Edit: Bánh

Beta: Hạ Du, Yuri

Uông Bình ngồi dưới đất không nhúc nhích, còn Quý Tẩu thì vẫn đứng sững sờ ở đó.

"Xì..." Võ sư đứng bên ngoài nhìn hai thằng ngốc, nhịn không được cười, "Đánh không lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Có điều màn đánh nhau hồi nãy sửa hay lắm, anh bạn nhỏ này từng học võ à?"

"Không có." Ngô Quang Tễ cười cười, "Nhưng mà từng được cao thủ hướng dẫn qua.

Hơn nữa cậu ta cũng có tự nỗ lực."

Ngô Quang Tễ tươi cười, nâng loa lên kêu: "Cảnh kế tiếp nào, còn ngớ người ở đó làm gì."

"Anh Uông Bình, lên nào!"

Đến khi Ngô Quang Tễ kêu cảnh tiếp theo Quý Tẩu mới phản ứng lại, anh bước nhanh về phía chỗ Uông Bình, chuẩn bị duỗi tay kéo cậu lên.

"Đứng...!đấy..." Uông Bình cố rít từ kẽ răng ra một tiếng từ chối, sau đó lại nói, "Trợ lý lại đây..."

Mấy người trợ lý lập tức vọt tới, người thì cầm gương, người thì chụp ảnh, người thì cầm phấn viết, đầu tiên vẽ một chút lên người Uông Bình, rồi lại vẽ một chút lên gương, còn tiện tay lấy cây thước đo độ ra đo góc độ của gương.

"Bọn họ đang làm gì vậy...?" Võ sư biết mấy ngôi sao lưu lượng này đều có chút "không giống người thường", nhưng mà cái kiểu này thì đây là lần đầu tiên ông thấy.

Ngô Quang Tễ không nói gì, ông chỉ vỗ vỗ tay võ sư rồi đi nói chuyện với người phụ trách ánh sáng về ánh sáng trong đình.

Lúc ông đi qua, Quý Tẩu vừa vặn kéo Uông Bình lên.

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người chuẩn bị vào chỗ, tiếp tục đoạn ngắn đánh nhau trong rừng trúc, đầu tiên Uông Bình ngồi trở lại vị trí lúc nãy, sau đó trợ lý lại lấy gương tới, xác định góc độ và vị trí rồi đặt trước mặt Uông Bình.

Uông Bình đối chiếu gương với ảnh chụp, đúng trăm phần trăm mà lặp lại động tác lúc nãy, sau khi lấy cái gương đi, cậu bắt đầu nhắm mắt lại, ấp ủ cảm xúc.

Đại đa số người ở đây đến tận giây phút này mới bừng tỉnh hiểu ra rằng, hoá ra lúc nãy Uông Bình dùng gương là vì lý do này, cố gắng đạt tới trình độ hai khúc cắt liền nhau cũng không có chênh lệch.

Quý Tẩu nhìn Uông Bình, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp.

Đây chính là sự khắt khe mà anh Uông Bình dành cho bản thân, nhưng lại làm cho người khác cảm động.

"Thật ra yêu cầu của tôi không có nghiêm khắc đến vậy đâu." Ngô Quang Tễ nói với võ sư, "Cho nên cậu ấy có thể làm như vậy khiến tôi thấy rất cảm động.

Coi tiếp cảnh tiếp theo đi.

Tiêu Tồn Đăng, Diệp Minh Hoài, chuẩn bị xong chưa?"

Hạng Kiệt đang đứng trong bóng tối bỗng nghe thấy câu nói này, đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Ngô Quang Tễ.

Ngô Quang Tễ kêu bọn họ như vậy, có khác gì đã tuyên bố kết quả!

Khó trách vừa rồi ông ấy tự mình đi nói chuyện với người phụ trách ánh sáng! Bởi vì lần này là quay chính thức!

Uông Bình đóng vai Diệp Minh Hoài và Quý Tẩu đóng vai Tiêu Tồn Đăng cũng đồng thời kinh hỉ mà nhìn thoáng qua nhau, Quý Tẩu gật đầu với Uông Bình, chờ đợi tiếng clapper board.

