười nói: "Được, anh nhớ cài cúc áo cho kĩ vào."

"Ừm."

Uông Bình say xỉn cúi đầu nhìn thoáng qua áo lông vũ của mình, chân tay vụng về cài kĩ lại, sau đó dang hai tay ra trước mặt Quý Tẩu, vô cùng đắc ý khoe: "Cài kĩ rồi!"

"Vậy đi thôi."

Uông Bình vui sướng xoay người giẫm trên nền tuyết, trong chốc lát hai người đã đi đến cổng studio.

Ban đêm xung quanh rất an tĩnh, bên đường chỉ nghe thấy tiếng tuyết bị hai người giẫm lên.

Thùng đựng đồ hình chữ nhật được đặt ở hai bên, ánh đèn đường màu cam kéo dài chiếc bóng của hai người, trên đường chính chỉ có hai chuỗi dấu chân thật dài thật dài.

Uông Bình lúc đi lúc dừng, giống như không muốn quay lại nhà nghỉ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Quý Tẩu nhìn chằm chằm bóng dáng Uông Bình, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ tới một đáp án.

"Anh Uông Bình."

"Hả..." Giọng Uông Bình mềm như bông, "Tôi đây"

"Anh có muốn chơi tuyết không?" Quý Tẩu hỏi.

Uông Bình đang lấy đế giày cọ tuyết nghe vậy liền ngẩng đầu lên, mừng rỡ nhìn Quý Tẩu, trong giọng nói lại có chút ngượng ngùng: "Cậu phát hiện ra rồi?"

Uông Bình chỉ hơi say thôi, dù sao cũng biết bản thân đã là người trưởng thành rồi, nhìn thấy tuyết mà muốn chơi là vô cùng mất mặt.

Nhưng mà!

Đây là tuyết đó nha!

Quý Tẩu nhìn Uông Bình có chút thẹn thùng, biểu tình hỗn loạn lại làm như đúng lý hợp tình, nhịn cười cúi đầu, vừa lúc thấy đôi tay trần của Uông Bình.

"Có thể chơi sao?" Uông Bình thấy Quý Tẩu không nói lời nào, hỏi lại.

"Anh muốn chơi đến vậy à?" Quý Tẩu vừa nói vừa tháo khăn quàng cổ của mình ra, quàng ở trên cổ Uông Bình, "Vậy anh đứng ở đây đợi em một chút."

"Hả?" Uông Bình sửng sốt thấy Quý Tẩu xoay người đi mất, "Quý Tẩu? Quý Tẩu?"

Sau khi nói với Uông Bình, Quý Tẩu chạy chậm quay trở lại con đường cũ lúc nãy.

Uông Bình nhìn theo bóng dáng Quý Tẩu, cũng không suy nghĩ cẩn thận vì sao bản thân phải chờ Quý Tẩu cho phép mới được chơi tuyết, cậu bèn đợi một lúc, cảm thấy có chút lạnh, cũng không đi đâu hết, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dưới ánh đèn đường chờ Quý Tẩu.

"Đi đâu vậy trời...!Tại sao lại để mình ở lại chỗ này chứ..."

Uông Bình cuộn tròn người lại, co ro dưới ánh đèn đường, trông đáng thương vô cùng mà hít hít mũi, nhìn chằm chằm hướng rời đi của Quý Tẩu.

Rất nhanh, bóng người của Quý Tẩu liền xuất hiện ở giao lộ.

Áo khoác dài của Quý Tẩu cơ hồ kéo dài trên tuyết, anh cũng không thèm để ý, chạy nhanh tới trước mặt Uông Bình.

"Cậu đi đâu vậy..."

Uông Bình đang chuẩn bị lên án hành vi ném xong liền chạy của người này, lại thấy Quý Tẩu ngồi xổm xuống trước mặt mình.

Sau đó, cậu thấy đôi cái găng tay màu đen xuất hiện trước mặt mình, giống như sứ giả nước láng giềng đang cống vật quý dâng lên trước mặt cậu.

"Chơi đi." Quý Tẩu đưa găng tay cho Uông Bình, "Đừng để tay bị lạnh."

Nếu Uông Bình không say thì khả năng cao cậu sẽ phát hiện, đôi găng này vừa không thấm nước lại vừa dày, chơi tuyết như thế nào cũng sẽ không bị lạnh.

Nhưng Uông Bình say, cảm giác duy nhất lúc này của cậu chính là học đệ thật sự rất tốt.

Sau khi cầm lấy đôi găng tay mà Quý Tẩu đưa, Uông Bình liền mang vào, mạnh dạn đứng lên, đầu tiên trả lại khăn quàng cổ cho Quý Tẩu, sau đó nhìn xung quanh, tuyên bố: "Tôi muốn nặn một người tuyết thật lớn."

Quý Tẩu vẫn còn ngồi xổm bên đường, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Uông Bình, gật đầu: "Đúng vậy, anh muốn nặn một người tuyết lớn."

Uông Bình vốn muốn chơi tuyết, sau khi có găng tay như có thêm thần trợ mà bắt đầu vo tuyết lại, nặn người tuyết.

Quý Tẩu không di chuyển, anh chỉ ngồi xổm một bên, an tĩnh mà nhìn Uông Bình chạy tới chạy lui.

Uông Bình lớn lên rất đẹp, cho dù đang bọc một cái áo lông vũ thật dày chạy tới chạy lui, tóc bị gió thổi rối tung như ổ gà, cảnh tượng lại giống như đang quay một bộ phim hay.

Quý Tẩu quan sát một lúc, nhịn không được lấy điện thoại ra, chụp một tấm Uông Bình đang nặn người tuyết.