"Màn 23 lần thứ nhất, bắt đầu."

Vẫn là khu rừng trúc và ánh trăng nhẹ nhàng ấy, hai người người đứng người ngồi, khoan thai tự đắc...!

"Không đánh nữa, đánh không lại đệ." Uông Bình tự nhiên nói lời kịch cuối của cảnh vừa nãy, vào vai Diệp Hoài Minh, "Hay vầy đi! Người thua phải mời người thắng uống rượu, sư đệ, sư huynh mời ngươi uống rượu đi!"

Diệp Minh Hoài vừa nói vừa vươn tay ý bảo Tiêu Tồn Đăng kéo y lên.

Tiêu Tồn Đăng đi lên vài bước, vươn tay nắm lấy tay Diệp Minh Hoài, cánh tay dùng sức, vẻ mặt bó tay: "Là huynh muốn uống rượu thì có.

Coi chừng sư phụ phát hiện huynh đấy."

"Sai rồi, là phát hiện chúng ta mới đúng."

Diệp Minh Hoài được Tiêu Tồn Đăng kéo dậy, đứng trước mặt hắn, nở nụ cười rạng rỡ: "Hơn nữa, sư phụ có gì mà phải sợ, hiện tại hai ta đều đã thành người lớn cả rồi, chẳng lẽ còn không được uống ly rượu sao?"

Tiêu Tồn Đăng từ trước đến nay say mê võ thuật, chỉ có võ nghệ lợi hại và cái miệng ngây ngô, nói không lại Diệp Minh Hoài nên chỉ có thể lắc đầu.

Diệp Minh Hoài còn lâu mới quan tâm hắn lắc đầu hay không, y vươn tay ôm lấy Tiêu Tồn Đăng, hai người bước trên con đường đá xanh đi về phía cái đình.

Vốn dĩ giờ phút này đạo diễn phải kêu CUT, chờ bọn họ đi vào trong đình rồi lại tiếp tục quay.

Nhưng mà Ngô Quang Tễ không kêu, người cầm đèn và camera vẫn cứ đi theo hai người, có vẻ như là chuẩn bị diễn chung một lần luôn.

Hai người đều ăn ý mà không dừng lại, tiếp tục diễn.

Diệp Minh Hoài kéo Tiêu Tồn Đăng vào trong đình rồi buông hắn ra, đi đến bên chỗ ngồi ven đình, duỗi tay dài, từ phía dưới chỗ ngồi lấy ra hai bình rượu.

Một bình ôm trong ngực, bình còn lại thì ném cho Tiêu Tồn Đăng.

Tiêu Tồn Đăng giơ tay chụp lấy bình rượu, chỉ thấy sư huynh nhà mình đang ngồi dựa vào cột đình, một chân gác lên ghế một chân để dưới đất, nhàn nhã đung đưa, tiện tay kéo nắp rượu ra, ngẩng cổ đổ nửa bình vào miệng.

Động tác tự nhiên lưu loát, trông rất giống như một Diệp Minh Hoài sống sờ sờ ngồi ở đó.

Đây là lần thứ hai trong một ngày Quý Tẩu quên mất đây chỉ là đóng phim, cảm giác như anh chỉ là Tiêu Tồn Đăng, đệ tử của đại phái trong võ lâm, là sư đệ đang uống rượu trong đêm cùng sư huynh.

Gió nhẹ thổi qua, Diệp Minh Hoài uống gần nửa bình rượu, y nở nụ cười thoả mãn, lúc này mới nhớ đến cái gì đó, giơ bình rượu lên đung đưa trước mặt Tiêu Tồn Đăng.

"Sư đệ, sinh nhật vui vẻ."

"Sinh nhật vui vẻ." Hai tay Tiêu Tồn Đăng cầm bình rượu, cúi người kính một cái.

Diệp Hoài Minh không để bụng cái kính này của hắn, y nói tiếp:

"Sau tối nay, chúng ta đều thành người lớn rồi.

Năm đó ngươi ta hai người cùng ngày được sư phụ nhặt mang vào phái, ta may mắn được làm sư huynh của ngươi, có thể vượt qua ngần ấy năm với đệ, sư huynh rất vui."

Lòng Tiêu Tồn Đăng khẽ rục rịch, hắn giơ bình rượu lên, nói: "Đệ cũng rất vui."

"Mọi người nói sau khi thành niên là phải rời khỏi sư môn." Diệp Minh Hoài quay đầu, tay miết chén rượu, nhìn lên vầng trăng xa xôi, "Ta vẫn còn chưa biết sau khi rời khỏi đây thì sẽ làm gì, sư đệ thì sao?"

"Đương nhiên là có."

"Thật hả?"

Diệp Minh Hoài chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi, nghe Tiêu Tồn Đăng nói như vậy đột nhiên quay đầu lại, y nhảy dựng lên, đi đến nằm dài trên cái bàn đá trước mặt Tiêu Tồn Đăng, hí hửng hỏi: "Nguyện vọng gì vậy, nói cho sư huynh nghe với?"

"Nguyện vọng của đệ..."

Tiêu Tồn Đăng buông bình rượu ra, vươn tay khẽ vuốt trường kiếm ở trên bàn của mình, ánh mắt hạ xuống chuôi kiếm, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn người mình yêu, vỗ hai cái, ánh mắt lại trở nên kiên nghị sáng ngời.

Ánh nên phản chiếu trong mắt thiếu niên cũng không sáng bằng đôi mắt của hắn.

"Đệ muốn...!hành tẩu giang hồ, trừ gian giúp yếu, làm một đại hiệp nổi danh khắp thiên hạ." Tiêu Tồn Đăng nghiêm túc nói.

"Phụt..."

Nguyên bầu nhiệt huyết của Tiêu Tồn Đăng bị tiếng "phụt" làm bay biếng đâu hết, hắn nhíu mày nhìn Diệp Minh Hoài: "Sư huynh, huynh cười gì đấy?"

Diệp Minh Hoài nhấp một hớp rượu, nhịn không được cười: "Cười ta đoán chuẩn quá rồi, biết ngay là ngươi nói câu này mà."

"...Là sao?"

Diệp Minh Hoài đã ngà ngà say rồi, khuôn mặt đỏ ửng gục xuống bàn, môi cũng từ màu hồng nhạt biến thành sắc đỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo mà bẻ ngón tay, nghiêm túc ngồi đếm số cho Tiêu Tồn Đăng: "Không có gì, chỉ là từ lúc ta bảy tuổi vỡ lòng tới nay, đã đọc tổng cộng 130 quyển thoại bản, ngươi biết không?"

"...Biết cái gì?"

"Trong đó, hết 129 quyển là có nguyện vọng giống ngươi.

Sư đệ, đệ nhìn bên đấy xem."

Diệp Minh Hoài vừa nói vừa chỉ tay lên trời, rồi lại cúi đầu uống một ngụm rượu.

Tiêu Tồn Đăng dò đầu ra nhìn cẩn thận, nhưng không thấy gì hết.

"Đâu có cái gì đâu." Tiêu Tồn Đăng nói.

"Ai nói." Diệp Minh Hoài lắc đầu, "Trên đấy rõ ràng có quá trời đại hiệp bay tới bay lui luôn, sư đệ đệ không thấy gì luôn hả."

Người này đúng là khinh người quá đáng mà!

"Đệ không nói chuyện với huynh nữa!"

Tiêu Tồn Đăng cầm lấy trường kiếm trên bàn, xoay người liền đi, nhưng hắn mới vừa đi được hai bước, tay áo đã bị một bàn tay nắm lấy.

Tiêu Tồn Đăng quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Minh Hoài một tay nắm tay áo hắn, một tay cầm bình rượu, đôi mắt long lanh, nhìn như có vẻ vô cùng tủi thân.

"Uầy, sư đệ." Diệp Minh Hoài nói, "Đệ còn chưa có nghe nguyện vọng của ta là gì mà."