Quý Tẩu cúi đầu xem ảnh chụp trong điện thoại.

Trong ảnh chụp, Uông Bình đang đẩy quả cầu tuyết, ánh đèn màu cam chiếu vào khuôn mặt với khóe miệng đang nhếch của cậu, nhìn qua có chút trẻ con.

Quý Tẩu cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp.Thật ra hình ảnh như vậy trong mùa đông ở khu vực phía Đông Bắc này rất thường thấy, nhưng giống như người phương Nam rất ít khi nhìn thấy tuyết, một bức ảnh đơn giản như vậy, đối với Quý Tẩu lại là phải trả giá đắt mới có được.

Uông Bình đặt đầu người tuyết lên thân của nó, lại nhặt một chút đá và lá cây làm đôi mắt với cái mũi.

Sau khi hoàn thành, Uông Bình đứng trước người tuyết, xoa xoa cằm, cau mày có chút không hài lòng đánh giá nó.

"Sao thế?" Quý Tẩu đi qua hỏi.

"Cảm giác...!còn thiếu thứ gì đó." Uông Bình cũng không nói rõ được, "Dù sao trông cũng khá khó coi."

"Để em xem thử."

Quý Tẩu nghiêm túc quan sát người tuyết, làm tham mưu giúp Uông Bình, sau khi suy tính một hồi, nhẹ nhàng tháo khăn cổ vốn không có quàng xuống, đưa cho Uông Bình.

"Tôi có khăn quàng cổ rồi." Uông Bình nói.

"Không phải, cái này để quàng cho nó." Quý Tẩu nói, "Bây giờ nó có chút đơn điệu, trắng trắng đen đen, thêm cái khăn quàng cổ này là được rồi."

"Cậu sẽ bị lạnh mất..." Uông Bình từ chối cầm lấy chiếc khăn.

Quý Tẩu cười, không tranh cãi với Uông Bình, bước qua quàng khăn cho người tuyết, nhẹ nhàng cột lại.

Cột xong, Quý Tẩu lùi hai bước, nhìn kết quả.

Uông Bình đứng xa hơn, nhìn thấy hiệu quả rõ hơn, đúng như Quý Tẩu đoán, sau khi có khăn quàng cổ, người tuyết nháy mắt liền trở nên sinh động hơn, nhưng sau đó Uông Bình lại nhìn cần cổ trống vắng của Quý Tẩu mà ngẩn người.

"Anh Uông Bình." Quý Tẩu cười quay đầu lại, "Mau chụp ảnh."

"Hả...!À à!" Uông Bình nhanh chóng phản ứng lại, kiếm điện thoại, lật đật chụp hai tấm rồi chạy nhanh đến chỗ người tuyết tháo khăn quàng cổ xuống, trả lại cho Quý Tẩu.

Hai người chơi tuyết một hồi, Uông Bình nhìn Quý Tẩu quàng khăn xong, cậu tháo găng tay ra rồi cùng Quý Tẩu đi về nhà nghỉ.

Đường chính vẫn thanh tĩnh không có tiếng động, Uông Bình vừa đi vừa suy nghĩ, Quý Tẩu thật sự rất tốt, tuy bọn họ chỉ mới biết nhau được một ngày, nhưng cậu đã xem Quý Tẩu như một người bạn tốt.

Bạn tốt như đám gia súc Turn On kia.

Mà nên chơi gì với bạn khi đang đi trên tuyết nhỉ?

Uông Bình chậm rãi dừng lại, lấy điện thoại ra, nắm chặt trong tay.

"Anh Uông Bình?" Quý Tẩu phát hiện Uông Bình bỗng dừng lại cũng dừng chân theo, quay đầu lại nhìn cậu.

Ngay sau đó, Uông Bình nhanh nhẹn khom lưng bốc một nắm tuyết trên mặt đất, chạy đến bên cạnh Quý Tẩu, kéo cổ áo của anh ra, trực tiếp nhét tuyết vào.

Quý Tẩu: "..."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Uông Bình cười ha hả chạy đi, vừa chạy vừa mở camera trước ra, chuẩn bị chạy đến chỗ an toàn chụp ảnh.

Quý Tẩu bị lạnh đến nỗi nhe răng trợn mắt, duỗi tay muốn giũ tuyết sau lưng xuống, lại không thể ở làm động tác quá khó coi trước mặt Uông Bình, cả người đành phải đứng trên nền tuyết loay hoay một lúc lâu.

Uông Bình cười đến muốn ná thở, vất vả cầm điện thoại muốn chụp Quý Tẩu, nhưng vì không ngừng phát run mà chưa chụp được gì hết.

Trong lúc Uông Bình cười, Quý Tẩu đã giũ được tuyết xuống, không thể làm gì khác nên đành đứng đằng xa nhìn Uông Bình, một lúc sau, Quý Tẩu thở dài, cười lắc đầu bất lực với Uông Bình.

Uông Bình khó khăn lắm mới ngừng run rẩy được, giơ điện thoại lên, thu nhỏ lấy khung cảnh, chụp một tấm, sau đó ngước lên nhìn Quý Tẩu ở thế giới thực.

Quý Tẩu đang cười, nụ cười mang chút bất đắc dĩ, dịu dàng, và một chút dung túng.

Uông Bình cảm thấy mình uống rượu quá nhiều rồi, tự nhiên lại nhìn một người đàn ông cười đến nỗi choáng váng hoa mắt.

"Học đệ." Uông Bình từ trong thâm tâm nói, "Cậu cười...!thật là đẹp mắt."

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Tẩu, một người đàn ông tốt có một không hai, bị con dâu nhét tuyết vào áo giữa trời mùa đông lạnh buốt mà vẫn còn có thể cười được..