Tiêu Tồn Đăng đứng yên một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật của vị sư huynh không đáng tin cậy này, hắn xoay người lại, hỏi: "Nguyện vọng của huynh là gì?"

Diệp Hoài Minh thả tay áo Tiêu Tồn Đăng ra, nắm tay lại chống má, cười hì hì nói: "Nguyện vọng của ta...!Là có thể hành tẩu giang hồ với sư đệ của ta."

Tiêu Tồn Đăng đứng hình.

"Uống rượu ngon, xem cảnh đẹp với hắn, sau đó đợi đến khi hắn thấy mệt rồi, nổi danh khắp thiên hạ rồi, thì tìm một nơi nào đó thoải mái mà ở, tiếp theo uống rượu ngon, xem cảnh đẹp."

Diệp Minh Hoài chỉ nói vài câu đơn giản như vậy nhưng trong đầu Tiêu Tồn Đăng đã tưởng tượng ra được một nơi thoải mái như y nói.

Có thể là ở trên một đỉnh núi nào đó ở Giang Nam, có một ngôi nhà lá, xuân tới mưa rơi nhẹ, núi ẩn trong tầng tầng sương mù.

Tương lai như vậy, Tiêu Tồn Đăng cũng rất thích.

Nhưng mà Diệp Minh Hoài vừa mới cười nhạo hắn, Tiêu Tồn Đăng cũng không thèm để ý tới y nữa, trực tiếp xụ mặt mắng: "Không có chí lớn."

"Được được được, không có chí lớn thì không có chí lớn thôi."

Diệp Minh Hoài căn bản cũng không muốn tranh luận với Tiêu Tồn Đăng, lảo đảo đứng lên, ôm lấy cổ Tiêu Tồn Đăng, nhón chân dựa vào người hắn, nhỏ giọng nói: "Sư đệ, để sư huynh đi theo đệ nha..."

Ban đêm rừng trúc vô cùng yên tĩnh, Diệp Hoài Minh ôm lấy Tiêu Tồn Đăng, mùi rượu phả vào cổ hắn.

Tiêu Tồn Đăng liếc nhìn xuống Diệp Minh Hoài vài lần, lúc sau, khóe miệng hạ xuống cũng nâng lên, Tiêu Tồn Đăng mở miệng, âm thanh như có như không.

Hắn nói: "Được."

Diệp Minh Hoài cũng cười rộ lên, ôm Tiêu Tồn Đăng đi về phía trước, hai tà vạt áo giao hòa hại với nhau, không biết là của ai với ai.

Máy quay trên đường ray đi theo quay lại, cảnh cuối cùng là ánh nến lay động cùng bóng lưng hai người, hai cái bóng kéo dài bởi ánh nến.

Giống như con đường họ sắp cùng nhau sánh vai đi vậy.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"OK." Ngô Quang Tễ giơ loa, nói với mọi người, "CUT."

Ngô Quang Tễ vừa nói CUT, Uông Bình lập tức buông cánh tay đang đặt trên cổ Quý Tẩu xuống, lắc lắc bắp chân đã phải nhón một lúc lâu.

Nói thật thì cũng có một chút mỏi.

Thật ra chiều cao của Uông Bình và Quý Tẩu cũng không cách nhau bao nhiêu, nhưng lúc nãy khi diễn, Uông Bình vừa phải ôm lấy cổ sư đệ, vừa phải thể hiện nhân vật một cách tự nhiên, lại còn không được để lộ sự chênh lệch chiều cao.

Cũng không thèm đưa hai miếng độn chiều cao cho cậu nữa.

Khó, thật sự là quá khó.

Uông Bình chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, khó, thật sự là quá khó.

Uông Bình vẫn lắc lắc bắp chân, không chú ý tới Ngô Quang Tễ đã rời khỏi máy giám sát của đạo diễn đang đi về phía họ.

"Uông Bình." Ngô Quang Tễ vẫn tươi cười ôn hòa như trước, bước lại gần dịu dàng nói, "Hôm nay cháu diễn rất tốt đấy."

Ngô Quang Tễ đi đến trước mặt Uông Bình, vừa nói vừa đưa một tay ra.

"Cảm ơn đạo diễn." Uông Bình mỉm cười nắm chặt tay đạo diễn.

Ngô Quang Tễ tăng thêm chút lực nắm tay nói: "Thật xin lỗi bắt cháu phải diễn thêm, chú cũng không muốn như vậy, cháu thông cảm cho nhé?"

"Đương nhiên rồi ạ." Uông Bình cười, " Dù sao cũng vì tốt cho bộ phim mà."

Ngô Quang Tễ và Uông Bình nhìn nhau cười, buông lỏng tay Uông Bình rồi hỏi: "Người đại diện của cháu không ở đây đúng không? Hỏi cậu ấy bao giờ có thể đến gặp chú để ký bổ sung hợp đồng, chú sẽ thông báo cháu là nam chính cho giới truyền thông biết."

Quý Tẩu nhìn Ngô Quang Tễ, anh hiểu rồi, những lời này là Ngô Quang Tễ giải thích với Uông Bình rằng người đại diện của cậu đã biết chuyện có khảo hạch lần ba này.

Nhưng vì sao Kỷ Trạch Dương không nói cái này với Uông Bình thì là chuyện cần giải quyết giữa bọn họ.

Uông Bình căn bản không hiểu ý trong lời nói, vui vẻ nói: "Anh ấy không có ở đây, nhưng có luật sư của cháu, đạo diễn đợi một lát, cháu kêu người tới."

"Không cần vội, chúng ta..."

Ngô Quang Tễ nói không cần vội cũng như không nói, Uông Bình như mũi tên rời cung chạy vụt đi, chỉ để lại một bóng lưng màu xanh lá.

Quý Tẩu ngắm nhìn bóng dáng Uông Bình, nhìn Ngô Quang Tễ hiếm khi ăn mệt, che giấu nụ cười đúng lúc.

Ngô Quang Tễ quay đầu sang phía anh, chuẩn bị nói với anh đôi câu thì thấy Đường Giai Lâm cầm điện thoại đang rung của Quý Tẩu chạy tới.

"Đạo diễn Ngô, cái kia, sếp..."

Ngô Quang tễ xua tay: "Cháu nghe điện thoại trước đi, chú đi nói chuyện với người phụ trách ánh sáng."

Quý Tẩu cười cảm ơn Ngô Quang Tễ, nhận điện thoại từ tay Đường Giai Lâm.

Người gọi tới, Đồng Nhạc.

Ánh mắt Quý Tẩu lạnh đi, lúc này Đồng Nhạc gọi điện tới chứng tỏ rằng Hạng Kiệt thật sự không tự lượng sức mình, dám chuẩn bị bản thảo bôi đen anh Uông Bình của anh.

Quý Tẩu đi sang một bên nhận cuộc gọi, âm thanh lạnh lùng: "Alo, thế nào?"

"Cậu có kiêm chức đoán mệnh không vậy, cái gì cũng có thể tính đến, Hạng Kiệt cậu ta..."

"Học đệ!"

Đồng Nhạc bên kia còn đang lầm bẩm, Quý Tẩu bỗng nghe thấy một tiếng gọi.

Uông Bình đứng ngoài cửa nghiêng người ngó đầu vào, tóc đuôi ngựa dài rũ xuống, lúc ẩn lúc hiện.

Uông Bình thấy Quý Tẩu nhìn qua,vẫy tay với anh hô: "Cậu từ từ hãy đi, chờ tôi, lát nữa mời cậu ăn cơm!"

"Chỉ hai người chúng ta, quyết định vậy nha!."

Trên mặt Uông Bình là nụ cười chiêu bài của cậu, Quý Tẩu cũng mỉm cười, giơ tay đặt ở bên môi: "Vâng, em biết rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay không biết nói cái gì, phát một bài "" cho Tiêu Tồn Đăng và Diệp Minh Hoài vậy..